Tượng thần quái dị được thờ phụng trong chùa Phong Môn, nhìn thế nào cũng không thấy có điềm lành.
Nhưng Mạnh Kình không quan tâm lắm, cô đang bận kiểm tra hai cái bồ đoàn đặt trước bàn thờ.
Hai cái bồ đoàn này không thể di chuyển, như mọc rễ cố định tại chỗ, như thế có nghĩa là nếu người vào chùa muốn quỳ lạy, chỉ có thể quỳ tại vị trí chỉ định.
Cùng lúc đó, Địch Tử Uyên đang thử dời lư hương và cống phẩm xuống để lấy khăn trải bàn.
Nhưng anh phát hiện, hành động tưởng chừng như đơn giản này lại vô cùng khó khăn, bởi vì dù là lư hương hay cống phẩm, đều bám chặt vào mặt bàn, không thể di chuyển dù chỉ một chút.
“Kình Kình, không rút khăn trải bàn này được.”
Mạnh Kình cũng tiến tới thử một chút, cô nhíu mày trầm ngâm.
“Có lẽ chúng ta cần phải làm gì đó, nếu không sẽ không hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ.”
“Phải làm gì đây?” Địch Tử Uyên nhìn thoáng qua bồ đoàn, thuận miệng nói: “Chẳng lẽ phải quỳ lạy? Người bình thường vào chùa, chẳng phải đều thành tâm quỳ lạy, sau đó cầu nguyện sao?”
…… Thật ra cũng có lý.
Mạnh Kình vốn không tin quỷ thần, càng không thích quỳ lạy, huống chi còn là loại tà môn ma đạo này.
Nhưng vì điều kiện nhiệm vụ, nếu không lạy e rằng sẽ phải giằng co, cô chỉ đành gật đầu.
“Được, thử xem.”
“Vậy chúng ta cầu nguyện cái gì đây?”
“Tùy anh.”
Cầu nguyện hay không cầu nguyện có khác gì nhau sao? Chẳng lẽ có thể thành sự thật à?
Thế là hai người quỳ xuống bồ đoàn, đối diện với tượng thần, chắp tay trước ngực, cung kính…… hoặc có lẽ là giả vờ cung kính lạy ba lạy.
Mạnh Kình đương nhiên chỉ góp vui lấy lệ, trong lòng không ngừng mắng chửi, nhưng Địch Tử Uyên lại rất nghiêm trang, thậm chí anh còn thật lòng cầu nguyện.
“Mong rằng sau này tôi và Kình Kình song kiếm hợp bích, đánh đâu thắng đó, vượt ải liên miên!”
Mạnh Kình cạn lời: “Anh ước với nó cái này? Nó hứng thú chắc?”
Đến lần lạy thứ ba, một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ngay khi ý thức được nguy hiểm, cô lập tức quát lớn.
“Nằm xuống!”
Địch Tử Uyên nghe thấy, không kịp suy nghĩ, lập tức ngả người ra sau, “bịch” một tiếng nằm thẳng xuống đất.
Một giây sau, dao bầu sắc bén trong tay tượng thần xé gió chém xuống, quét qua trước mặt anh, suýt chút gọt đứt chóp mũi anh.
Cho nên mới nói, đôi khi mũi cao quá cũng không phải chuyện tốt.
Có thể tưởng tượng, nếu chậm một chút, đầu đã bay mất.
Anh tạm thời không dám nhúc nhích, một lúc sau mới cẩn thận liếc nhìn bên cạnh, thấy Mạnh Kình cũng nằm dưới đất, tư thế vô cùng bĩnh tĩnh khoan thai.
“Kình Kình, lúc nãy tôi suýt chết.”
“Chưa đến mức ấy.” Mạnh Kình bình thản nói: “Tượng thần này nhất định sẽ giở trò, tôi đã đoán chắc, chỉ là không ngờ tốc độ của nó nhanh như thế.”
“Thảo nào không cho di chuyển hai cái bồ đoàn này, hóa ra là để phong tỏa mục tiêu, tiện cho tượng thần chém người.”
Lúc này tượng thần đã khôi phục tư thế ban đầu, vẫn nắm dao bầu đứng yên tại chỗ, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm hai người, nụ cười trên môi hình như càng quỷ dị hơn.
Mạnh Kình chờ thêm một lúc, chắc chắn tượng thần không còn ý định tấn công nữa, mới đứng dậy đi về phía bàn thờ.
Quả nhiên, lần này lư hương và cống phẩm trên bàn đã có thể di chuyển được.
Cô giơ một tay lên, rút tấm khăn trải bàn màu đỏ vàng thêu ám văn ra, nhanh nhẹn gấp gọn thành một khối vuông vức, nhét vào ngực.
