Chương trước
Chương sau
Sau khi nhận lệnh của Mạnh Kình, Địch Tử Uyên lập tức cầm lưỡi liềm, khom người chém mạnh vào thân trúc nở đầy hoa đỏ.

Một nhát, hai nhát, ba nhát……

Vết nứt ở thân trúc dần sâu hơn, cuối cùng đến nhát thứ sáu, nó đổ ầm xuống, hướng về phía Mạnh Kình.

Mạnh Kình phản ứng nhanh, trước khi cây trúc đổ xuống, cô né sang một bên, vô số hoa đỏ li ti tung bay theo gió, tựa như một cơn mưa máu.

Thấy Địch Tử Uyên định nâng cây trúc lên, cô bỗng giữ vai anh lại.

“Chờ chút.”

“…… Sao thế?”

Địch Tử Uyên theo ánh mắt của cô cúi đầu nhìn xuống, từ vết nứt ở thân trúc, một chất lỏng màu đỏ sẫm như máu nhưng nhạt hơn một chút đang ồ ạt tuôn ra, nhanh chóng ngấm xuống đất.

Đó dường như là một chất dinh dưỡng quỷ dị, nó len lỏi xuống lòng đất, nhanh chóng thẩm thấu và nhuộm đỏ rễ của những cây trúc gần đó.

Hoa đỏ dần héo rũ, nhưng những cây trúc thẩm thấu như được rót sức sống mới, giữa cành lá xanh rì, những đường vân đỏ tươi từ từ lan rộng.

Ngay sau đó là hàng loạt tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên không dứt, chúng tự tách ra thành hơn mười nhánh, đung đưa theo gió, móc ra xúc tu.

Những xúc tu ấy từ từ vươn ra, như đang thăm dò thứ gì đó.

Có lẽ là hơi thở của người sống.

Ý thức được điều bất thường, Mạnh Kình lập tức bảo Địch Tử Uyên chặt bỏ rễ và cành là của cây trúc đã đốn, chỉ giữ lại phần thân, tranh thủ thời gian khiêng nó đi.

Phương Cô nói trong rừng trúc có yêu quái, hóa ra có yêu quái thật, là yêu quái ký sinh trong thân trúc.

Địch Tử Uyên không dám chậm trễ, vung liềm lên, nhanh chóng gọt một đoạn thân trúc hoàn chỉnh, vác lên vai, rồi cùng Mạnh Kình chạy về theo đường cũ.

Đằng sau bọn họ, đám trúc yêu ký sinh đang vung những chiếc xúc tu mềm mại, tấn công dồn dập.

Chúng có thể rời khỏi mặt đất mà di chuyển, tuy không quá nhanh, nhưng khoảng cách các xúc tu có thể vươn dài lại mỗi lúc một xa, chỉ trong phút chốc đã suýt chạm tới Địch Tử Uyên.

Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Mạnh Kình rút cốt phiến giắt bên hông, dùng hai tay xoay mạnh, lập tức biến thành tám lưỡi quạt sắc bén.

Cô quả quyết xoay người lại, tám lưỡi quạt xé gió rít lên, trong tích tắc đã cắt đứt những xúc tu khi chúng sắp chạm vào Địch Tử Uyên.

Cô thay đổi chiêu thức, trái né phải tránh, trên đỡ dưới chặn, liên tiếp giải quyết mười mấy xúc tu truy đuổi, đồng thời nhận ra thanh cốt phiến này thật sự rất lợi hại, xúc tu bị pháp khí cắt đứt không thể mọc lại được, thậm chí cả bản thể cây trúc cũng bị ăn mòn biến thành màu đen, im hơi lặng tiếng lún xuống bùn đất.

Cô vốn định thử lần nữa, ai ngờ Địch Tử Uyên lại có ý định của riêng mình.

Anh sợ cô hiếu chiến, vốn đã chạy xa đột nhiên quay lại, vòng tay qua eo cô, nhấc bổng cô lên.

