🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cô dâu Địch Tử Uyên đã chuẩn bị xong, dũng sĩ Mạnh Kình cũng đã trang bị đầy đủ, hiện tại chỉ chờ bình minh chính thức ló dạng, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.

Trước khi hành động, Phương Cô lại nướng thêm một con gà. Bà ta nói lần này đã cải tiến cách nướng, còn quét thêm một lớp mật ong.

Mạnh Kình gặm đùi gà, còn Địch Tử Uyên chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn thèm thuồng, vì sợ lớp trang điểm bị hỏng, ảnh hưởng đến nhan sắc hoàn mỹ không tì vết.

Có lẽ ánh mắt của anh quá đáng thương, Mạnh Kình chú ý đến, cô quay đầu sang một bên, suy nghĩ chốc lát rồi ra lệnh.

“Há miệng.”

“A.”

Cô xé thịt gà thành từng miếng nhỏ rồi nhét vào miệng anh, thậm chí còn thêm một miếng gan gà. Động tác thuần thục đến mức không làm môi anh dính một giọt dầu nào.

Tầng mây nơi chân trời bị gió thổi tan, ánh bình minh dần ló dạng, trời vừa hửng sáng.

Quân Quân vốn đang nằm bò trên bệ cửa sổ ngáp ngắn ngáp dài, bỗng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên song cửa, nó lập tức giật mình tỉnh giấc.

“Trời mưa? Mẹ ơi, trời mưa!”

Trời vẫn trong xanh không một gợn mây, nắng ấm chan hòa, nhưng cơn mưa lại trút xuống ào ạt, nhanh chóng biến thành màn mưa dày đặc, nước đọng trên mặt đất phản chiếu ánh sáng xanh lam lung linh như pha lê.

Mưa giữa trời nắng, cảnh tượng đẹp đẽ, nhưng với những người trong cuộc, lại không phải chuyện tốt lành.

Phương xa, bốn kiệu phu cao lớn mang mặt nạ bạc, mặc trường sam đỏ rực, đang khiêng một chiếc kiệu cưới được trang trí đầy tua rua ngọc trai, chậm rãi tiến tới qua màn mưa. 

Dựa vào đôi tai đen nhánh dựng đứng trên đầu, có thể xác định chúng thuộc tộc hắc hồ, đến để rước dâu.

Phương Cô thấy rõ dáng vẻ của chúng, vội cầm khăn voan đỏ thêu chỉ vàng trùm lên đầu Địch Tử Uyên.

Quân Quân bên cạnh căn dặn: “Đừng để chúng thấy mặt anh, đám kiệu phu này đều là hồ ly đực, nhỡ đâu chúng phát rồ với anh dọc đường……”

Địch Tử Uyên chặn lại đúng lúc: “Thôi đi, có thể đừng lải nhải về hồ ly đực được không?”

Chỉ vừa dứt lời, đám kiệu phu ấy đã quỷ mị xuất hiện ngay trước ngôi nhà.

Một con hồ ly bước tới gõ cửa, ba con còn lại đứng chờ dưới bậc thềm. Chiếc kiệu giữa trời mưa mà chẳng hề ướt chút nào.

Quân Quân căng thẳng ra hiệu cho Mạnh Kình: “Chúng tới rồi, tới rồi, mau trốn vào trong!”

Mạnh Kình lập tức quay người vào phòng, Địch Tử Uyên tiến lên hai bước, chợt như nhớ đến điều gì đó.

“Bọn hồ ly này chạy nhanh lắm đúng không? Lỡ Kình Kình không đuổi kịp thì sao? Xương gà ban nãy còn dư đâu? Lấy cho tôi một túi!”

Phương Cô phản ứng không chậm, lập tức vào bếp, gom hết số xương gà còn lại, gói vào một túi lớn nhét hết vào tay áo rộng của anh.

“Nhớ ít nói thôi, cố gắng giữ im lặng.”

Bà ta chỉnh lại váy cưới giúp anh, sau đó trở tay mở cửa chính.

Kiệu phu hồ ly ngoài cửa không nói một lời, bởi vì mặt nạ che mặt nên không thấy biểu cảm của nó, chỉ thấy nó giương chiếc ô đỏ bằng vải và khung trúc giống hệt chiếc ô Phương Cô làm cho Mạnh Kình.

