Dưới sự giám sát của Mạnh Kình, Địch Tử Uyên cực kỳ năng nổ, anh chạy một vòng xuống hậu viện, xách một cây rìu mẻ từ phòng củi về, tựa như chặt củi, chặt bốn chân ghế bành.
Cả hai lại cẩn thận lục soát ngôi nhà một lần nữa, mang theo tất cả lá bùa sót lại để phòng hờ trường hợp cần đến.
Sau khi hoàn tất mọi việc, bọn họ châm một mồi lửa, thiêu trụi chính sảnh, bao gồm cả ghế bành.
Khi trở về nhà mẹ con hồ yêu, mây đen đã tan, sắc trời sáng tỏ, thấy bọn họ trở về, Phương Cô và Quân Quân vui mừng khôn xiết, liên tục khen ngợi.
“Hai vị không hổ là con cưng của trời, vừa đi chưa bao lâu mà đã lấy được linh kiện ghế bành, cứ như thò tay vào túi lấy đồ ra ấy.”
“Đừng khen bậy bạ.” Địch Tử Uyên không vui lắm: “Không thấy tay đội trưởng của tôi bị trưởng làng phun nước làm bỏng sao? Có thuốc thì lấy ra đây.”
Lúc này Quân Quân mới chú ý đến tay của Mạnh Kình, nó vội đáp một tiếng, rồi nhanh chóng chạy vào phòng.
“Có thuốc có thuốc, chờ chút.”
Mẹ đã căn dặn nó rồi, phải nịnh bợ cô dâu tương lai một chút, nếu anh ta tức giận thì sẽ không gả cho hắc hồ chín đuôi nữa, sau này hắc hồ chín đuôi sẽ thành cha dượng của nó, nói không chừng còn giết nó nữa.
Còn về phần đội trưởng của cô dâu, vị dũng sĩ ấy càng không thể trêu chọc, dù sao đối phương cũng đã lấy được pháp khí cốt phiến, nhỡ đâu chọc giận người ta, người ta tiêu diệt cả hai mẹ con mình, thế thì chẳng phải tự rước họa vào thân sao?
Nói chung, cứ khách sáo là tốt nhất.
Chưa đầy ba phút sau, thuốc được đưa tới, là một loại thuốc mỡ không màu, tỏa ra hương cỏ cây dịu nhẹ, giống mùi hương trong phòng ngủ của Phương Cô.
Phương Cô nói: “Loại thuốc này là linh dược của tộc bạch hồ bọn ta, có thể chữa lành mọi vết thương ngoài da, bao gồm cả vết thương do oán linh gây ra, ta giúp cô bôi thuốc, cần phải xoa bóp kỹ để thuốc thấm hết.”
Địch Tử Uyên nhận lấy hộp thuốc: “Không cần, đội trưởng của tôi không thích người khác tùy tiện chạm vào tay cô ấy, để tôi làm.”
Mạnh Kình liếc anh: “Anh chạm vào tay tôi thì tôi thích chắc?”
Anh tỏ ra hơi ngượng ngùng, ghé sát tai cô thì thầm: “Tình huống đặc biệt mà Kình Kình, ngoài tôi ra không có ai thích hợp đâu.”
“Tôi tự làm được.”
“Không được, phải xoa bóp kỹ để thuốc thấm vào, em không kiên nhẫn với bản thân, chắc chắn sẽ chỉ thoa qua loa.”
“……”
Mạnh Kình thầm lườm anh, cô lười tranh luận, chỉ hờ hững chìa tay ra.
Tuy rằng bị thương trong game, nhưng chỉ cần không chết, trở lại thành phố Thần Linh thì sẽ tự động khôi phục, cũng không để lại sẹo, song nhìn dáng vẻ chăm chú thoa thuốc của Địch Tử Uyên, có lẽ anh hoàn toàn không nghĩ đến điều này, chỉ đơn thuần lo rằng cô sẽ đau.
Cô mặc cho anh xoa bóp mu bàn tay mình, đồng thời suy tính hành trình tiếp theo.
“Lát nữa đến rừng trúc hay chùa miếu.”
Phương Cô tận chức tận trách gợi ý: “Ta khuyên hai vị đến rừng trúc trước.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngôi chùa phía tây kia, ban ngày không mở cửa.”
Xem ra có một số thứ, phải đến ban đêm mới xuất hiện.
Mạnh Kình “ồ” một tiếng: “Vậy đến rừng trúc trước, tối hẵng đến chùa, còn nữa, tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Chuyện gì? Cô nói đi.”
“Tôi đói bụng, mẹ con các người có lo cơm nước không?”
