🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Theo Mạnh Kình lâu, Địch Tử Uyên đã rèn luyện được khả năng phản xạ cực nhanh trong tình huống nguy cấp, một giây trước khi ngã xuống đất, anh đã giấu hòn đá kỳ lạ kia vào tay áo, cũng mặc kệ lưng đau đớn khi rơi xuống mặt đất, nhanh chóng kéo khăn trùm đầu đỏ phủ lên mặt.

Có lẽ vì dáng nằm của anh quá an tường, đến nỗi khi đám hồ ly đen canh gác đi vào, còn tưởng rằng anh không muốn lấy chồng nên đã tự sát, chúng lập tức xông tới cấp cứu bằng cách điên cuồng ấn vào lồng ngực anh, dù không chết thì cũng suýt bị ấn chết.

May mà có một con hồ ly xem như có chút IQ, kịp thời ngăn chặn đồng bạn của mình.

“Khoan đã, động đậy kìa, rõ ràng còn sống mà?”

“Ủa, hóa ra đang ngủ à?”

Thế là chúng lại vội vàng nhấc Địch Tử Uyên lên, hấp tấp kéo ra khỏi động.

“Nhanh lên nhanh lên, nếu không thủ lĩnh lại nổi giận cho xem!”

“Nhỏ này lăn lộn như thế, có lẽ lại là kẻ xấu xí, thế nào cũng đúng quy trình bị nướng cho xem.”

Phi, bọn mi mới xấu xí ấy, một đám hồ ly vừa ngu vừa xấu.

Dưới khăn trùm đầu, Địch Tử Uyên khó chịu đảo mắt.

……

Địa điểm tổ chức nghi thức thành thân của hắc hồ chín đuôi là bãi đất trống rộng nhất sơn động, khắp nơi trong hang treo đèn lồng sáng rực và vải đỏ mừng cưới, xung quanh là một dãy bàn thấp chất đầy thịt, trái cây và rượu đựng trong bình đất. Những con hồ ly, dù đã hóa thành hình người hay chưa, đều ngồi quanh bàn, cười nói ồn ào.

Hắc hồ chín đuôi ngồi trên vị trí cao nhất, áo cưới đỏ rực càng làm nổi bật làn da đen bóng của hắn, mày rậm, mắt hẹp, răng nanh miệng rộng, trên mặt còn có một vết sẹo dài dữ tợn, nói chung, dùng từ “xấu” để hình dung là hoàn toàn không sai.

Không phải hồ ly nào cũng xinh đẹp, đây là một quan niệm sai lầm mà mọi người cần sửa đổi.

Địch Tử Uyên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, rồi theo sự dẫn dắt của đám thủ vệ, tiến đến trước mặt hắc hồ chín đuôi.

Anh ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc bốc lên từ người đối phương, suýt thì nôn tại chỗ.

Tiếp đó, anh nghe giọng nói khàn khàn, như giấy nhám chà vào đáy nồi của hắc hồ chín đuôi, hắn châm chọc mở miệng.

“Đẹp thì chắc chắn không đẹp rồi, con tiện nhân Phương Cô kia trước giờ chưa từng có nổi một lần thẩm mỹ bình thường, lần này cũng coi như định kỳ đưa thịt tươi non tới vậy.”

Nói xong, hắn lập tức giơ tay giật phăng khăn trùm đầu của anh, tùy tiện ném một bên.

“……”

Ánh mắt của anh rời khỏi mũi chân của mình, từ từ ngước lên nhìn hắc hồ chín đuôi, thoáng chốc, anh nở một nụ cười lúng túng mà vẫn lịch sự.

Phải nói gì mới ổn đây? Nói “tham kiến đại vương” này nọ, liệu có phèn quá không?”

Nếu trực tiếp gọi honey, e rằng tiến triển hơi quá nhanh, ngộ nhỡ đối phương không thích kiểu này thì sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định chọn lời mở đầu kỳ quặc nhất.

Anh nắm tay hắc hồ chín đuôi, giả giọng cao vút, chân thành tự giới thiệu.

“Chào ngài, Cửu Vĩ tiên sinh, tôi là đương sự hôn lễ hôm nay của ngài.”

“……”

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc của hắc hồ chín đuôi, hoặc là kinh ngạc bởi lời chào ngốc nghếch này, hoặc là kinh ngạc gấp đôi khi phát hiện kẻ ngốc này là một đại mỹ nhân.

Những con hồ ly bên dưới cũng đều im lặng, chúng trưng ra vẻ mặt chưa từng va chạm xã hội, đồng loạt ngây người nhìn Địch Tử Uyên, thậm chí có con làm đổ cả rượu.

