Địch Tử Uyên hoàn toàn không ngờ, mình vốn chỉ muốn moi chút manh mối từ miệng hai mẹ con hồ yêu, thế mà càng hỏi câu chuyện càng lệch hướng, lệch đến mức ra tận biển khơi.
Tiếp theo, bây giờ, đối phương bảo rằng anh được ký thác kỳ vọng cao, với tư cách là người đẹp hàng thật giá thật, anh phải vào rừng sâu núi thẳm, kết hôn với hắc hồ chín đuôi.
…… Đùa kiểu gì thế? Dù anh tốt tính cách mấy, cũng không thể để người ta bắt nạt đến mức này?!
“Như thế có phải hơi quá đáng không?” Anh tức giận vặn hỏi: “Tôi là đàn ông, mấy người định bắt tôi gả cho một con hồ ly xấu xí hả?”
Phương Cô mỉm cười giải thích: “Ta đã nói rồi, hắc hồ chín đuôi ăn tạp, miễn đẹp là được.”
“Nhưng tôi không thể, tôi không ăn tạp.”
“Ta biết rồi, anh thích cô nàng Kình Kình này phải không.” Quân Quân nhiệt tình vỗ vai anh, cười híp mắt khuyên bảo: “Không sao, góp vui lấy lệ thôi mà, không để anh thật sự gả cho hắc hồ chín đuôi đâu, mục đích của bọn ta là giết hắn.”
“…… Ê, đừng nói bậy.” Radar bảo toàn sinh mạng của Địch Tử Uyên lập tức ý thức được nguy cơ, anh phản bác theo bản năng: “Kình Kình là đội trưởng của tôi, tôi đối với cô ấy, chỉ có tôn kính và sùng bái vô tận, tuyệt đối không có suy nghĩ không nên có!”
“Các người chỉ có hai người, thế mà còn chia ra đội trưởng với đội viên?”
“Cô không hiểu đâu, thiết lập quy tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-moi-cua-than-linh/3718405/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.