Theo lời của Phương Cô, vào ngày hắc hồ chín đuôi kết hôn, chắc chắn sẽ xuất hiện dị tượng mưa giữa trời nắng, hơn nữa mưa kia không phải mưa thông thường, nếu dính vào người rất dễ mất mạng.
Cho nên, để đối phó với cơn mưa ấy, cần phải làm một chiếc ô đặc biệt.
Nan ô, tay cầm ô, tán ô, lần lượt phải đến ba nơi khác nhau để lấy ba loại nguyên liệu khác nhau, có đủ nguyên liệu, mẹ con hồ yêu sẽ giúp ghép thành ô hoàn chỉnh.
Hai NPC này thật sự rất tận tâm với công việc, truyền đạt nhiệm vụ tỉ mỉ, thúc đẩy tiến trình rõ rệt.
Nan ô cần lấy trúc trong rừng trúc trên ngọn núi phía sau làng Phong Môn, nhưng phải là trúc nở hoa;
Tay cầm ô phải lấy từ một tòa đại viện trong làng, ở đó có một chiếc ghế bành truyền từ thời cổ, phải tháo chân ghế đem về, phần còn lại thì phải đốt sạch;
Tán ô phải đến ngôi chùa cuối phía tây làng Phong Môn, lấy tấm vải trên bàn thờ, nhưng tấm vải phải được nhuộm đỏ bằng máu và phơi khô.
…… Nghe thật bệnh hoạn.
Sau khi thảo luận qua loa, hai người quyết định trước tiên đến trạch viện gần nhất kia, để xem chiếc ghế bành nọ trông như thế nào.
Từ nhà hồ yêu đến trạch viện, chỉ mất khoảng mười phút, hai người đứng trên bậc thang, hợp sức mở cánh cửa to lớn nặng trịch.
Cánh cửa gỗ sơn đỏ đã tróc sơn, phủ đầy bụi bặm, khung cửa đầy mạng nhện, rõ ràng đã lâu không có ai lui tới.
Thoạt nhìn tòa nhà này có phong cách kiến trúc hơi hướng thời Minh Thanh, so với những ngôi nhà còn lại trong làng thì trông có phần không hợp nhau.
Cả ngôi nhà dường như đã lâu không được tu sửa, nền đá xanh nứt nẻ, bốn bức tường quanh nhà cũng hiện rõ dấu vết thấm nước mưa, ngay cả cột đồng trong hành lang cũng đã tróc sơn nghiêm trọng.
Tiến vào sâu hơn, qua một hoa viên và núi giả hoang tàn, sẽ đến chính sảnh. Chính sảnh mang đậm nét cổ kính, ở giữa có đặt một chiếc bàn gỗ lê, trên đó có dán một lá bùa màu vàng đậm, trên bùa vẽ phù văn đồ án đỏ tươi không ai hiểu.
Địch Tử Uyên cảnh giác nhìn quanh, xác định không có gì bất thường mới cầm lá bùa lên xem.
“Lá bùa này quang minh chính đại đặt ở đây, có phải đang ám chỉ rằng trong ngôi nhà này có thứ gì đó không sạch sẽ không?”
“Đây không phải ám chỉ, mà là chỉ rõ.”
“…… Phải ha.”
Mạnh Kình tìm khắp chính sảnh, thậm chí còn tìm phía sau bức bình phong bằng ngọc, nhưng không tìm thấy chiếc ghế bành nào.
Theo truyền thuyết dân gian nguyên thủy ở làng Phong Môn, trong chính sảnh của tòa nhà này có một chiếc ghế bành từ thời nhà Thanh, bất cứ ai ngồi lên đều sẽ bị oán linh bám theo.
Nhưng bây giờ ghế bành lại không ở vị trí nguyên sơ của nó, thế thì nó ở đâu?
“Có lẽ chúng ta phải lục soát cả tòa nhà.”
“Không thành vấn đề, chúng ta chia ra tìm kiếm, cuối cùng tập hợp ở đây.” Địch Tử Uyên hỏi cô: “Lá bùa này có thể mang theo không? Hay là em giữ đi.”
Cô suy nghĩ một chút: “Anh giữ đi, anh cần hơn.”
Ẩn ý là: Anh ngốc hơn, mang theo lá bùa, nếu gặp nguy hiểm thì vẫn còn cơ hội sống, tránh bị người ta xử tại chỗ.
