Khi Mạnh Kình và Địch Tử Uyên gió bụi dặm trường mang khăn trải bàn của chùa Phong Môn về, Phương Cô và Quân Quân đã ráp xong tay cầm ô và tán ô, thì ra tay nghề thủ công của tộc bạch hồ cũng không tệ.
Hai mẹ con thấy hai người chiến thắng trở về thì vui mừng khôn xiết, thiếu điều đánh trống khua chiêng chào đón ngoài cửa.
Quân Quân cầm nan ô trúc chưa có tán ô, miệng ngậm một cái cánh gà, hớn hở vẫy tay.
“Giỏi quá, hiệu suất của hai vị cao thật đấy!”
Mạnh Kình bước tới gần, quan sát nó từ đầu đến chân, thần sắc bình thản trả lời.
“Đúng vậy, tốc chiến tốc thắng, đỡ lãng phí thời gian.”
Phương Cô đứng phía sau mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Mạnh Kình là lạ, rồi nhìn sang chiếc khăn trải bàn mà Địch Tử Uyên cầm trong tay, ám văn trên đó vẫn còn rõ ràng.
Nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt, bà ta như ý thức được điều gì đó, lưỡng lự một lúc mới dò hỏi.
“…… Hai vị, có phải ta quên nói không? Tấm khăn trải bàn này cần dùng máu nhuộm đỏ, phơi khô rồi mới có thể may thành tán ô.”
“Bà nói rồi.” Mạnh Kình gật đầu, lập tức hỏi: “Có chỉ định máu không? Hay máu của ai cũng được?”
“Trên lý thuyết thì máu của ai cũng được.”
“Thế thì tốt.” Cô mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến người ta lạnh sống lưng: “Nghĩa là máu của mẹ con các người cũng được?”
Lời vừa dứt, chỉ nghe một tiếng “bộp”, xương cánh gà trong miệng Quân Quân rơi xuống mu bàn chân.
Dự cảm chẳng lành trở thành sự thật, vẻ mặt của Phương Cô hết sức lúng túng và khó xử.
“Kình Kình cô nương, như thế không thích hợp lắm đâu?”
“Sao lại không thích hợp?” Mạnh Kình từ tốn vặn hỏi: “Bà từng nói, chúng ta là đồng minh cùng thuyền, vinh nhục có nhau, đáng lẽ phải san sẻ cái giá và hậu quả chứ?”
“Đúng, ta từng nói thế thật, nhưng mà……”
“Không nhưng nhị gì hết.” Cô bình tĩnh ngắt lời đối phương: “Tình huống bây giờ là, tôi và đồng đội xông pha chiến đấu, làm hết những việc nguy hiểm, bà và con gái bà chỉ làm ô, thậm chí không tham gia chiến đấu với hắc hồ chín đuôi, tôi chỉ yêu cầu hai người hiến chút máu, như vậy cũng là quá đáng sao? Hưởng miễn phí cũng đừng hưởng trắng trợn như thế.”
“……”
“Hoặc là bà phá tộc quy, chiến đấu cùng chúng tôi, nếu không, anh ấy hiến máu thì làm sao xuất giá, tôi hiến máu thì làm sao giết hắc hồ chín đuôi, chúng tôi là bê tông cốt thép à, không cần giữ sức sao?”
“……”
Cô nói không nhanh, giọng cũng không lớn, nhưng lại có thể khiến Phương Cô á khẩu không trả lời được, thậm chí còn dao động Quân Quân trẻ tuổi.
Quân Quân do dự một lúc, khẽ kéo tay áo Phương Cô.
“Mẹ ơi, hình như cũng có lý, thật ra con có thể……”
Phương Cô lập tức bịt miệng nó lại, xúc động nói: “Con không thể, nhưng mẹ có thể, làm mẹ, sao có thể để con xông lên phía trước?”
Quân Quân nghẹn ngào: “Mẹ ơi.”
“Ngoan, con của mẹ, đừng khóc!”
NPC quái lạ.
Lần này, ngay cả Địch Tử Uyên cũng thắc mắc, anh thì thầm với Mạnh Kình: “Tình cảm của hai khứa này dồi dào nhỉ? Sao có thể nói đến là đến ngay thế?”