Không rõ qua bao lâu, cho đến khi hắc hồ chín đuôi như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, hắn vui mừng khôn xiết ôm eo bế Địch Tử Uyên lên, tiện thể quay mòng mòng tại chỗ cả chục vòng.

“Cuối cùng cũng có một ngày Phương Cô kia cũng có thẩm mỹ siêu phàm, ta sống lâu như vậy mà chưa từng thấy ai đẹp như thế này, sau này hắn chính là thủ lĩnh phu nhân của bọn mi!”

Đám hồ ly đen đồng thanh hoan hô.

Địch Tử Uyên nín thở, cố chịu đựng mùi hôi miệng nồng nặc của hắc hồ chín đuôi, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, chỉ mong lúc này Mạnh Kình đã tới đây, hy vọng cô có thể thuận lợi vào động.

Anh còn phải suy nghĩ xem lát nữa nên đối phó với con hồ ly xấu xí này thế nào, nhất định không được trở thành gánh nặng của cô.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, hắc hồ chín đuôi đã không kiềm chế được nữa. Hắn uống cạn một bát rượu, sau đó bế Địch Tử Uyên kiểu công chúa, bước nhanh vào sâu trong sơn động.

“Hủy bỏ nghi thức, trực tiếp động phòng!”

“……”

*

Mạnh Kình ngồi dưới một gốc cây cổ thụ rậm rạp, bung ô tránh mưa, trông chẳng khác nào một cây nấm lạnh lùng, buồn chán ngồi nhìn đàn kiến chuyển tổ suốt ba tiếng đồng hồ.

Cô không hiểu, tại sao lần này lại vào một ván game thiểu năng như thế này.

Hiện tại cô muốn chém thứ gì đó xoa dịu tâm tình.

Mặt trời chiều ngả về tây, hoàng hôn buông xuống, mưa kim châm đầy trời cuối cùng cũng có dấu hiệu ngừng rơi.

Sắc trời tối dần, Mạnh Kình vươn tay thăm dò, xác định mưa thật sự đã tạnh, cô gấp ô lại, đứng lên.

Cô đi về phía hang động, cước bộ càng lúc càng nhanh, trông như thật sự vội vã đến dự tiệc cưới.

…… Hai phút sau, cô và hai con hồ ly thủ vệ ngoài động đối mặt với nhau.

Hồ ly bên trái lớn tiếng quát: “Đứng lại! Làm gì đấy?”

Cô bình tĩnh dừng bước, im lặng chốc lát, mỉm cười, mắt cong cong như vầng trăng non.

“Tôi là sứ giả do Phương Cô phái đến, đặc biệt mang quà cưới đến cho thủ lĩnh cửu vĩ.”

Tất nhiên, đối phương không mù, nghe vậy nó ngờ vực đánh giá trường côn bạch ngọc trong tay cô.

“Đây là lễ vật của mi à?”

Cô gật đầu, không nói gì.

“Thế còn thanh kiếm sau lưng mi?”

Cô lại gật đầu, vẫn không nói gì.

Hai con hồ ly liếc nhau: “Nhìn đáng yêu đấy, nhưng có khi nào là con ngốc không?”

“Không sao, dù sao loài người cũng không thông minh lắm, đúng lúc đêm nay chúng ta không được ăn thịt cô dâu, lúc này tự nhiên có cô gái nhỏ đưa tới cửa, haha.”

“Nhưng cô ta là sứ giả của Phương Cô……”

“Thủ lĩnh có đã phu nhân mới rồi, Phương Cô chẳng là cái thá gì cả, chúng ta làm thịt sứ giả của cô ta thì có sao đâu? Chẳng lẽ cô ta dám tìm tới tận cửa sao?”

“Haha, nói cũng đúng nhỉ!”

Thế là, trước mặt Mạnh Kình, chúng cứ thế bàn bạc xem nên làm thịt cô kiểu gì. Cô lặng lẽ lắng nghe, đồng thời rút ra được thông tin mấu chốt:

“Có phu nhân mới”, tức là dù chủ động hay bị động, Địch Tử Uyên cũng đã thành công dụ dỗ được hắc hồ chín đuôi.

Cũng đúng, với khuôn mặt trời ban của anh, muốn thất bại cũng khó.

“Hai vị nói rất có lý.” Cô từ tốn mở miệng: “Nhưng trước khi xử lý tôi, hai vị có thể cho tôi mang lễ vật vào trao tận tay cho thủ lĩnh được không?”

Hồ ly bên trái dùng ánh mắt ra hiệu với hồ ly bên phải: “Mi vào đưa đồ, ta dẫn cô ta đến chỗ kín đáo, tránh cho người khác giành với chúng ta.”

