🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mạnh Kình vừa đi được nửa cầu thang, Địch Tử Uyên từ phía sau tiến đến gần, kề sát bên tai cô thì thầm.

“Kình Kình, bên cửa sổ có khuôn mặt của một cô bé, hình như không phải người, đang nhìn chằm chằm chúng ta.”

Mạnh Kình xoa tai, nhìn theo hướng tay anh chỉ, nhưng lúc này ngoài cửa sổ rỗng tuếch, chẳng có gì cả.

Địch Tử Uyên đang thắc mắc, chợt nghe tiếng mài dao dưới bếp dừng lại, hình như chủ nhà đang tiến về phía này.

Nhưng đối phương là quỷ, quỷ không có bóng, di chuyển cũng không phát ra tiếng động, bọn họ không thể phán đoán.

Mạnh Kình dừng lại vài giây, nâng tay lên, chiếu đèn pin xuống dưới cầu thang.

Đúng vậy, chẳng biết từ lúc nào, đối phương đã đứng bên dưới.

Hắn vốn thoạt nhìn như dân làng chất phác mặc áo vải xám, nhưng lúc này, khuôn mặt đầm đìa máu, hốc mắt trũng sâu, vẻ mặt hung ác, rõ ràng đã biến thành đồ tể biến thái.

Con dao làm bếp trong tay hắn được mài sáng loáng, không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần dùng đủ lực là có thể chém đứt cổ họng của bọn họ tại chỗ.

Địch Tử Uyên khẩn thiết xin chỉ thị của đội trưởng: “Chúng ta tiến lên hay lùi bước đây?”

“Lùi bước.” Vì không xác định được giá trị vũ lực và mức độ sát thương của đối phương, Mạnh Kình đưa ra quyết định tương đối lý trí: “Nhảy cửa sổ ra ngoài.”

Vừa dứt lời, lập tức thấy quỷ nam kia hoàn toàn nổi điên, dùng cả tay lẫn chân bò lên, gần như thuấn di từ dưới lầu đến trước mặt hai người.

Lưỡi dao sắc lẹm từ trên cao chém xuống, mắt thấy sẽ chém xuống đầu Mạnh Kình, Mạnh Kình kịp thời lùi bước né tránh, lưỡi dao chém vào tường, làm sứt một mảng tường lớn.

Cô quả quyết xoay người, chạy về phía cửa sổ gác lửng.

Tại sao quỷ quái ván này không dùng năng lực siêu nhiên, đã chết rồi mà vẫn như đồ tể nóng nảy đuổi theo chém người?

Đây là câu hỏi thoáng qua trong đầu Địch Tử Uyên, nhưng nghĩ lung tung thì nghĩ lung tung, động tác của anh không chậm chút nào, lập tức leo lên giường, đập mạnh vào cửa sổ.

Anh kéo cánh tay Mạnh Kình, đẩy cô ra trước, sau đó nhảy xuống theo.

May mà gác lửng không quá cao, hai người đáp xuống chỉ lăn một vòng thì đã ổn định được cơ thể.

Khi Địch Tử Uyên đứng dậy, hình như va phải ai đó, ánh trăng bên ngoài ảm đạm, bóng tối đen kịt, theo lẽ thường anh nghĩ đó là Mạnh Kình, cho nên lập tức nắm cổ tay đối phương, nhấc chân chạy.

“Kình Kình, chúng ta chạy hướng nào đây? Nó có đuổi theo không nhỉ?”

Mãi không nghe tiếng đáp lại, anh cũng cảm nhận được bàn tay nhỏ mà mình nắm hình như hơi lạnh lẽo.

Anh vừa nhận ra điều bất thường, giây tiếp theo chợt nghe một giọng nữ quen thuộc vang lên sau lưng.

“Địch Tử Uyên.”

“……”

Anh dừng bước, khiếp đảm xoay người lại.

Quỷ nam gắt gỏng không đuổi theo ra khỏi nhà, còn Mạnh Kình thì đứng cách anh không xa, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.

Lúc này anh mới phát hiện, hóa ra người mình nắm tay là một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, đối phương có tóc bạc mắt đỏ, một đôi răng nanh nhô ra bên môi, cười tủm tỉm ngước nhìn anh.

…… Chẳng phải là con nhỏ vừa dán mặt bên cửa sổ lúc nãy sao?!

Anh giật mình, vội vàng hất tay nó ra, chẳng biết đối phương là sinh vật tà môn gì, phản ứng đầu tiên của anh là căm phẫn chất vấn.

“Cô làm gì thế hả?”

