Chương trước
Chương sau
Chiếc dây buộc tóc mà Địch Tử Uyên tặng, miêu tả thì hơi mang phong cách thẩm mỹ của trai thẳng, nhưng thực tế, về mặt chuyên môn thì anh đã kết hợp các yếu tố một cách hài hòa, vừa tinh tế vừa thực dụng.

Dĩ nhiên, Mạnh Kình xem trọng tính thực dụng hơn, bởi vì quả thật cô có thói quen buộc tóc khi vào game.

Chất lượng của dây buộc tóc xem như tạm được, cô khá hài lòng.

Hai người hẹn thời gian cụ thể, chuẩn bị tối mốt sẽ vào ván game tiếp theo, trước đó, cô dẫn anh đi ăn món Phật Nhảy Tường gần chung cư Bạch Hải.

“Phật Nhảy Tường của quán này thế nào?”

“Tôi cảm thấy rất ngon, khá giống tay nghề của đầu bếp nhà tôi trước kia.”

“Vậy sau này mỗi tuần tới một lần.”

“Hả?”

……

Chạng vạng ngày mốt, Mạnh Kình như thường lệ tranh thủ ngủ trưa, sau đó chọn một bộ đồ tối màu không dễ bám bẩn, phối với đôi bốt ngắn, suy nghĩ một chút, để đề phòng bất trắc, cô mặc thêm một chiếc áo gió.

Cô nhấn vào mục [Kết nối trò chơi] trên đồng hồ, trước khi mở cửa phòng ngủ, cô tiện tay dùng dây buộc tóc mà Địch Tử Uyên tặng để buộc tóc đuôi ngựa.

Ánh sáng trước mặt bừng lên, ván mới của trò chơi Thần Linh bắt đầu.

* * * * * *

* * * * * *

Khi Mạnh Kình mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng trên một con đường nhỏ rải đá vụn, cỏ dại mọc um tùm, xa xa là rừng núi hoang vu kéo dài miên man, phía sau là một con sông bẩn thỉu đầy rác thải, bờ sông kéo dài tít tắp, mọi thứ trong tầm mắt như phủ một màn sương mờ, toát lên bầu không khí quỷ dị khó tả.

Con đường mòn này dẫn đến một ngôi làng, trước cổng làng dựng một tấm bia đá vỡ một góc, trên tấm bia loang lổ vết bẩn, chữ bị gió cát bào mòn, chỉ có thể lờ mờ nhận ra ba chữ “Làng Phong Môn”.

Làng Phong Môn (*),nghe hơi quen, hình như có truyền thuyết dân gian về ngôi làng này.

(*) Làng Phong Môn ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc, được mệnh danh là ngôi làng đáng sợ nhất đất nước tỷ dân, gắn liền với nhiều câu chuyện ma quỷ rùng rợn.

Cô không vội vào làng mà đứng tại chỗ quan sát xung quanh, chẳng lâu sau, cô thấy Địch Tử Uyên chạy tới từ đầu kia của con đường, mục tiêu của anh rất rõ ràng, vừa chạy vừa vẫy tay với cô.

“Kình Kình! Kình Kình tôi tới rồi nè!”

“Ừ.”

Một anh chàng đẹp trai vừa có mặt đẹp vừa có dáng đẹp, đáng tiếc lúc nào cũng đần đần.

Mạnh Kình bất giác lắc đầu.

Địch Tử Uyên phanh lại trước mặt cô, tình cờ hôm nay anh cũng mặc áo khoác nâu cùng tông với áo của cô, kết hợp với quần jeans màu tối, dù thực tế hai người không hề hẹn trước.

Rõ ràng anh hơi vui vẻ: “Kình Kình, không ngờ trận tổ đội dài hạn đầu tiên chúng ta lại ăn ý như thế, như vậy chứng tỏ điều gì?”

“…… Chứng tỏ áo màu sáng dễ bẩn, không ai muốn mặc.”