“Đi thôi.”
Địch Tử Uyên theo cô đi về phía cửa, lòng vẫn không yên, bất giác quay đầu nhìn lại.
Chỉ liếc một cái, sống lưng anh lạnh toát.
“…… Kình Kình, hình như tượng thần không vui khi chúng ta rời khỏi chùa.”
Mạnh Kình xoay người nhìn lại, chỉ thấy trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy nửa phút, tư thế của tượng thần đã thay đổi, từ tư thế cầm dao trước ngực, chuyển sang giơ cao lên đầu.
Nó vẫn nhìn chằm chằm hai người, khóe miệng nhếch lên, gần như kéo đến tận mang tai, nụ cười càng lúc càng dữ tợn, để lộ toàn bộ hai hàng răng hình răng cưa.
Cặp sừng đen trên đầu nó đang chuyển dần sang màu đỏ rực, mơ hồ phát sáng; chỉ sau vài giây, cả lưỡi dao trong tay nó cũng thay đổi, phóng to gấp ba lần kích thước ban đầu, đại khái có thể so sánh với Thanh Long Yển Nguyệt Đao phiên bản tối thượng
Không còn nghi ngờ gì nữa, chuôi Thanh Long Yển Nguyệt Đao cực đại này có thể chém trúng đại môn từ trong điện, mà tượng thần chẳng cần di chuyển nửa tấc.
Có lẽ, nhát chém ban nãy chỉ là lời cảnh báo, còn hành động lấy đi khăn trải bàn lại thật sự chọc giận nó.
Nó đang sống lại.
Mạnh Kình lùi lại một bước, cô bình tĩnh căn dặn Địch Tử Uyên: “Đóng cửa điện, sau đó chạy nhanh hết mức có thể.”
Không cần bàn cãi, về mặt năng lực thực thi, đặc biệt là khi nhận lệnh từ cô, Địch Tử Uyên luôn đạt điểm tuyệt đối.
Anh cấp tốc xoay người đóng cửa, sau đó chạy theo cô, rời khỏi đó ngay lập tức.
“Kình Kình, có phải nó muốn cướp lại khăn trải bàn không?”
“Thông thường mà nói, không chỉ muốn cướp lại khăn trải bàn, chắc chắn nó còn muốn giết chúng ta.”
“Vậy rốt cuộc nó là oán linh hay yêu quái? Nhỡ đâu lát nữa phải đánh nhau, chúng ta phải dùng cốt phiến hay kiếm gỗ đào?”
“Câu hỏi hay lắm.” Mạnh Kình nói: “Nhưng đáng tiếc, tôi cũng không biết.”
Thật khó để cô đưa ra một định nghĩa rõ ràng cho thứ tà môn không rõ nguồn gốc này.
Bọn họ chạy một mạch ra khỏi cổng chùa Phong Môn, nhưng vừa bước qua bậc cửa, đã nghe thấy tiếng nứt vỡ ầm ầm vang lên từ phía sau. Đó là tượng thần phá cửa đại điện lao ra.
Họ còn phát hiện lá bùa đỏ dán trên cửa chùa đã biến mất, nghĩa là nơi này không thể trấn áp được tượng thần nữa, nó có lẽ sẽ truy đuổi họ đến tận chân trời góc bể.
Tượng thần lướt đi trên không, Thanh Long Yển Nguyệt Đao xoay như phong hỏa luân, liên tục chém xuống mặt đất, con đường làng nhỏ bị chém nát, gạch vụn văng tứ tung.
Tốc độ của nó cực nhanh, khoảng cách với hai người càng lúc càng gần. Đặc biệt, lưỡi đao dài đến mức nhát chém cuối cùng suýt sượt qua lưng Mạnh Kình.
May mà trực giác của Mạnh Kình nhạy bén, một giây trước cảm nhận được tiếng gió khác thường, cô đã lăn tròn trên mặt đất, kịp thời tránh nhát chém chí mạng.
Địch Tử Uyên nhanh chân đuổi tới, ôm ngang eo cô kéo lên.
Trong lúc đó, anh thoáng liếc thấy tượng thần lại giơ cao thanh đao, dưới tình thế cấp bách, anh rút kiếm gỗ đào bên hông ra, trở tay đỡ đòn.
Vũ khí va chạm.
Đây vốn là một chiêu mạo hiểm, dù sao anh cũng không chắc liệu kiếm gỗ đào có tác dụng hay không, thời điểm va chạm với lưỡi đao, anh cảm thấy hổ khẩu và cánh tay gần như bị lực tác động mạnh đến mức như sắp gãy, nhưng anh vẫn nghiến răng chống đỡ.