Việc rước dâu này, mỗi năm làm đến mười bảy, mười tám lần, có lẽ nó đã quen, hoặc đã chai sạn.

Nó đoán lần này cũng là một người phụ nữ tầm thường, sớm muộn gì cũng bị thủ lĩnh giết, đến lúc đó các anh em sẽ lại có đồ nhắm rượu.

Phương Cô khẽ đẩy vai Địch Tử Uyên, anh lập tức bước về phía trước. Kiệu phu giương ô che đầu anh, dẫn đường đến chiếc kiệu.

Qua cửa sổ trong nhà, có thể thấy được tình hình bên ngoài. Mạnh Kình đứng cạnh cửa sổ, nhìn bóng dáng Địch Tử Uyên bước vào trong kiệu, sau đó đám kiệu phu khiêng kiệu lên, nhanh chóng biến mất nơi cuối đường làng.

Cô bước ra khỏi phòng ngủ, giắt thanh kiếm gỗ đào vào thắt lưng, tay trái cầm cốt phiến, tay phải nhận chiếc ô trúc do Quân Quân đưa.

Cô hỏi: “Khi nào mưa mới tạnh?”

“Chắc mưa cả ngày, khoảng chập tối mới tạnh, đúng thời điểm cử hành nghi thức thành thân của hắc hồ chín đuôi.”

Phương Cô đề nghị: “Hay cô đợi thêm chút nữa hẵng đi, không vội. Ta vừa gieo chút phép thuật vào đám xương gà kia, bất kể chúng bị ném ở đâu cũng sẽ phát sáng, chỉ cần để ý thì cô sẽ thấy ngay.”

Nghĩ đến việc phải chờ từ sáng tới tối, đi sớm mà phải dầm mưa trong rừng cũng không đáng, Mạnh Kình đồng ý.

“Được, trưa nay nướng thêm ít thịt gà, tôi mang theo ăn dọc đường.”

“……”

Chỉ mong Địch Tử Uyên nhạy bén một chút, có thể kéo dài thời gian với hắc hồ chín đuôi.

Chúc anh tự thu xếp ổn thỏa.

* * * * * *

* * * * * *

Sau giờ ngọ, ngoài cửa sổ vẫn là ánh nắng chan hòa cùng cơn mưa lớn.

Mạnh Kình mang theo toàn bộ trang bị của mình cùng số thịt gà vừa nướng, dưới ánh mắt tràn ngập hy vọng của Phương Cô và Quân Quân, rời khỏi nơi trú ngụ.

Trước khi đi, Quân Quân còn đứng cạnh cửa sổ hô lên: “Nhất định phải chiến thắng trở về nhá Kình Kình!”

Thỉnh thoảng muốn trả đũa cô là thật, nhưng hy vọng cô thành công cũng là thật, dù sao đó cũng là mục tiêu chung của mọi người.

Nhưng chuyện chiến thắng trở về e rằng rất khó xảy ra. Nếu thuận lợi giết được hắc hồ chín đuôi, có lẽ Mạnh Kình và Địch Tử Uyên sẽ lập tức xuyên việt rời đi, chẳng còn cơ hội quay lại.

Mạnh Kình cầm ô, bước vào màn mưa. Cô đưa một ngón tay ra khỏi ô, lập tức cảm thấy đau nhói. Khi rụt tay lại, trên đầu ngón tay đã xuất hiện hai vết thương nhỏ nhưng sâu, máu rỉ ra không ngừng.

Mưa rơi trên mặt ô nghe có vẻ bình thường, nhưng thực chất đây là mưa kim châm hàng thật giá thật.

Nếu không dùng ô mà để mưa thấm vào người, chẳng khác nào bị hàng ngàn hàng vạn chiếc kim thép đâm vào da thịt, cuối cùng sẽ bị ghim thành hồ lô máu.

Cô hướng về phía rừng cây nơi xa, trên đường đi qua các ngôi nhà trong làng, cô phát hiện những cư dân cô hồn nơi đây đều bám vào mép cửa, mép cửa sổ, tọc mạch nhìn cô.

Cô dời ánh nhìn, bước nhanh hơn.

