Sau khi nhận lệnh của Mạnh Kình, Địch Tử Uyên lập tức cầm lưỡi liềm, khom người chém mạnh vào thân trúc nở đầy hoa đỏ.
Một nhát, hai nhát, ba nhát……
Vết nứt ở thân trúc dần sâu hơn, cuối cùng đến nhát thứ sáu, nó đổ ầm xuống, hướng về phía Mạnh Kình.
Mạnh Kình phản ứng nhanh, trước khi cây trúc đổ xuống, cô né sang một bên, vô số hoa đỏ li ti tung bay theo gió, tựa như một cơn mưa máu.
Thấy Địch Tử Uyên định nâng cây trúc lên, cô bỗng giữ vai anh lại.
“Chờ chút.”
“…… Sao thế?”
Địch Tử Uyên theo ánh mắt của cô cúi đầu nhìn xuống, từ vết nứt ở thân trúc, một chất lỏng màu đỏ sẫm như máu nhưng nhạt hơn một chút đang ồ ạt tuôn ra, nhanh chóng ngấm xuống đất.
Đó dường như là một chất dinh dưỡng quỷ dị, nó len lỏi xuống lòng đất, nhanh chóng thẩm thấu và nhuộm đỏ rễ của những cây trúc gần đó.
Hoa đỏ dần héo rũ, nhưng những cây trúc thẩm thấu như được rót sức sống mới, giữa cành lá xanh rì, những đường vân đỏ tươi từ từ lan rộng.
Ngay sau đó là hàng loạt tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên không dứt, chúng tự tách ra thành hơn mười nhánh, đung đưa theo gió, móc ra xúc tu.
Những xúc tu ấy từ từ vươn ra, như đang thăm dò thứ gì đó.
Có lẽ là hơi thở của người sống.
Ý thức được điều bất thường, Mạnh Kình lập tức bảo Địch Tử Uyên chặt bỏ rễ và cành là của cây trúc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-moi-cua-than-linh/3718408/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.