*
Cơm nước thì tất nhiên có, chỉ là Phương Cô không giỏi nấu nướng, là một con hồ ly xinh đẹp, bà ta và con gái đều thích ăn gà, nên bữa nào cũng ăn gà quay.
Lần này cũng không ngoại lệ, bà ta quay một con gà rồi bưng lên bàn, đồng thời lặng lẽ xé một cái đùi cho con gái Quân Quân.
Địch Tử Uyên để ý thấy hành động nhỏ này của bà ta, anh không vạch trần, chỉ xé cái đùi còn lại và hai cánh gà đưa cho Mạnh Kình.
“Ăn nhanh đi Kình Kình, hôm nay em vất vả rồi.”
“Không vất vả bằng anh.” Mạnh Kình ẩn ý nhìn anh một cái: “Hôm nay anh suýt băm nhỏ trưởng làng rồi.”
Anh cười hì hì, rất xấu hổ: “Nhất thời xúc động, nhất thời xúc động, nhưng thật ra không thể hoàn toàn trách tôi, tại kiếm gỗ đào sắc bén quá đấy.”
“Anh dùng kiếm gỗ đào có thuận tay không?”
“Cũng được, tôi cảm thấy khá thuận tay.”
“Tiếc là kiếm quá dài, không thể giấu trong áo cưới, lúc đó tôi sẽ mang theo giùm anh.” Cô suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi Phương Cô: “Kiếm gỗ đào có thể gây tổn thương cho hắc hồ chín đuôi không?”
Phương Cô lắc đầu: “Không thể, kiếm gỗ đào chủ yếu dùng để đối phó với oán linh, không tác dụng với yêu quái bọn ta, nhưng cô cũng có thể mang theo, sẽ có lúc cần dùng.”
“Lúc nào?”
“Hắc hồ chín đuôi sử dụng cấm thuật, nuôi một đám cô hồn dã quỷ quanh nơi ở của hắn, chúng là dã quỷ lang thang trong rừng sâu núi thẳm nhiều năm, không có kiếm gỗ đào thì không thể tiêu diệt được.”
“……” Mạnh Kình trầm mặc một lát, sắc mặt dần trở nên âm trầm: “Nếu tôi không hỏi, thì các người định khi nào mới nói chuyện này? Giấu giếm mọi thông tin quan trọng, định để tôi đi chết sao, sau đó để đồng đội của tôi trở thành vợ chồng với hắc hồ chín đuôi?”
Địch Tử Uyên nghe hai chữ “vợ chồng”, lập tức nổi quạu: “Thế là sao? Hóa ra chúng tôi đi bán mạng, còn mẹ con các người thì tính toán nhỏ nhặt? Tôi không lấy chồng nữa, ai muốn thích lấy thì lấy đi, bà cứ phối giống đen trắng, tìm cha dượng cho con gái bà đi!”
Phương Cô và Quân Quân nhìn nhau, Quân Quân giật mình ném cái đùi gà đang ăn dở, vội xua tay giải thích.
“Không phải không phải, bọn ta thật sự nhất thời quên mà, nếu bây giờ không nói thì trước khi xuất giá kiểu gì cũng phải nói, sao có thể gạt các người? Gạt các người chẳng có lợi gì cho bọn ta cả, ai muốn tìm cha dượng chứ?!”
Phương Cô nhận ra, giữa hai người này Mạnh Kình chiếm vị trí chủ đạo tuyệt đối, giờ đây bà ta vô ý chọc giận Mạnh Kình, khiến Địch Tử Uyên nảy sinh tâm lý phản nghịch.
Bà ta thở dài, cảm thấy hai vị tổ tông này thật khó hầu hạ, nhưng vì suy tính lâu dài, mình không thể không nhún nhường.
Thấy Mạnh Kình chạm vào cốt phiến bên cạnh, bà ta sợ đối phương sẽ ra tay xử mình, thế là bà ta đứng phắt dậy.
“Xin hai vị nhất định phải tin tưởng ta, ta có thành ý tuyệt đối, bất cứ thông tin quan trọng nào, ta đều sẽ nhắc nhở hai vị vào thời điểm thích hợp, chúng ta là đồng minh trên một chiếc thuyền, hà tất hãm hại nhau?”
Mạnh Kình cầm cốt phiến trong tay, nghe vậy, cô bình tĩnh vặn hỏi: “Tôi đã tổn thương các người chưa? Hiện tại là bà đơn phương tổn thương tâm hồn mong manh của tôi, chứ nói gì đến chuyện hãm hại nhau?”
“……”
“Thôi bỏ đi, tóm lại hoàn thành chính sự trước đã, phiền mấy người cung cấp một dụng cụ thuận tay, chúng tôi không thể dùng kiếm gỗ đào chặt trúc được.”