Cô bé tóc bạc cực kỳ khó hiểu: “Là anh đụng trúng ta trước mà, lại còn nắm tay ta, haiz, đàn ông loài người ai cũng bạc tình bạc nghĩa lại vô lý thế này sao?”

“…… Cái này thì liên quan gì đến bạc tình bạc nghĩa? Còn nữa, đàn ông loài người, vậy nghĩa là cô không phải con người cũng không phải đàn ông?”

“Ta có phải đàn ông hay không, anh không nhìn ra à? Quả nhiên, con người chẳng có ai thông minh.”

Địch Tử Uyên càng bực mình hơn: “Cô thông minh đến mức nào? Thông minh đến mức nửa đêm đu lên cửa sổ nhà người ta à?”

Vừa dứt lời, anh bị cô bé tóc bạc đá một cú.

“…… Nếu không phải nể mặt anh đẹp trai, ta đã ăn thịt anh rồi.”

“…… Cô còn ăn thịt người nữa hả?”

Mạnh Kình đứng quan sát một lúc lâu, sau khi chắc chắn cô gái tóc bạc tạm thời không có ác ý và đe dọa gì, cô mới từ tốn tiến lên, tách hai người đang cãi nhau như trẻ con ra.

“Người bạn này của tôi không được thông minh lắm, cô đừng so đo với anh ấy.”

“Chỉ nắm tay ta một chút thôi mà, sao anh ta phản ứng gay gắt thế?” Cô bé tóc bạc hơi hào hứng kề sát Mạnh Kình: “Chẳng lẽ các người có giao ước gì, anh ta chỉ có thể nắm tay cô chăng?”

“Không, không có quy định ngớ ngẩn như thế.”

“Ta không tin.” Đôi mắt của cô bé tóc bạc hệt như lưu ly đỏ tươi, nụ cười ranh mãnh xảo quyệt: “Cô dễ thương thế này, ta đoán tên ngốc này thích cô.”

“…… Thế thì càng vô lý hơn.” Mạnh Kình cạn lời, cô không muốn tiếp tục chủ đề ngu ngốc này nữa, thế nên lập tức chuyển hướng: “Xin hỏi, cô cũng là dân làng Phong Môn sao? Nửa đêm ra ngoài không sợ nguy hiểm sao?”

“Ta không phải dân làng, dân làng nơi này chết hết rồi.” Cô bé tóc bạc bĩu môi: “Một đám cô hồn dã quỷ cứ tưởng mình còn sống, có gì mà nguy hiểm?”

“Vậy tại sao cô theo dõi chúng tôi?”

“Hai người vừa vào làng thì ta đã để ý rồi, mẹ bảo bây giờ tìm được người ngoài làng còn sống khó lắm, bảo ta theo dõi các người, nếu dẫn về được thì dẫn về, kẻo các người bị dã quỷ nổi điên chém chết trong đêm.”

Nghe vậy, Địch Tử Uyên tò mò: “Dẫn về? Dẫn về đâu?”

“Tất nhiên là về nhà ta.”

“Nhưng cô chưa nói mình là ai mà.”

Cô bé tóc bạc nghiêng đầu, làn váy bị gió đêm thổi bay phấp phới, như có ánh sáng nhàn nhạt lướt qua.

Nó nói: “Không thấy sao? Ta là hồ ly.”

Vừa dứt lời, một đôi tai hồ ly nhọn dài bỗng mọc ra trên đỉnh đầu nó, bên dưới eo xuất hiện ba chiếc đuôi trắng muốt mềm mại.

Nó vung một chiếc đuôi, không mạnh không nhẹ quất vào Địch Tử Uyên.

“Thấy rõ chưa? Ta lợi hại không?”

Địch Tử Uyên: “?”

*

Sự thật chứng minh, Mạnh Kình và Địch Tử Uyên thức cả đêm, không phải không có thu hoạch, ít nhất đã gặp được một NPC mới, hồ yêu ba đuôi.

Hơn nữa mẹ của hồ yêu ba đuôi này còn lợi hại hơn, là hồ yêu sáu đuôi.

Hồ yêu ba đuôi tên là Quân Quân, nó nhiệt tình mời hai người về nhà.

Xét thấy họ vốn cũng chẳng có chỗ nào để đi, hơn nữa đây rõ ràng là một NPC quan trọng để tìm manh mối, nên không thể từ chối, vì vậy Mạnh Kình liền vui vẻ nhận lời.

Mạnh Kình không có ý kiến, Địch Tử Uyên càng không thể có ý kiến.

Nơi ở của hai mẹ con hồ yêu là một ngôi nhà hai tầng hướng về hướng nam, so với các ngôi nhà khác trong làng thì tinh xảo sạch sẽ hơn, cũng rộng rãi hơn đôi chút.