Địch Tử Uyên không hiểu ý này, anh chỉ cảm thấy xúc động, tự nhiên ý thức được trách nhiệm khiến anh không muốn độc chiếm lá bùa, khăng khăng nhường cho cô, cuối cùng Mạnh Kình bực bội cho anh một bạt tai, dùng bạo lực chấm dứt màn đùn đẩy vô nghĩa này.
“Cút đi tìm ghế bành.”
“Được rồi!”
…
Sự thật chính chứng minh, Địch thiếu gia thuộc dạng người “thi thoảng có số đỏ”, khi càng cần vận may, anh càng phát huy tác dụng tốt.
Chẳng hạn như lúc này, anh đi về hướng bắc của tòa nhà, lục soát hết những nơi có thể lục soát, tìm được lẻ tẻ hơn hai mươi lá bùa, cuối cùng, khi đi ngang qua hậu viện, vô tình liếc qua chiếc giếng cổ trong sân, thế mà phát hiện trên miệng giếng có thứ gì đó là lạ, thế là anh đến gần xem xét.
Vật đó trông như một chiếc ghế có tay vịn, lưng ghế và tay vịn nối liền với nhau, tạo thành hình quạt, trên tựa ghế có chạm khắc họa tiết Như Ý, chính giữa gắn một bức tranh sơn thủy tròn.
Nói ngắn gọn, mặc dù chiếc ghế đầy bụi này được đặt trên miệng giếng, nhìn như đồ bỏ đi, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đây là loại ghế chỉ nhà giàu mới có, rất hợp với phong cách của trạch viện này.
Anh ngây người hai giây rồi bỗng hiểu ra: “Không ngờ ghế bành ở đây?”
Thế là anh nhanh chóng nhấc chiếc ghế ra khỏi miệng giếng, định vác về chỗ hẹn với Mạnh Kình.
Không ngờ ghế rất nặng, anh vừa nâng lên một nửa thì cảm giác có một lực kéo giữ chân ghế lại, đồng thời kéo ngược lại, suýt chút kéo anh ngã xuống giếng.
Anh kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, vừa khéo đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu bên dưới giếng.
Có lẽ không phải một đôi, mà là…… hai ba bốn năm đôi.
Lúc này là hừng đông, sắc trời vốn đã tỏ, nhưng mây đen tụ lại khắp nơi, bốn phía âm u, ánh sáng bị chặn gần hết.
Địch Tử Uyên bật đèn pin, chiếu xuống dưới giếng, chỉ thấy những thi thể phình lên vì ngâm nước, dường như sắp bò lên.
Anh bỗng nhớ ra, ngôi nhà này là của gia đình trưởng làng.
Lúc sắp đi, Phương Cô có nhắc rằng khi xưa hắc hồ chín đuôi tàn sát cả làng, vì trưởng làng đã dẫn đầu kháng cự, chọc giận hắc hồ, hắn đã nhét cả nhà năm người vào cái giếng nhỏ này để dìm chết. Có thể tưởng tượng được, oán khí của chúng sâu đậm đến mức nào.
Thì ra ghế bành là công cụ chặn oán linh.
Thấy đôi tay trắng bệch của oán linh dẫn đầu đã bám lên miệng giếng, anh nhanh chóng lấy một lá bùa từ trong túi, đập mạnh vào trán nó, sau đó dùng hết sức giật ghế bành lại, vác lên vai quay đầu bỏ chạy.
Anh vừa chạy vừa hét: “Kình Kình Kình Kình em ở đâu? Tôi tìm được ghế rồi! Nhưng cũng tìm được phiền phức!!”
Anh theo con đường lúc nãy chạy về, chẳng mấy chốc đã thấy ánh sáng ảm đạm, là Mạnh Kình đang đi về phía mình, dường như trong tay cô còn cầm thứ gì đó.
Anh bèn hét to hơn: “Hay là, Kình Kình ơi, em đừng qua đây!!”
“……”
Mạnh Kình rọi đèn pin, thấy anh đang vác ghế bành chạy như điên, phía sau còn có năm con quỷ nước sưng phồng đáng sợ, một con trong số đó còn bị dán bùa trên trán.
“Ồ, tìm được ghế bành rồi à?”