Vai trái anh vác trúc, vai phải vác cô, cứ thế hùng hùng hổ hổ chạy với tốc độ chạy nước rút.

“Kình Kình, đừng so đo với lũ trúc này, trước tiên mang trúc về cho Phương Cô đã.”

“Tôi không so đo với chúng, tôi chỉ muốn thử cây quạt này thôi.” Mạnh Kình cạn lời: “Anh có thể thả tôi xuống không? Tôi tự chạy được.”

“Em tin tôi đi, chân tôi dài, chạy nhanh hơn.”

“……”

Nói bóng nói gió ai thế?

Cô nằm trên vai anh, một tay chống đỡ, một tay phóng cốt phiến, lần này lực mạnh hơn những lần trước, lập tức phá nát vài xúc tu gần nhất, gây ra một vụ nổ.

Sóng xung kích suýt khiến Địch Tử Uyên suýt ngã nhào, anh kinh ngạc quay đầu lại.

“Kình Kình, em làm gì thế?”

“Đang chiến đấu.” Mạnh Kình bực bội vì anh hỏi một câu thừa thãi, cô giơ tay, đón lấy cốt phiến vừa quay về: “…… Pháp khí này hóa ra là boomerang cải tiến.”

Tốt, cô rất hài lòng.

“Đỉnh! Bay liệng cực đỉnh.”

Địch Tử Uyên bất giác gật gù phụ họa, anh vừa vác cô vừa chạy hết tốc lực, chạy rất có phong cách, nếu cần định nghĩa chính xác, anh chắc hẳn là phương tiện xuất sắc nhất dành riêng cho cô.

Xa xa, lối ra khỏi rừng trúc thấp thoáng trước mắt.

*

Phương Cô và Quân Quân không thể không thừa nhận, suốt nhiều năm qua vận khí của hai mẹ con không tốt lắm, lần duy nhất may mắn, có lẽ là gặp hai người xứ khác trước khi bị hắc hồ chín đuôi bức bách.

Hiệu suất hành động của hai người xứ khác này cao đến đáng kinh ngạc, pháp khí phong ấn nhiều năm nói lấy thì lấy, ghế bành trong trạch viện của trưởng làng nói hủy là hủy, trúc trong rừng nói chặt là chặt……

Nói chung, có thể trừ khử vĩnh viễn mối họa hắc hồ chín đuôi hay không, trông cậy hết vào bọn họ.

Cho nên, khi vừa thấy Mạnh Kình và Địch Tử Uyên thuận lợi vác trúc về làm ô, Phương Cô mừng rỡ dị thường, lập tức nấu một bữa cơm bổ sung thể lực cho hai người

…… Dĩ nhiên, nguyên liệu vẫn là gà, chỉ có điều, từ gà quay biến thành gà hầm, lại còn bỏ không ít muối.

Thế là hai người phải uống mấy vò nước.

“Hai vị, ăn ngon không?”

“Bà ăn thử xem có ngon không? Thằn lằn ăn còn phải rụng đuôi vì mặn.”

“A……”

Chạng vạng, hai người nằm trong phòng ngủ bù, Phương Cô và Quân Quân ở gian ngoài mài nguyên liệu, chế tác tay cầm ô và nan ô, dù là người chơi hay NPC, phân công rất rõ ràng.

Tính đến lúc này, làm ô chỉ còn thiếu bước cuối cùng, đó là đến chùa lấy tấm vải trải trên bàn thờ làm tán ô.

Đó là nhiệm vụ ban đêm.

Đêm đến.

Mạnh Kình thức dậy đúng giờ, tiện tay véo tai gọi Địch Tử Uyên dậy, hai người mang theo vũ khí và công cụ chiếu sáng, cùng đến ngôi chùa phía tây làng Phong Môn.

Theo lời Phương Cô, chùa này tên là chùa Phong Môn.

Đường núi âm u, bóng đêm đen kịt, đèn pin chỉ có thể soi sáng một vùng nhỏ phía trước, hai người chịu gió lạnh ban đêm, từng bước giẫm lên cành khô và lá rụng, bước dài bước ngắn tiến lên phía trước.