Mạnh Kình cạn lời đẩy đầu anh ra.

Hai người đứng chờ thêm một lát, cho đến khi mặt trời khuất dưới đường chân trời, màn đêm buông xuống, vẫn không thấy người chơi nào khác.

Địch Tử Uyên thắc mắc: “Chẳng lẽ ván này chỉ có hai chúng ta?”

“Thỉnh thoảng cũng gặp tình huống thế này.” Mạnh Kình gật đầu: “Người chơi sẽ bước vào không gian game độc lập, một mình hoặc lập đội để thám hiểm và khám phá bí ẩn mà không chung trận với người khác.

“Chúng ta không cần chờ nữa, vào làng thôi.” Anh tiến lên một bước, khi đi ngang qua tấm bia đá, anh quay đầu lại, chăm chú đọc kỹ: “Phong…… làng Phong Môn? Có phải ngôi làng hay có lời đồn ma quỷ không?”

“Nếu không có gì bất ngờ, chắc là nó đấy.”

“Haiz, rừng sâu núi thẳm thế này, e rằng chẳng có chuyện gì tốt.”

Nhưng nói đi nói lại, trong game Thần Linh, từ trước đến nay chưa từng có chuyện tốt lành.

……

Thế là hai người sóng vai cùng vào làng Phong Môn.

Làng Phong Môn nằm giữa núi, khí hậu thay đổi thất thường, đặc biệt là ban đêm, gió lạnh len lỏi vào cổ áo.

Địch Tử Uyên kéo khóa áo khoác lên tận cổ, lợi dụng ưu thế chiều cao, thuận tay kéo mũ trùm đầu cho Mạnh Kình.

“Kình Kình, em có lạnh không?”

“Tàm tạm.”

Mạnh Kình cố ý giảm tốc độ nhằm làm quen với địa hình và tình hình trong làng.

Trong làng trồng nhiều cây liễu và cây hòe, đếm sơ sơ có khoảng hơn ba mươi ngôi nhà, tất cả đều theo hướng đông tây, kết cấu gỗ đá, chủ yếu là những căn nhà nhỏ gạch xanh ngói xám, tường phủ đầy rêu, mái hiên đầy mạng nhện, chốn chốn đều là vết tích năm tháng tang thương.

Hoàn cảnh này, cứ như lâu rồi không có người ở, thế mà trong nhà lại đốt đèn, tỏa ra ánh sáng le lói.

Cô trầm ngâm: “Chúng ta cần tìm nơi tá túc, tìm hiểu bối cảnh ngôi làng này.”

Địch Tử Uyên nhận lệnh, lập tức gõ cửa một gia đình, gõ liên tiếp năm sáu lần, không nghe tiếng bước chân đến gần cửa nhưng cửa lại hé một khe nhỏ.

Có người đứng sau cửa, qua khe cửa lộ ra một con mắt, lạnh lùng đánh giá bọn họ.

Anh cân nhắc cách dùng từ một chút, sau đó lịch sử hỏi: “Đại ca ơi, chúng tôi là người xứ khác, lương khô đã hết sạch, vừa đói vừa mệt, muốn xin tá túc tại nhà ngài một đêm, không biết có được……”

Rầm!

Đối phương không thèm trả lời, trực tiếp đóng sầm cửa lại, suýt chút đập vào mũi anh.

Anh xoa mũi, ấm ức quay đầu lại: “Hình như ở đây không chào đón người xứ khác.”

“Thử hỏi nhà khác xem.”

Kết quả hai người gõ cửa mười mấy nhà, nhưng dân làng đều phản ứng giống nhau, thậm chí có người chẳng thèm mở cửa.

Trước tình huống này, suy nghĩ của hai người hoàn toàn trái ngược, Địch Tử Uyên định tìm một chỗ khuất gió ngoài trời để nghỉ ngơi, Mạnh Kình thì cân nhắc tìm một căn nhà may mắn, phá cửa xông vào, ép chủ nhà cho mình tá túc.

