Dưới sự giám sát của Mạnh Kình, Địch Tử Uyên cực kỳ năng nổ, anh chạy một vòng xuống hậu viện, xách một cây rìu mẻ từ phòng củi về, tựa như chặt củi, chặt bốn chân ghế bành.
Cả hai lại cẩn thận lục soát ngôi nhà một lần nữa, mang theo tất cả lá bùa sót lại để phòng hờ trường hợp cần đến.
Sau khi hoàn tất mọi việc, bọn họ châm một mồi lửa, thiêu trụi chính sảnh, bao gồm cả ghế bành.
Khi trở về nhà mẹ con hồ yêu, mây đen đã tan, sắc trời sáng tỏ, thấy bọn họ trở về, Phương Cô và Quân Quân vui mừng khôn xiết, liên tục khen ngợi.
“Hai vị không hổ là con cưng của trời, vừa đi chưa bao lâu mà đã lấy được linh kiện ghế bành, cứ như thò tay vào túi lấy đồ ra ấy.”
“Đừng khen bậy bạ.” Địch Tử Uyên không vui lắm: “Không thấy tay đội trưởng của tôi bị trưởng làng phun nước làm bỏng sao? Có thuốc thì lấy ra đây.”
Lúc này Quân Quân mới chú ý đến tay của Mạnh Kình, nó vội đáp một tiếng, rồi nhanh chóng chạy vào phòng.
“Có thuốc có thuốc, chờ chút.”
Mẹ đã căn dặn nó rồi, phải nịnh bợ cô dâu tương lai một chút, nếu anh ta tức giận thì sẽ không gả cho hắc hồ chín đuôi nữa, sau này hắc hồ chín đuôi sẽ thành cha dượng của nó, nói không chừng còn giết nó nữa.
Còn về phần đội trưởng của cô dâu, vị dũng sĩ ấy càng không thể trêu chọc, dù sao đối phương cũng đã lấy được pháp khí cốt phiến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-moi-cua-than-linh/3718407/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.