Thầy Phúc bị một chiếc xe tải đâm trúng ngay khi vừa đi ra khỏi trường không lâu. Do trời mưa to và tài xế phóng nhanh mà không để ý đường nên đã lạng tay lái lên vỉa hè, không may cán qua thầy. Người tài xế đó đã đền bù cho Di 50 triệu, nhưng nhiêu đó cũng không thể bù được nỗi đau mà anh ta đã gây ra cho một đứa con gái 20 tuổi khi biến cô ta thành một người cô độc không thân nhân. Giờ đây, Di chỉ còn mỗi tôi là chỗ dựa duy nhất. Nó cũng có thêm một vài người bạn khác nhưng không ai đủ thân với nó như tôi cả. Chỉ có tôi mới hiểu nó hơn ai hết. Chỉ có tôi mới biết mình cần phải làm gì cho nó, phải khuyên nó những gì; và cũng chỉ có tôi mới có khả năng xoa dịu những vết thương hằn sâu trong tim của Di.
Khi Di nói sẽ để lại cho tôi những đồ đạc của nó và có ý định buông xuôi theo lời nguyền độc ác kia, tôi chỉ muốn ôm nó thật chặt, cố tìm mọi cách để giữ nó lại, sợ rằng nếu tôi buông tay, nó cũng sẽ bị người anh trai quá cố kia kéo đi mất. Tôi cũng không định sẽ thổ lộ tình cảm của mình ngay, nhưng vì quá sợ mất Di, tôi không còn cách nào khác.
- Sao cậu có thể thích một đứa vừa không có bạn bè, vừa mất hết người thân, lại vừa bị nguyền rủa như tớ chứ? Ngoài kia có nhiều cô gái xứng đáng với cậu hơn mà!
Di tỏ ra không bất ngờ lắm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-cua-anh-trai/3513621/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.