“Tại đam mê diễn xuất đấy.” Mạnh Kình chẳng thèm để ý, cô hờ hững đảo mắt, nhận lấy tấm khăn trải bàn từ tay anh ta, tiện tay ném vào lòng Phương Cô: “Làm ơn lát nữa hẵng khóc, hoặc hiến máu trước rồi khóc sau, thời gian gấp gáp, phải tranh thủ làm ô.”
“……”
Phương Cô và Quân Quân nhìn nhau một cái, hai người ôm khăn trải bàn, im lặng chốc lát rồi thở dài vào nhà.
Rước phải tổ tông thế này, thật khổ mà.
*
Cuối cùng, Phương Cô tự cắt cổ tay để lấy máu, nhuộm đỏ cả một tấm khăn. Vì phải nhuộm đều, không được để sót chỗ nào, nên giữa chừng khó tránh việc hao hụt, nghĩa là phải tốn nhiều máu hơn.
Bà ta là hồ yêu sáu đuôi, hiến máu xong thì kiệt sức rõ rệt, có thể tưởng tượng nếu là con người hiến máu, chắc chắn sẽ tổn thương nguyên khí nhiều hơn.
Điểm này, đều trong dự kiến của Mạnh Kình.
Quân Quân đang trong bếp nấu súp gà cho mẹ, trên lưng ghế treo tấm khăn đã khô, Phương Cô ngả người tựa vào đó, đối mặt với Mạnh Kình chẳng nói gì.
Cuối cùng bà ta bất đắc dĩ mở miệng: “Máu cũng hiến rồi, khăn cũng nhuộm rồi, cô có thể đừng dùng ánh mắt như đòi nợ nhìn ta được không? Lát nữa Quân Quân nấu súp gà xong, cho hai người mỗi người một bát nhé?”
“Bảo con gái bà cho ít muối thôi.”
“…… Được.”
Địch Tử Uyên ở bên cạnh cẩn thận đếm ngày: “Ngày mốt tôi xuất giá đúng không? Mũ phượng, áo cưới, kiệu hoa này nọ, mấy người chuẩn bị xong chưa?”
Mạnh Kình liếc anh một cái: “Anh bận tâm ghê nhỉ.”
“Tôi là người yêu nghề yêu nghiệp mà, kế hoạch quan trọng như vậy, không thể hỏng trong tay tôi.”
Quân Quân bưng súp gà ra khỏi phòng bếp, vừa hay nghe được đoạn đối thoại này, nó nhẹ nhàng tiếp lời.
“Anh hỏi áo cưới à? Có chứ, là bộ mà mẹ ta mặc xuất giá năm xưa, do tú nương giỏi nhất tộc thêu, cả thiên hạ không tìm được bộ thứ hai đẹp như thế đâu.”
“Cho tôi mặc có phải quá lãng phí không?”
“Không lãng phí, anh mặc hợp lắm.” Phương Cô thở dài: “Dù sao ta cũng không tái hôn, hơn nữa với dung mạo của anh, dư sức phối với bộ áo cưới đó.”
“Cảm ơn lời khen, vậy mấy người trò chuyện đi, tôi đi múc súp gà đây.”
“…… Đi đi.”
……
Đêm đó, Mạnh Kình chiếm phòng của Phương Cô như thường lệ, Địch Tử Uyên nằm chung giường với cô, hai người ngủ một giấc tới trưa hôm sau.
Lúc Mạnh Kình tỉnh dậy, cô phát hiện trong lúc mơ màng mình đã vô thức cuốn hết cái chăn duy nhất, Địch Tử Uyên co ro ở phía bên kia giường, tay chân lạnh cóng.
Cô khựng lại một chút, giơ tay đắp chăn cho anh, sau đó giả vờ như không có chuyện gì, vỗ vai anh.
“Thức dậy.”
Địch Tử Uyên lập tức giật mình tỉnh giấc: “…… Có biến hả?”
“Tạm thời không có.”
Nghe như thế, anh yên tâm, nhưng khi thấy mình đang đắp chăn ngay ngắn, anh sửng sốt một chút, áy náy không thôi.
“Kình Kình, có phải lúc ngủ tôi giành chăn của em không? Xin lỗi!”
Mạnh Kình bình tĩnh xua tay: “Không sao, đừng để bụng, chuyện nhỏ mà.”