“Mi không được độc chiếm đâu đấy!”

Thấy hồ ly bên trái giơ tay định lấy cốt phiến trong tay mình, Mạnh Kình thoáng dùng sức giữ chặt, không cho nó toại nguyện, ánh mắt cô dừng lại trên mặt nó, nụ cười càng sâu hơn.

“Đừng vội, bọn mi chẳng ai độc chiếm được đâu, chắc chắn phải chết cùng nhau.”

“…… Mi nói cái gì?”

“Ta nói, trong đám hồ ly bọn mi, chắc không có truyền thống để lại di ngôn đâu nhỉ?”

Lời còn chưa dứt, hai tay cô dùng sức, đầu gậy bung ra tám lưỡi quạt sắc nhọn, lưỡi quạt lướt đi như gió, trong tích tắc trước khi đối phương kịp phản ứng, đã xoay tròn cắt đứt đầu nó.

Máu văng tung tóe, hồ ly bên phải ngã xuống đất, trở về nguyên hình.

Không dừng lại dù chỉ một khắc, cô xoay người tấn công hồ ly còn lại. Dưới ánh hoàng hôn sẩm tối, lưỡi quạt lóe lên ánh bạc chói lòa, chặt đứt cơ thể nó làm đôi.

Dẫm lên xác hai con hồ ly, cô bình thản đi vào trong hang. Phía trước, một đám hồ ly nghe thấy động tĩnh đang ùn ùn kéo đến.

……

Địch Tử Uyên nằm trên chiếc giường lớn bẩn thỉu, gối đầu lên chiếc gối cứng ngắc, nhìn hắc hồ chín đuôi đang hớn hở cởi quần áo ở bên kia.

Hình ảnh này quá cay mắt, anh đưa tay che mắt lại, qua kẽ ngón tay len lén quan sát động tĩnh ngoài cửa.

Anh không chắc khi nào thì hành động sẽ an toàn nhất. Dù có chạy ra ngoài, không có vũ khí trong tay, anh cũng khó thoát khỏi vòng vây.

Thấy hắc hồ chín đuôi cười phóng túng, quần áo trên người càng lúc càng ít, chỉ còn lại mỗi chiếc quần, anh sốt ruột đến mức chống tay ngồi dậy, thầm thò tay vào tay áo.

Ai ngờ, ngay thời khắc mấu chốt, từ bên ngoài vang lên tiếng báo cáo hoảng hốt của hồ ly lâu la.

“Thủ lĩnh! Có một mụ điên xông vào động, đang chém giết anh em của chúng ta!”

Hắc hồ chín đuôi lập tức quay phắt lại: “Cái gì?!”

Hắn chỉ kịp gào lên câu này, liền bị Địch Tử Uyên từ phía sau bất ngờ tung một cú đá mạnh, không phòng bị lảo đảo suýt ngã.

Kình Kình tới tiếp ứng rồi, Kình Kình tới cướp dâu rồi!

Tinh thần chiến đấu của Địch Tử Uyên dâng cao, anh lấy hòn đá có hình dạng kỳ lạ kia ra từ trong tay áo, cấp tốc xé miếng phù văn dán trên đó.

Hòn đá bắt đầu bốc khói xanh, đúng như anh dự đoán, trông chẳng khác gì một quả lựu đạn ma pháp.

Anh đẩy hắc hồ chín đuôi ra, chạy nhanh về phía cửa. Đúng lúc hắn đuổi theo, anh ném thẳng hòn đá về phía hắn.

Hồ ly lâu la canh gác bên ngoài chưa kịp hiểu gì, thì đã bị anh đấm thẳng vào mặt, tiếp đó ném qua vai một cách liền mạch.

Sóng xung kích từ vụ nổ phía sau lan tới, anh giẫm lên người chúng, không hề ngoảnh đầu lại, chạy một mạch đến đại sảnh.

*

Mạnh Kình đã hoàn toàn thích ứng với đặc tính và tiết tấu của pháp khí cốt phiến, vừa xông vào sơn động thì đã bắt đầu tàn sát trắng trợn. Dưới sự điều khiển của cô, lưỡi quạt như cối xay thịt di động, dù là hồ ly đã hóa hình hay chưa hóa hình, trúng là chết, đụng là vong.

Càng về sau, máu văng đầy lên vách đá trong hang, xác hồ ly nằm rải rác khắp nơi, không có cái nào còn nguyên vẹn. Đến mức giẫm lên mặt đất, cô cũng cảm thấy dính nhớp.

Cô vốn định đi sâu vào trong hang thêm một đoạn để tìm xem Địch Tử Uyên đang ở đâu. Nhưng vừa quay người, cô đã cảm nhận được một bóng đỏ lao thẳng tới, sau đó bị ôm chặt, cổ còn bị siết chặt.