“Chắc đúng là nó rồi!” Anh đang vác ghế nên không thể nắm tay cô, chỉ có thể ra sức gật đầu, ra hiệu bảo cô chạy theo mình: “Chạy mau! Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này! Năm con quỷ, tôi giải quyết một con rồi, còn lại bốn con, tốt nhất đừng đối đầu trực diện với chúng!”
“Anh giải quyết con nào? Rõ ràng sau lưng có năm con mà.”
“…… Hả? Nhưng tôi dán bùa lên mặt nó rồi mà, trong phim người ta đối phó cương thi cũng dán như vậy đấy!”
Mạnh Kình cạn lời: “Có bao giờ anh nghĩ đến một khả năng, phải đốt bùa thì mới hiệu nghiệm?”
“Đốt?” Địch Tử Uyên chậm chạp nhận ra: “Phải ha! Chúng ta tháo chân ghế bành, phần còn lại phải đốt sạch thì mới có thể ra khỏi tòa nhà này, đúng không?”
“Chúc mừng anh, đầu óc vẫn còn.”
“Nhưng chúng ta không có diêm, làm sao đốt?”
“Trùng hợp ghê.” Mạnh Kình nói: “Lúc nãy tôi tìm được một hộp diêm trong thiên phòng.”
“OK! Tôi đưa bùa cho em…… không được, tôi đang vác ghế mà Kình Kình, em lấy từ trong túi của tôi đi!”
“Tôi cũng không lấy được, anh đặt ghế xuống đi, đừng chạy nữa.”
Năm con quỷ nước oán khí ngút trời vừa thoát khỏi giếng, đang phấn khởi giãn gân giãn cốt, so thể lực và sức bền thì chắc chắn hai người không chiếm ưu thế, thay vì mi rượt ta chạy, chi bằng trực tiếp giải quyết dứt điểm.
Đúng lúc hai người vừa đi một vòng lớn trở về chính sảnh, Địch Tử Uyên nghe Mạnh Kình nói như thế, lập tức ném ghế bành xuống trước bức bình phong phỉ thúy.
Lúc này anh mới phát hiện, thứ Mạnh Kình cầm trong tay, là một thanh kiếm gỗ đào.
Một ngôi nhà, có quỷ, có bùa và kiếm giết quỷ, đúng là thú vị.
“…… Chúng tới kìa.”
Tốc độ của năm con quỷ nước nhanh hơn tưởng tượng nhiều, hơn nữa chúng còn biết sắp xếp trận hình.
Trưởng làng và vợ trưởng làng bọc đánh bên trái, con trai cả và con trai thứ bọc đánh bên phải, con gái út thì tấn công chính diện, tạo thành vòng vây ba phía.
Tuy rằng cả nhà bọn chúng phối hợp ăn ý, nhưng sự ăn ý mà Mạnh Kình và Địch Tử Uyên bồi dưỡng từ các ván game cũng không hề tệ.
Mạnh Kình tìm được hai hộp diêm, cô quả quyết ném cho Địch Tử Uyên một hộp, Địch Tử Uyên vừa giơ tay đón lấy vừa chia nửa số bùa của mình cho cô, hai người nhanh chóng hoàn thành trao đổi.
Trong nháy mắt, trưởng làng và vợ của ông ta đã lao đến trước mặt Địch Tử Uyên, một lượng lớn nước đen tanh hôi phun ra từ miệng chúng, may mà Địch Tử Uyên phản ứng nhanh nhẹn, tóm lấy bức tranh mỹ nhân treo trên tường, chắn trước mặt mình.
Nước đen thấm ướt bức tranh ngay tức khắc, tuy rằng tính ăn mòn không cao, nhưng có thể dễ dàng đoán được, nếu bị phun vào mặt, chắc hẳn sẽ hủy dung nhẹ.
Anh cực kỳ tức giận, không kìm được mà hét lên: “Phiền chết đi được! Bọn mi suýt chút khiến ta không thể làm cô dâu đấy biết không?!”
Không thể làm cô dâu là chuyện nhỏ, làm hỏng nhiệm vụ của Kình Kình mới là chuyện lớn.
Mạnh Kình bên cạnh: “…… Anh hoàn toàn chấp nhận thiết lập này rồi sao?”
Cô quẹt một que diêm, châm lửa đốt lá bùa, rồi ném lá bùa đang cháy về phía trưởng làng đang dây dưa với Địch Tử Uyên.