Khi bọn họ vào cửa, mẹ của Quân Quân đang ngồi trên ghế, vén váy, gác một chân lên bàn, thoải mái gặm một con gà nướng.

Bề ngoài rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp diêm dúa khoan thai, nhưng tư thái lại cực kỳ phóng khoáng.

Quân Quân không có vẻ gì là kinh ngạc, cười hì hì giới thiệu: “Mẹ, lát nữa rồi ăn, con dẫn khách về nè.”

“Ồ, cuối cùng cũng có khách rồi.” Hồ yêu sáu đuôi cười giống hệt con gái mình, chỉ là thêm vài phần quyến rũ, bà ta tùy tiện lau mỡ dính trên tay, duyên dáng bước tới: “Cứ gọi ta là Phương Cô, hai vị xưng hô thế nào đây?”

Địch Tử Uyên suy nghĩ một chút, quyết định đặt tên giống tên của con gái bà ta để dễ nhớ.

“Tôi là Uyên Uyên, còn đây là Kình Kình.”

Phương Cô giơ tay vuốt nhẹ mặt anh, ánh mắt tỏa sáng, tặc lưỡi khen ngợi: “Mỹ thiếu niên mỹ thiếu niên, mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng, năm đó ta ở tộc bạch hồ cũng chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như anh, xem ra lần này dễ giải quyết rồi.”

“…… Chuyện gì dễ giải quyết?”

“Tất nhiên là chuyện đối phó với hắc hồ chín đuôi.”

“Ồ, tộc các người chia phe đơn giản nhỉ, cứ theo màu đen trắng là được.” Nói xong câu này, Địch Tử Uyên bỗng ý thức được trọng điểm, giọng anh cất cao: “…… Không đúng, chín đuôi? Trong làng này có hồ ly chín đuôi sao?”

Trong làng Phong Môn có hồ ly, còn phân ra đủ loại, game này thiết lập thế nào thế!

Quân Quân xen vào: “Hắc hồ chín đuôi không sống trong làng, hắn cũng không hiếu khách nhiệt tình như hai mẹ con bọn ta, hắn là một tên yêu quái cực kỳ đáng ghét, vừa xấu vừa ác, nếu không thì anh nghĩ cả làng này chết thế nào?”

Tiếp nhận ánh mắt ra hiệu của Mạnh Kình, Địch Tử Uyên vội vã hỏi tiếp: “Họ chết thế nào?”

“Hắn tàn sát cả làng, trước đây hắn khăng khăng muốn bắt mẹ ta về làm áp động phu nhân, mẹ ta dẫn ta bỏ chạy, hắn đuổi theo, khi đi ngang qua làng Phong Môn hắn tiện tay giết sạch cả làng để trút giận, sau đó mẹ con ta nghĩ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nên bèn lén dọn đến đây ở.”

“Sau đó thì sao? Chuyện đó liên quan gì đến chuyện chúng tôi đến làng Phong Môn?”

“Liên quan ở chỗ hắc hồ chín đuôi lợi hại hơn hai mẹ con ta, cuối cùng hắn phát hiện bọn ta trốn ở đây, nhưng vì ngại mặt mũi của tộc bạch hồ, hắn nhượng bộ một bước, đặt điều kiện với bọn ta.”

“Điều kiện gì?”

“Chỉ cần tìm được người đẹp khiến hắn hài lòng, hắn cưới đối phương, thì sẽ không quấy rầy mẹ ta nữa.”

Địch Tử Uyên bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là vậy, các người tìm được chưa?”

“Có thể vơ vét người đẹp đều đã vơ vét rồi, nhưng hắn không hài lòng, không hài lòng là giết ngay. Hiện tại hắn cho bọn ta kỳ hạn cuối, nếu hai ngày nữa không tìm được người đẹp mới, hắn sẽ cưỡng ép bắt mẹ ta, rồi giết cả ta.”

“Ồ…… Thế thì bất hạnh thật.”

Phương Cô sốt sắng nói: “Không không, bọn ta vẫn may mắn lắm, lâu lắm rồi không có người xứ khác đến làng Phong Môn, bọn ta vốn đã gần từ bỏ rồi, thế mà hôm nay đột nhiên có bước ngoặt.”

Địch Tử Uyên và Mạnh Kình liếc nhìn nhau, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một dự cảm chẳng lành.

“Bà nói bước ngoặt, chẳng lẽ là……”

“Hắc hồ chín đuôi thích người đẹp, miễn đẹp là được, giới tính không quan trọng, thật ra hắn ăn tạp lắm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.