Người ta nói là khi chết đi con người không còn gì vương vấn thì sẽ siêu thoát và đầu thai rất nhanh. Hai cô gái đã cùng nhau chết đi, họ mang theo tình yêu của mình nhưng lại quên mất chữ hiếu. Kiếp này e là chữ hiếu còn nợ phải trả cho hết. Mong sao trải qua cái khổ của kiếp này. Kiếp sau họ sẽ được hạnh phúc cùng nhau. ( Hạnh phúc hay không là do tác giả nha)
Khi họ lớn lên thì đất nước đã hoà bình. Họ chỉ được nghe về chiến tranh qua lời kể của thế hệ trước.
Thương là một tiểu thư đài các, gia đình giàu có nhất nhì thôn lúc bấy giờ. Còn Ngọc thì là một cô bé bình thường, gia đình chả có gì khá giả. Bố mất sớm, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau. Tuy vậy nhưng mẹ nàng vẫn cố gắng cho nàng đi học cho bằng bạn bằng bè.
Hai cô bé học cùng nhau từ mẫu giáo xuyên suốt cho đến lớp chín. Dù học cùng lớp với nhau nhưng họ lại chả ưa nhau. Thương lúc nào cũng sạch sẽ, quần áo là lượt, con ngoan trò giỏi, cô giống như trung tâm của vũ trụ vậy, bạn bè lúc nào cũng vây quanh. Còn Ngọc thì khác. Nàng dù có nét hơn, da trắng hơn, tóc dài và đen hơn nhưng quần áo lúc nào cũng cũ kỹ, dù học giỏi cũng chả được ai chú ý. Bài kiểm tra có làm tốt như nhau thì nàng cũng chỉ được chín chứ chả được mười như cô. Những điều nho nhỏ đó đã vô tình làm nàng ghét cô cay đắng. Còn cô thì lại khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-duoi-anh-trang/269963/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.