Kể từ khi có niềm đam mê với hội họa, tôi mới biết mình có một tâm hồn lãng mạn đến thế nào. Thỉnh thoảng, tôi hay dành một chút ít thời gian để ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, ghé vào một chỗ nào đó bất kì hay đi dạo xung quanh nhà. Mỗi lần như thế, tâm hồn tôi trở nên thanh thản hơn và những âu lo bộn bề lập tức tan biến mất.
Tôi thường làm những điều đó một mình mà không cần bất cứ ai làm cùng cả. Tất nhiên, nếu có người cùng đi dạo và cùng trò chuyện thì càng tốt, nhưng mỗi lần tự chiêm nghiệm một mình, tôi có cảm giác an tĩnh hơn. Hôm nay cũng vậy. Đợi cho Di ngủ say, tôi mới ra khỏi nhà và chọn cho mình những nơi vắng vẻ để tản bộ.
Đường phố vắng lặng. Mọi người đã đi ngủ hết, chỉ còn những thanh niên không muốn về nhà và những người vô gia cư nằm lay lắt trên những ghế đá công viên, trong những ngõ ngách tối hoặc ngay trên vỉa hè lề đường. Tôi ghé vào công viên gần đó một lúc. Ánh đèn rọi xuống những chiếc ghế đá lờ mờ và những cơn gió mát lạnh thổi những tán cây như ru cả thành phố vào giấc ngủ. Không gian tuyệt vời này, nếu có bút lông, màu và một cuốn sổ vẽ ở đây, tôi nguyện sẽ ngồi ở đó cho đến sáng. Nhưng tôi lại để chúng ở nhà và không thể có chuyện tôi sẽ quay về vào trong đêm. Nếu bị phát hiện, chắc chắn ông bố khó tính của tôi sẽ lại nổi cáu và đuổi tôi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-cua-anh-trai/3513715/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.