Thấy cô thỏa hiệp, Quân Quân lập tức chạy vào bếp, chẳng mấy chốc đã vác ra một cái lưỡi liềm đưa cho cô.
“Cái này được không? Chém cái gì cũng tiện.”
Mạnh Kình liếc cần cổ mảnh khảnh của nó: “Thật sự chém cái gì cũng tiện?”
“Ờ thì, chỉ cần cô đừng dùng với ta, thì thật sự rất tiện.”
……
Sau khi ăn xong con gà, Mạnh Kình và Địch Tử Uyên nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị lên đường đến rừng trúc sau núi.
Lúc sắp lên đường, Phương Cô cố ý nhắc nhở, phải mang theo cốt phiến, dẫu sao nếu lỡ gặp yêu quái thành tinh gì đó trong rừng trúc, cốt phiến có thể đối phó, tiện thể luyện tập một chút.
Trên đường đi, Địch Tử Uyên nhớ lại yêu cầu chặt trúc, càng nghĩ càng thấy lạ.
“Nhất định phải là trúc nở hoa…… nhưng không phải trúc nở hoa thì sẽ nhanh chóng héo rũ sao? Chặt về liệu có dùng được không?”
Mạnh Kình trả lời: “Có lẽ hoa đó không phải hoa bình thường.”
“Vậy em đoán là hoa gì?”
“Hoa não của anh.”
“?”
Thế là đoạn đối thoại bị chặn đứng một cách thô bạo.
Cây cối bụi cây sau núi cành lá đan chen khó gỡ, mặt đất cũng đầy đá vụn, lầy lội khó đi, hai đi khoảng một tiếng rưỡi mới thấy bóng dáng rừng trúc nơi xa.
Tính toán một chút, lúc này chắc khoảng hai giờ chiều, nhưng mặt trời bị mây che khuất, không quá chói chang, rừng trúc phủ một lớp sương mỏng, thoạt nhìn mọi thứ đều không rõ ràng.
Có gió thổi qua, bốn bề là tiếng lá trúc đung đưa xào xạc, hai người dò dẫm theo một hướng nhất định, cố gắng tìm kiếm cây trúc nở hoa trong biển cây xanh lục này.
Song, dường như không có cây trúc nào nở hoa.
Tìm mãi, Địch Tử Uyên bắt đầu nghi ngờ bản thân: “Kình Kình, không giấu gì em, mắt tôi hơi hoa rồi, nhìn đám trúc này đều không rõ.”
Không chỉ không rõ, thậm chí anh thấy không khí trước mắt xuất hiện gợn sóng.
Càng lạ hơn là, Mạnh Kình cũng có cảm giác tương tự.
Cô nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe, cố gắng phân biệt nhiều thông tin hơn từ làn gió xuyên qua rừng trúc.
“…… Hình như có tiếng thân trúc gãy.”
Không chỉ một cây gãy, mà là hết cây này đến cây khác gãy liên tục.
Cô kéo tay áo của Địch Tử Uyên ra hiệu bảo anh theo sau, sau đó cô lập tức lần theo âm thanh, xác định hướng, chạy đến nơi nghe tiếng trúc gãy.
Chẳng mấy chốc, hai người thấy cây trúc đầu tiên gãy ngang thân, sau đó là cây thứ hai, thứ ba……
Mạnh Kình nhạy bén nhận ra, những cây trúc gãy dường như tạo thành một lối đi, dẫn đến một vị trí nào đó.
Cho đến khi cô lần theo đến nơi, nhìn rõ vị trí đó.
Địch Tử Uyên chợt dừng bước, chăm chú nhìn phía trước, một lát sau, anh kinh ngạc thốt lên.
“Kình Kình, hóa ra trúc ở đây…… nở hoa đỏ?”
Quả thật là hoa đỏ, đỏ sẫm như máu, những bông hoa nhỏ li ti mọc chi chít phủ kín một cây trúc cao lớn, thậm chí còn đang tiếp tục lan rộng.
Giữa rừng trúc xanh biếc mênh mông, cây này vô cùng nổi bật.
Hai người tiến lại gần, vây quanh nghiên cứu một lúc, trong lòng vẫn hơi lo lắng.
“Kình Kình, tôi chặt nó mang về luôn được không?”
“Có lẽ phải dọn lá một chút, nếu không không dễ khiêng.”
“Ý tôi là sau khi chặt nó, liệu có xảy ra sự cố gì không?”
Mạnh Kình bật cười, rõ ràng đang mỉa mai câu hỏi thừa thãi của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]