Tôi pha một ly cà phê nóng. Bố tôi đã ra khỏi nhà từ tám giờ. Phàm là tôi sẽ không bao giờ uống cà phê vào cái giờ oái oăm này, nhưng hiện tại tôi thực sự thiếu tỉnh táo và chỉ muốn ngủ thêm dù đã ngủ tới tận trưa. Rồi tôi chợt nhớ tới hình ảnh Di ngồi trên giường ngủ và mặc một bộ đồ ngủ quyến rũ. Hình ảnh đó thực sự làm tôi lung lay. Và dù tôi không nhớ rõ lắm mình đã nói với Di những gì trong khoảng thời gian đáng sợ kia, tôi vẫn nhớ như in nó khen tôi "đặc sắc".
Di thực sự thích mình sao? Một thằng sinh viên ham chơi, không có nhiều bạn và để nợ môn tới năm lần như mình thì có gì để được thích? Trong khi đó, một người như Dạ Quang, nếu không kể hoàn cảnh ra thì có quá nhiều điểm để thu hút con gái thì lại bị Di chê là "không có gì đặc sắc cả". Phải chăng gu của nó là những kẻ kém cỏi trong xã hội, những kẻ mê học vẽ hơn cả học ở trường và cuối cùng bị chính người thầy mà mình tôn sùng đuổi học vì lý do oái oăm là vợ đẻ?
Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi nghĩ mình cũng không thể đến được với Di. Gia đình nó có quá nhiều bí ẩn, mà ông ngoại nó lại còn là thầy của tôi nữa. Gặp thầy vào những hôm học thêm là đã quá đủ rồi, tôi không muốn phải nhìn thấy ông mỗi ngày, nghe ông nói những điều vượt qua tầm hiểu biết và bị ông nhờ vẽ hộ tranh bằng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-cua-anh-trai/3513620/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.