“Kình Kình, cuối cùng em cũng tới rồi!”

“……”

Nếu không có tiếng gọi “Kình Kình” này, e rằng quạt của cô đã cắt đứt cổ đối phương.

Mạnh Kình khựng lại nửa giây, dùng trán đẩy Địch Tử Uyên ra, sau đó đưa kiếm gỗ đào cho anh.

“Vũ khí của anh đây, đừng lãng phí thời gian.”

“OK!”

Hai người cùng chạy ra khỏi hang, hướng về khu đất trống gần rừng, nơi ấy dễ dàng triển khai chiến đấu hơn.

Quả nhiên, không lâu sau, con hắc hồ chín đuôi với bộ lông cháy xém phẫn nộ đuổi theo.

Hệt như mọi nhân vật phản diện trước khi xuất chiêu, hắn đọc vào câu thoại độc ác, giọng điệu hung ác nham hiểm.

“Là mẹ con Phương Cô sai khiến bọn mi làm chuyện này đúng không? Dám xông vào sào huyệt của ta, giết tộc nhân của ta, ta sẽ dùng mạng của hai tên nhóc bọn mi làm tế phẩm, sau đó sẽ diệt sạch cả tộc hồ ly trắng để giải mối hận trong lòng!”

“Mi có diệt tộc hồ ly trắng hay không, ta không quan tâm, thích thì cứ làm.” Mạnh Kình bình thản nói, “Nhưng có lẽ mi cũng không làm được đâu, bởi vì theo quy định, đêm nay mi nhất định phải chết ở đây.”

“Quy định của ai?”

“Đừng hỏi nhiều, nói chưa chắc mi hiểu.”

Nói rằng đây là quy định của hệ thống Thần Linh, liệu NPC này có hiểu không?

Sự thật chứng minh, hắc hồ chín đuôi chẳng hề muốn hiểu, hắn chỉ muốn khai chiến.

Cơn giận của hắn dường như đã hóa thành thực thể, hóa thành một lớp sương đen như mực bao bọc quanh người, sương đen từ từ khuếch tán ra bốn phía, khiến màn đêm càng thêm nặng nề.

Trong làn sương, mắt thường có thể nhìn thấy, mười mấy con oán linh dữ tợn  lần lượt xuất hiện, bò ra từ dưới lá khô hoặc dưới lòng đất, đôi mắt trống rỗng đen ngòm, hoặc là bò hoặc là bay, từ từ tiến về phía Mạnh Kình và Địch Tử Uyên.

Đây chắc chắn là lũ cô hồn dã quỷ mà Phương Cô từng đề cập trước đó, những kẻ bị hắc hồ chín đuôi dùng cấm thuật, nuôi dưỡng quanh hang ổ của hắn.

Trong thời khắc này, việc phân công nhiệm vụ trở nên rất quan trọng.

Mạnh Kình hạ giọng hỏi Địch Tử Uyên:

“Anh phụ trách lũ dã quỷ này, tôi phụ trách hắc hồ chín đuôi, có vấn đề gì không?”

“Không thành vấn đề.” Ánh mắt của Địch Tử Uyên kiên định, trả lời chắc nịch: “Em yên tâm, tôi chắc chắn sẽ dọn sạch bọn chúng.”

“Ừ.”

Cốt phiến tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm, khi hướng về phía hắc hồ chín đuôi, Mạnh Kình nhẹ nhàng nhấc tay, vỗ nhẹ lên vai Địch Tử Uyên.

Địch Tử Uyên nhìn bóng lưng cô, bất giác khẽ mỉm cười. Anh tháo bỏ bộ tóc giả và trâm vàng trên đầu, tiện tay giật mạnh lớp áo khoác ngoài của bộ váy cưới.

Khoảnh khắc lá bùa bùng cháy, ánh lửa dấy lên tựa như biển sao đỏ cam. Thanh kiếm gỗ đào trong tay xoay tròn tạo thành hoa kiếm, anh lao người ra khỏi vị trí ban đầu, lôi đình vạn quân chém xuống con oán linh xông tới đầu tiên.

Anh tin chắc rằng, chỉ cần có cô ở bên, đây sẽ chỉ là một trận đấu bình thường trong vô số các ván game của hệ thống Thần Linh, một trận tất thắng bình thường mà thôi.

******

Lời tác giả: 

Phần này xem như một phần chuyển tiếp nhẹ nhàng, vì phần tiếp theo khá kích thích, là kiểu thần tiên hỗn chiến đấy.

Chủ đề [Chiến trường dị năng], chúng ta không gặp không về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.