Anh cực kỳ cảm động: “Em thùy mị quá, vậy mà không trách tôi.”
“Anh biết là tốt rồi.”
Lúc này có người tượng trưng gõ cửa hai tiếng, Quân Quân ló đầu vào.
Giọng điệu của Địch Tử Uyên rất khách sáo, nhưng vẻ mặt đã bán đứng anh.
Những ngày ăn gà uống muối này, rốt cuộc khi nào mới kết thúc đây?
*
Tập quán thành thân của tộc hồ ly là đón dâu lúc tờ mờ sáng, chạng vạng tối cử hành nghi thức, trời tối vào động phòng.
Điều này nghĩa là, nửa đêm Địch Tử Uyên phải dậy hóa trang…… à không, là chải đầu, trang điểm, thay áo cưới.
Tất nhiên, thợ trang điểm của anh là Phương Cô.
Đêm khuya yên ắng, ánh đèn chập chờn, một người một hồ ly đối diện với chiếc gương trên bàn, trông như đang tiến hành một nghi thức triệu hồi quỷ dị nào đó.
Địch Tử Uyên nhìn Phương Cô mở chiếc rương nhỏ, khéo léo bày ra đủ loại son phấn, cùng vô số trâm cài, trang sức rực rỡ, anh không khỏi thắc mắc.
“Tóc tôi thế này thì làm sao cài trâm? Lộ tẩy thì sao?”
“Không đâu.” Phương Cô như làm ảo thuật, từ trong tủ lấy ra một bộ tóc giả mượt mà: “Đây là tóc thật của nữ tử nhân gian, anh đội lên vừa khít.”
“…… Sao bà lại nhổ tóc của người ta?”
“Đừng nói bừa, không phải nhổ, là mua qua con đường chính quy rồi gia công lần nữa.”
“Sao tự nhiên lại gia công tóc giả?”
“Tất nhiên là chuẩn bị sẵn, để một ngày nào đó thiếu niên đẹp như anh xuất giá.”
“?”
Hai người bọn họ ở trong phòng câu được câu chăng thảo luận về vấn đề tóc giả, Mạnh Kình và Quân Quân thì ngồi chờ bên ngoài.
Càng tiếp xúc lâu, Quân Quân càng cảm nhận rõ áp suất thấp toát ra từ người Mạnh Kình, nhất là khi cô gái này cầm pháp khí, trông càng không dễ trêu chọc.
Nó như ngồi trên chông, thầm nghĩ không thể cứ ngồi mãi thế này, nên đành cố gắng tìm đề tài để nói.
“Ờm…… ô làm xong rồi, đặt ở ngoài cửa, cô có thấy không?”
“Thấy rồi, rất tốt.”
“Cô không muốn thử sao?”
Mạnh Kình liếc nó: “Bây giờ trời không có mưa, thử thế nào? Cô định tạt nước tôi à?”
“……”
Tán gẫu thất bại, Quân Quân gãi đầu hồi lâu, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng lên, thử hỏi.
“Thật ra ta rất tò mò, cô và Uyên Uyên thân thiết như thế, có phải quen biết lâu rồi không?”
“Không lâu lắm.”
“Vậy tại sao cô muốn làm đồng đội với anh ta?”
Mạnh Kình lười biếng đáp: “Cô có thể cho là anh ấy đẹp, dẫn theo để tăng thêm chút thú vị.”
“Chỉ bởi vì anh ta đẹp?”
“Chứ chẳng lẽ vì anh ấy thông minh?”
“Ờ……” Quân Quân nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn kiên quyết tiếp tục chủ đề này: “Nhưng đẹp không ăn được, nhỡ đâu có một ngày cô cảm thấy anh là gánh nặng, không giúp được gì, thú vị cũng giảm, đến lúc đó liệu cô có vì anh ta đẹp mà tiếp tục làm bạn đồng hành với anh ta không?”
Câu hỏi này tất nhiên không phải tùy tiện đặt ra, vì trong phòng Phương Cô đang khẽ hé cửa, để Địch Tử Uyên có thể nghe được đoạn đối thoại này.
Hai mẹ con cố ý phối hợp, mặc dù vì cân nhắc lâu dài, bọn họ không dám làm gì Mạnh Kình, nhưng khích bác ly gián một chút để trả đũa cũng không phải không được.