“Kình Kình, chúng ta mới đến, làm mấy chuyện như giặc cướp như thế không hay lắm đâu? Nhỡ đâu dân ở đây hung dữ, cầm búa cầm liềm vây đánh chúng ta, rồi trói chúng ta đặt trên lửa nướng, vậy chẳng phải được một mất mười sao.”

“Tôi chỉ cân nhắc thôi, chưa có ý làm thật.”

Mạnh Kình nói, tình cờ nhìn về phía xéo xéo trước mặt, ánh mắt cô bỗng sững lại.

Ở đó, có một căn nhà nhỏ thấp bé mà hai người gần như đã bỏ qua, bị cây liễu rủ trước cửa che khuất.

Cánh cửa cũ kỹ để hở một khe, có một người đàn ông đang thò nửa đầu ra, có vẻ đã để ý bọn họ từ lâu.

Cô nhanh chóng vỗ vai Địch Tử Uyên, đổi giọng.

“Được rồi, không cần xông vào nhà người ta, có người cam tâm tình nguyện tiếp đãi chúng ta kìa.”

“Hả? Em chắc không?”

“Tôi chắc chắn.”

Nửa phút sau, hai người đứng trước căn nhà đó, nhìn người đàn ông bên trong.

Thấy đối phương chỉ nhìn chằm chằm mình mà không mở lời, Địch Tử Uyên lặp lại y nguyên câu hỏi lúc nãy.

Người đàn ông không trả lời, nhưng lại nghiêng người sang một bên, thoạt nhìn như cho phép hai người vào.

Địch Tử Uyên và Mạnh Kình nhìn nhau, theo người đàn ông vào trong.

Cánh cửa một lần nữa đóng lại.

Cách bài trí trong nhà có phần đơn sơ, gian ngoài chỉ có một bàn một ghế đơn giản và một chiếc tủ bát kê sát tường. Trên bàn đặt một chiếc đèn dầu, ánh sáng lập lòe chập chờn.

Gian nhà bên trái là một gian bếp nhỏ được ngăn cách, bếp và nồi cơm đều bám đầy một lớp dầu mỡ dày, bên phải là cầu thang hẹp dẫn lên gác lửng để ngủ.

Địch Tử Uyên đi theo người đàn ông, dò hỏi: “Đại ca, chúng tôi ngủ ở đâu?”

Người đàn ông vẫn không nói chuyện, chỉ chỉ lên gác.

“Ồ, chúng tôi ngủ trên gác sao? Thế còn anh, anh có chỗ ngủ không?”

Người đàn ông gật đầu, đi vào bếp.

Địch Tử Uyên định trò chuyện thêm với đối phương, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Mạnh Kình nắm cổ áo kéo lên gác.

Anh lảo đảo lên gác, những bậc cầu thang gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt như không chịu nổi sức nặng, suýt làm anh vấp ngã.

Gác lửng rất chật hẹp, chỉ đủ chỗ để đặt một chiếc giường, ngoài ra còn có một cửa sổ, từ cửa sổ có thể nhìn ra khu rừng ở phía xa.

Anh nhanh chóng trèo lên giường, dựa vào cửa sổ, ý bảo Mạnh Kình lại gần, hạ giọng thì thầm.

“Kình Kình, có phải em muốn nói gì đó với tôi không?”

“Anh nghĩ sao?” Mạnh Kình ngồi ở mép giường, mắt nhìn về phía cầu thang: “Dù anh hỏi bao nhiêu câu thì người đàn ông đó cũng sẽ không trả lời.”

“Tại sao?”

“Anh không nhận ra à?” Cô bình tĩnh nói: “Hắn đứng dưới ánh đèn, nhưng không có bóng.”

“……”

Đúng là Địch Tử Uyên không nhận ra, lúc vào nhà anh chỉ lo quan sát xung quanh, không để ý người đàn ông có bóng hay không.