Kiếm gỗ đào không hề hấn gì, ít nhất chứng tỏ nó có thể đối kháng với thanh đao kia, dù chưa đủ gây thương tích cho tượng thần.
Mạnh Kình mở phiến cốt, cô vừa kéo Địch Tử Uyên lùi lại, vừa vung quạt, nhắm thẳng vào mặt tượng thần.
Tám lưỡi quạt xoay tròn tạo ra hư ảnh, ngân quang đại thịnh, bao phủ cả ám quang vây quanh tượng thần, mục tiêu là cặp sừng đỏ tươi trên đầu nó.
Tượng thần thu đao, nhưng sừng bên trái đã bị cắt mất một nửa. Từ mặt cắt bốc lên khói đen dày đặc, khiến vẻ ngoài của nó càng thêm kinh dị.
Dường như tượng thần đã nhắm mục tiêu vào Mạnh Kình ngay từ đầu. Giờ đây bị cô làm tổn thương, nó càng phát điên lao về phía cô.
Địch Tử Uyên đuổi theo phía sau, cố gắng chặn đao của đối phương, nhưng đao nặng vượt xa tưởng tượng của anh, việc ngăn cản không hề dễ dàng.
Cái khó ló cái khôn, anh lập tức hét lên.
“Kình Kình, ném khăn trải bàn cho tôi. Khăn trải bàn trên người ai thì nó sẽ tấn công người đó!”
Mạnh Kình rút tấm khăn từ trong ngực ra, vo lại thành một cuộn, ném về phía anh. Anh bắt lấy, lập tức chạy theo hướng ngược lại, thành công thu hút sự chú ý của tượng thần.
Khi tượng thần đổi hướng truy đuổi anh, nó buộc phải xoay đao lại. Động tác này cần một khoảng thời gian chênh lệch.
Mạnh Kình đã tận dụng chính khoảng thời gian chênh lệch này.
Lưỡi quạt trong tay cô dài ra gấp đôi, xoay tròn dữ dội như cơn lốc, xé toạc lưng tượng thần, làm bốc lên một đám khói đen càng đậm hơn.
“Ném cho tôi!”
“Được!”
Địch Tử Uyên đang đọ sức với tượng thần nghe vậy lập tức ném khăn trải bàn lại cho Mạnh Kình, thừa dịp tượng thần lần nữa tập trung vào Mạnh Kình, anh dồn sức đâm kiếm gỗ đào vào vết thương do cốt phiến gây ra.
Khói đen lan tỏa khắp nơi, hai người xác định chiến thuật: ném qua ném lại tấm khăn, khiến tượng thần thay đổi mục tiêu liên tục, rồi tận dụng khoảng trống để lần lượt tấn công.
Chiến thuật này nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó, dễ ở chỗ ai cũng nghĩ ra được, khó ở chỗ yêu cầu sự phối hợp cực kỳ ăn ý giữa hai bên, chỉ cần sơ sẩy một chút, có thể mất mạng ngay.
Họ giằng co với tượng thần hơn hai mươi hiệp, phá hủy gần hết nhà cửa xung quanh, cũng không biết các quỷ hồn trong làng có cảm tưởng gì.
…… Cho đến khi Mạnh Kình tìm được cơ hội, vung cốt phiến đánh vào gáy của tượng thần.
Không biết có phải ảo giác hay không, uy lực bùng nổ của cốt phiến dường như tỉ lệ thuận với độ thuần thục sử dụng pháp khí của cô, mỗi lần tấn công đều mạnh hơn lần trước.
Lần này, lưỡi quạt gần như chém đứt đầu tượng thần.
Cô thành công rồi.
Địch Tử Uyên kéo kiếm gỗ đào bước đến bên cô, nhìn xác tượng thần nằm sõng soài dưới đất, rồi quay sang nhìn cô.
“Kình Kình, tôi chợt nhớ, lấy khăn trải bàn của chùa có phải còn có một điều kiện phụ nữa không?”
Như chặt trúc phải chặt trúc nở hoa, sau khi lấy khăn trải bàn trên bàn thờ trong chùa, phải dùng máu nhuộm đỏ rồi hong khô, mới tính là hoàn thành.
“Để tôi xem kích cỡ của chiếc khăn này.” Anh mở khăn ra, nghiêm túc nghiên cứu: “Phải dùng bao nhiêu máu của tôi mới đủ nhuộm đỏ nó đây? Làm sao nhuộm đều đây?”
Mạnh Kình bất lực liếc anh một cái: “Ngốc, ngay từ đầu chỉ nói là máu, chứ có nói cụ thể là máu của ai đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]