Tốn nhiều máu như thế, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Thế nhưng họ không ngờ rằng, Mạnh Kình đã sớm nhận ra. Cô hiểu ý đồ của hai mẹ con này, nhưng vẫn không định sửa đáp án của mình.
Cô cười lạnh một tiếng, thậm chí còn tăng vài phần âm lượng.
“Không chắc, nếu đẹp mãi thì có lẽ có thể giữ lại, còn nếu thành gánh nặng, có thể trực tiếp giết chết.”
Trong phòng, Phương Cô rủ mắt nhìn Địch Tử Uyên, bà ta ngạc nhiên phát hiện, biểu cảm của anh không hề thay đổi, thậm chí hình như còn có chút đắc ý vui vẻ.
Bà ta hạ giọng, khó hiểu hỏi: “Anh vui cái gì? Đồng đội của anh đang cân nhắc giá trị của anh đấy, chẳng những không thật lòng với anh mà còn dự định vứt bỏ hoặc trừ khử nếu anh liên lụy cô ta.”
“Bà thì biết cái gì? Có thời gian nói nhảm sao không mau hóa trang cho tôi?” Địch Tử Uyên ném lược lên bàn, lý do lý trấu: “Giá trị có thể sáng tạo, nhưng tướng mạo là trời sinh, tôi tin mình sẽ không trở thành gánh nặng của cô ấy, hơn nữa, tôi quả thật có thể đẹp mãi, chẳng phải chứng tỏ quan hệ giữa chúng tôi không thể phá vỡ sao?”
Người khác khen anh đẹp, anh nghe nhiều đến mức chai sạn, không thấy có gì đặc biệt.
Nhưng vừa rồi chính miệng Mạnh Kình thừa nhận anh đẹp, thì ra cô nghĩ anh đẹp, anh vui còn không kịp, làm sao có thể bị người ta châm ngòi chia rẽ chứ? Buồn cười!
“……”
Phương Cô cạn lời, bà ta không hiểu nổi mạch não của anh, cũng không muốn trò chuyện tiếp, thế là bực bội cầm bộ tóc giả kia lên, mạnh tay đội lên đầu anh.
Nửa đêm trôi qua nhanh chóng. Khi trời hửng sáng, tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, Phương Cô dẫn Địch Tử Uyên – đã hóa trang hoàn chỉnh – bước ra khỏi phòng.
Quân Quân quay đầu, mắt lập tức sáng rỡ. Nó nhận xét một cách chính xác đến lạ lùng:
“Ồ! Nhân loại các anh có phải có câu ‘nghiêng nước nghiêng thành’ không? Thật lòng mà nói, nếu anh về tộc ta, chắc chắn sẽ bị đám hồ ly đực phát tình tranh giành cướp đoạt đấy!”
Địch Tử Uyên: “…… Nên lập quy củ cho hồ ly đực tộc của bọn mi.”
Mạnh Kình vốn đang ngồi chống tay lên trán, nhắm mắt dưỡng thần. Nghe cuộc đối thoại, cô mở mắt, nhìn về phía anh.
Chỉ một ánh nhìn, ngay cả cô cũng sững lại vài giây.
Dù sao cũng là làm cô dâu, Phương Cô đã cẩn thận trang điểm cho anh cực kỳ nhu mì. Có câu nói thế này, da trắng như tuyết, lông mày như yên nguyệt, mắt như đong đầy tình ý, tóc đen buộc trong kim quan hoa lệ, khuyên tai minh nguyệt, cổ đeo bạch ngọc hoàn, áo cưới đỏ thắm thêu phượng xuyên mẫu đơn.
Anh đứng đó, có lẽ vì hồi hộp trước phản ứng của cô, nhưng trong mắt người khác, là dáng vẻ ngượng ngùng e lệ, đẹp đến nao lòng.
Phương Cô rõ ràng rất hài lòng với tay nghề của mình, bèn hỏi Mạnh Kình:
“Cô thấy sao?”
Mạnh Kình hơi nheo mắt, ánh nhìn vẫn dừng trên mặt Địch Tử Uyên. Một lát sau, cô từ tốn thốt ra hai chữ:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]