Không có bóng, tức là đối phương không phải con người.

Trong làng Phong Môn này, không biết có bao nhiêu người dân là quỷ không phải người.

Anh căng thẳng: “Vậy chúng ta vẫn ở lại đây sao? Hay là rút lui trước?”

“Rút lui cái gì, ra ngoài cũng không có nơi tá túc, nhà của những người khác chưa chắc tốt hơn chỗ này.” Mạnh Kình suy nghĩ rất thoáng: “Cứ ngủ ở đây, nhưng đừng ngủ quá say, biết đâu đêm nay sẽ có thu hoạch bất ngờ.”

Biết bao hộ dân nhưng chỉ có nhà này chủ động cho vào, chắc chắn có lý do.



Hai người cứ ở trên gác lửng, suốt thời gian đó người đàn ông dưới nhà — hay đúng hơn là quỷ nam, không gây ra tiếng động gì lạ, cũng không lên gác xem bọn họ, cứ như trong nhà chẳng có người xa lạ tá túc.

Mãi đến khi ngọn đèn dầu duy nhất trên gác tắt, ngoài ánh trăng bên ngoài cửa sổ, căn nhà chìm trong bóng tối.

Mạnh Kình và Địch Tử Uyên nằm song song trên giường, hai người nhìn như nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thật ra không ai ngủ cả, cả hai đều âm thầm cảnh giác.

Gối và ga trải giường bốc lên mùi mốc khó chịu, Địch Tử Uyên trằn trọc mãi, cuối cùng ghé sát tai Mạnh Kình nói khẽ.

“Kình Kình, lúc nãy tôi kiểm tra giường chiếu, phát hiện dưới ga trải giường toàn là vết bẩn đen kịt, tôi nghi là vết máu.”

“Ừ.” Mạnh Kình bình tĩnh đáp: “Không có gì lạ, nếu ở đây không có người chết thì mới bất thường.”

“Nếu lát nữa chủ nhà muốn giết chúng ta, có nên xung đột trực diện với hắn không?”

“Xung đột cái gì? Anh nghĩ cửa sổ trên gác lửng này dùng để làm gì?”

Dĩ nhiên là để chạy trốn.

Nhưng trước khi trốn, phải quan sát thêm đã.

Cứ như vậy, trong không gian tĩnh lặng đến mức rợn người, nghe tiếng gió đêm lùa qua song cửa, hai người cầm cự thêm hai ba tiếng nữa.

Đêm càng khuya, Địch Tử Uyên càng buồn ngủ, bắt đầu liên tục ngáp dài.

Mạnh Kình quay sang anh: “Anh thật sự buồn ngủ thì cứ ngủ đi, đừng trừng mắt như chết không nhắm mắt như thế.”

“Tôi không buồn ngủ.” Anh cố chấp nói: “Tôi vẫn tỉnh táo mà.”

“…… Thôi được.”

Có lẽ để Địch Tử Uyên mau chóng tỉnh táo lại, cuộc đối thoại kết thúc chưa được hai phút thì hai người nghe tiếng mài dao rõ ràng, vang lên từ dưới nhà.

Đôi mắt lờ đờ buồn ngủ của Địch Tử Uyên bỗng tỉnh táo hẳn, lập tức căng tai lắng nghe.

“Kình Kình, em nghe đi!”

“Tôi nghe rồi.”

Mạnh Kình ngồi dậy, cầm chiếc đèn pin nhỏ dưới gối, lần theo vách tường, nhẹ nhàng bước xuống cầu thang.

Địch Tử Uyên định đi theo cô, nhưng vừa cất bước, trời xui đất khiến anh quay đầu lại.

Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào, xuất hiện một khuôn mặt của một cô gái.

Một khuôn mặt xinh đẹp, tóc bạc mắt đỏ, da trắng như tuyết.

Nó cười với anh, khóe môi lộ ra hai chiếc răng nanh, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong màn đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.