Lá bùa bốc cháy bay trên không tựa như ám khí, nháy mắt bùng lên ánh lửa sáng rực, che khuất tầm mắt của trưởng làng và vợ ông ta, làm chậm đáng kể tốc độ tấn công của chúng.
Cô nghiêng mình né truy kích của hai đứa con trai trưởng làng, sau đó lại ném thêm một lá bùa, cô phát hiện hai con quỷ nước này cũng khựng lại chốc lát.
Xem ra bùa không thể gây ra tổn thương thật sự cho chúng, cùng lắm xem như bom khói, thanh kiếm gỗ đào mà cô lấy từ thư phòng mới là vũ khí thật sự.
Cô quay đầu nói với Địch Tử Uyên: “Đốt thêm vài lá đi!”
“Rõ!”
Địch Tử Uyên đốt liên tục bốn lá bùa, vừa vòng qua bình phong né tránh, vừa ném bùa ra đằng sau, thoáng chốc chính sảnh bốc cháy liên miên, khói mù dày đặc.
Nhân lúc lũ quỷ nước lục đục nội bộ, khó xác định mục tiêu, Mạnh Kình lao lên phía trước như tên bắn, tay vung kiếm chém đầu cô con gái út của trưởng làng từ phía sau.
Cô đá chiếc đầu lăn về phía trưởng làng, tiếp đó trở tay chém đứt cánh tay của con trai cả đang lao tới, rồi đâm một kiếm vào ngực nó.
“Địch Tử Uyên!”
“Ở đây!”
Cô ném thanh kiếm gỗ đào về phía Địch Tử Uyên, Địch Tử Uyên giẫm lên bàn lấy đà nhảy lên, chụp lấy thanh kiếm giữa không trung, lợi dụng quán tính đáp đất chém xuống đỉnh đầu của con trai thứ, lực mạnh đến nỗi chém nửa thân trên của đối phương thành hai đoạn.
Dĩ nhiên, trưởng làng và vợ ông ta cũng không thoát được kiếp nạn này, chỉ là công lực phun nước đen của trưởng làng rất mạnh, có một lần đánh lén thành công, suýt bắn trúng mặt Địch Tử Uyên, may mà Mạnh Kình kịp thời giơ tay chặn lại.
Như đã nói, dù tính ăn mòn không mạnh, nhưng vẫn gây tổn thương, mu bàn tay của Mạnh Kình lập tức đỏ bừng, giống như bị tạt nước sôi, trông rất ghê rợn.
Mạnh Kình không có phản ứng gì lớn, trái lại người có phản ứng lớn là Địch Tử Uyên, thấy cảnh đó, anh nổi giận cầm kiếm gỗ đào chém trưởng làng thành tám mảnh.
Thân thể bọn quỷ nước nổ tung, nước đen tràn ra khắp sàn nhà, từ các bộ phận trên khuôn mặt sưng phù trắng bệch của chúng, vô số giòi bọ lúc nhúc chui ra, cảnh tượng khiến ai nhìn thấy cũng buồn nôn.
Mạnh Kình nghe rõ Địch Tử Uyên nghiến răng chỉ vào thi thể trưởng làng đã bị phanh thây chửi hai câu thô tục, vì bình thường chưa từng nghe anh chửi tục nên cô hơi ngạc nhiên.
Cô chậm rãi gọi anh: “Được rồi, đừng phát điên nữa, qua đây làm chính sự.”
Địch Tử Uyên chầm chậm đi đến phía cô, cẩn thận nâng tay cô lên: “Đúng đúng, vết thương của em mới là chính sự, Kình Kình, hứa với tôi, sau này đừng vì tôi mà hi sinh bản thân mình, được không? Em quý giá hơn tôi nhiều!”
Tay cô vốn đau, bị anh chạm vào càng đau hơn, Mạnh Kình cạn lời: “Hứa cái gì mà hứa? Khuôn mặt này của anh có thể bị hủy sao? Bị hủy rồi làm sao hắc hồ chín đuôi thèm nhìn anh?”
“Ờ thì……”
“Chính sự mà tôi nói không phải bảo anh xem tay tôi, mà là bảo anh tháo ghế bành, sau đó thiêu thứ nên thiêu, hiểu không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]