Phương Cô không nói dối, xương gà đều được yểm phép, Địch Tử Uyên lặng lẽ ném xương ra ngoài kiệu suốt dọc đường đi. Dù là vũng nước mưa, hay trong bùn lầy lá rụng, xương đều phát sáng, chỉ cần quan sát kỹ là có thể thấy ngay.

Nhờ ánh sáng từ xương gà dẫn đường, cô tiến thẳng vào rừng sâu, cuối cùng đến ranh giới giữa rừng và núi, tìm thấy sào huyệt của hắc hồ chín đuôi – một sơn động cao vút, được bao bọc bởi quái thạch lởm chởm và dây leo xanh um.

Chiếc kiệu cưới lộng lẫy dừng lại bên ngoài hang, bên trong trống rỗng, điều đó chứng tỏ Địch Tử Uyên đã bị đưa vào trong.

Giờ đây, việc cô cần làm là chờ đến chập tối, khi cơn mưa ngừng rơi và nghi thức bắt đầu.



Có một cách nói vừa chính xác vừa khôi hài, hành trình tìm kiếm mỹ nhân lâu năm của hắc hồ chín đuôi, thực chất cũng là một quá trình kiếm ăn.

Bởi những cô dâu không đủ xinh đẹp thường sẽ bị hắn giết ngay trong thời điểm cử hành nghi thức, rồi nướng lên cho đám thuộc hạ ăn.

Năm nay, hắn đã ăn hơn mười cô gái “không đủ xinh đẹp”, hiện tại thì đến lượt Địch Tử Uyên.

Ban đầu, Địch Tử Uyên được sắp xếp ở một góc hẻo lánh trong sơn động, đến chạng vạng khi nghi thức bắt đầu mới được dẫn ra. Đám hồ ly chỉ cho anh một dĩa quả dại không rõ hái từ đâu để ăn đỡ đói.

Anh vén tà váy cưới, ngồi xếp bằng gặm gần nửa dĩa quả dại, sau đó cảm thấy thế này quá ảnh hưởng đến hình tượng, sợ bị đối phương phát hiện vấn đề, liền đổi sang tư thế quỳ rất đoan trang và tao nhã.

Quỳ một lúc thì mỏi, anh nằm xuống ngủ một chút, tỉnh dậy lại ngồi thừ người rất lâu. Trong sơn động tối om, không có khái niệm thời gian, anh dần trở nên sốt ruột.

Anh vén khăn voan lên, quan sát bọn hắc hồ ly đứng gác bên ngoài, thấy chúng chỉ đứng đó canh chừng chứ không vào trong, có lẽ vì chưa nhận lệnh từ hắc hồ chín đuôi nên không dám tùy tiện làm bừa.

Nếu đã như vậy……

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, anh quyết định tìm xem nơi này có manh mối hay đạo cụ gợi ý gì không.

Anh cẩn thận xắn tay áo, nhấc váy, nhẹ nhàng bước đi, lật tung cỏ dại và đá vụn quanh mình, sờ soạng từng ngóc ngách có thể chạm tới trên vách hang động.

Có công mài sắt có ngày nên kim, sau gần một tiếng tìm kiếm, cuối cùng anh cũng thu hoạch được đôi chút.

Trên vách động ở vị trí hơi cao, có một vật trông không phải hình tròn cũng chẳng phải hình vuông. Nếu không quan sát kỹ, rất dễ nhầm tưởng đó là một hòn đá bất quy tắc.

Đỉnh của hòn đá này dán một miếng nhựa lóng lánh, hoặc có lẽ không phải nhựa mà là một loại vật liệu đặc biệt gì đó. Trên đó in những đồ án trông như một loại phù văn kỳ lạ.

Miếng sáng này dường như có thể bóc ra.

Không hiểu vì sao, trong đầu Địch Tử Uyên bất giác hiện lên bốn chữ: Lựu đạn ma pháp.

Anh vịn vách động, vừa nạy được vật đó xuống, cầm chặt trong tay, thì ngay lập tức bên ngoài vọng vào tiếng thông báo the thé của hồ ly:

“Đưa cô dâu ra đại sảnh!”

“……”

Anh trượt chân, trượt từ vách động xuống đất, ngã chổng vó lên trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.