Lúc đi qua khu vực đầy rễ cây chằng chịt, Địch Tử Uyên sợ Mạnh Kình vấp ngã, anh vươn tay theo bản năng, muốn nắm tay áo của cô.

“Kình Kình, em……”

Đột nhiên im bặt, tay anh chợt chạm vào những ngón tay mềm mại của cô, tim hẫng một nhịp, vội vàng rụt tay lại.

“…… Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Mạnh Kình thắc mắc hỏi ngược lại: “Chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là sợ em ngã thôi.”

“Sợ tôi ngã, chi bằng cõng tôi luôn đi.”

“Được thôi, em đồng ý thì tốt quá.”

Cô chỉ nói đùa, không ngờ Địch Tử Uyên lại tin thật, lại còn rất vui vẻ, lập tức khom người chuẩn bị cõng cô.

Cô vừa bực mình vừa buồn cười, đá anh một cái: “Đồng ý cái gì mà đồng ý? Đi nhanh lên, giơ đèn pin lên cao chút.”

“….. Ừ ừ.”

Cứ như thế, hai người đi thêm khoảng mười phút nữa, cho đến khi bóng dáng của một tòa kiến trúc thấp bé loáng thoáng xuất hiện dưới ánh trăng ảm đạm.

Đến gần mới phát hiện, đó là quả thật là một ngôi chùa hoang.

Thoạt nhìn rất cổ xưa, bậc thềm đầy cỏ dại, cửa chùa xập xệ, bảng hiệu chỉ còn lại một nửa, chữ trên đó cũng không còn nguyên vẹn, mơ hồ chỉ có thể nhận ra một nửa chữ “Phong” ở bên trái.

Chính giữa cổng chùa là phù văn màu đỏ, màu sắc thấm vào từng thớ gỗ, không rõ là sơn đỏ hay là máu.

Địch Tử Uyên quan sát kỹ phù văn ấy một lát, sau đó nghiêm túc đưa ra kết luận.

“Có lẽ đây là trấn linh chú? Dùng để trừ tà, hoặc giam thứ gì đó không sạch sẽ bên trong, không cho nó ra ngoài, phim ảnh hay làm thế lắm.”

“Ừ.” Mạnh Kình gật đầu: “Màu này nhìn quen thật, có lẽ là chu sa.”

“Giờ chúng ta có vào không?”

“Vào, anh không vào tìm, thứ bên trong sẽ tự động đưa khăn trải bàn ra sao?”

Lời này rất có lý, quyết định xong, hai người đẩy cửa, bước vào chùa.

Nói một cách công bằng, chùa Phong Môn không lớn lắm, bố cục cũng rất đơn giản, nhưng kỳ lạ là ba nén nhang trên bàn thờ vẫn đang cháy, tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong bóng đêm.

Cách đó không xa có một chiếc hòm công đức hình vuông, bên trong chất đầy tiền giấy và đồng xu. Mạnh Kình tiến lại gần kiểm tra, không phát hiện điều gì bất thường, cô bèn quay lại chỗ cũ.

Cô đi về phía đệm hương bồ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn tượng thần được thờ trong chùa.

…… Nói là tượng thần, nhưng khác với những pho tượng có nét mặt hiền lành hoặc uy nghiêm thường thấy, pho tượng này có sừng đen trên đầu, miệng đầy răng nhọn, mắt đỏ rực, gương mặt hung ác quái dị, tay nắm chặt một thanh đao sắc nhọn, nhìn như một tên đồ tể tu tà đạo.

Địch Tử Uyên càng nhìn càng cảm thấy nó tà môn, sống lưng không khỏi ớn lạnh: “Trong làng thờ cúng thứ này…… rốt cuộc muốn cầu xin cái gì?”

Mạnh Kình coi thường, cười nhạt: “Có lẽ bởi vì thờ cúng thứ chẳng ra gì này, nên dân làng Phong Môn mới chết sạch đấy.”

“……”

Câu này, tuy thô nhưng thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.