🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôi trở về cần nghỉ ngơi ba ngày, sau ba ngày anh đến trung tâm hợp đồng lấy một tấm thẻ đỏ, tôi sẽ cấp quyền vào chung cư Bạch Hải cho anh.

Đó là câu trả lời mà Mạnh Kình đã nói với Địch Tử Uyên trước khi qua cửa.

Cái gọi là thẻ đỏ, tất nhiên là thẻ hợp đồng dài hạn.

Cô đồng ý.

Theo lý mà nói, Mạnh Kình đã đồng ý, với tính cách của Địch Tử Uyên, chắc chắn sẽ tranh thủ từng giây từng phút đi lấy thẻ hợp đồng, ba ngày sau đến gõ cửa nhà cô đúng hẹn.

Nhưng ngoài dự đoán, anh thông qua đồng hồ gửi tin xin nghỉ với Mạnh Kình, nói là mình bận, bảy ngày sau mới đến gặp cô.

Đối với chuyện này, câu trả lời của Mạnh Kình là: Tùy anh.

Anh có đến hay không, cô cũng không vội, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô.

Huống chi mục tiêu của cô trong ván trước đã đạt được, phần thưởng tham gia sự kiện kỷ niệm một năm là một lá Chủ thần cấp SSR quý hiếm.

Số lá bài không trùng lặp hiện có: 8

Có lẽ trong ván thành phố Quỷ Cát Vàng, cô đã tiêu tốn quá nhiều tâm lực và thể lực, dù trở về thành phố Thần Linh vết thương tự động khôi phục, thì cũng khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Gần đây cô lười vào game, mỗi ngày ngoài ra ngoài dạo phố, ăn cơm, mua sắm, hoặc tham gia vài lớp phong thủy vừa đăng ký, phần lớn thời gian cô đều ở nhà, khi thì vào bếp học làm vài món ngọt, khi thì ở phòng khách tập nhảy, tập yoga.

Thỉnh thoảng lười biếng, tận hưởng lạc thú trước mắt, cũng là cách sinh tồn trong hệ thống Thần Linh.

Hôm nay như thường lệ, cô tập yoga trong phòng khách, đang tập giữa chừng thì chuông cửa vang lên, cô liền đứng dậy đi xem.

Qua màn hình quan sát, cô nhất thời cảm thấy không nói nên lời.

Hành lang ngoài cửa có hai người đàn ông đứng cạnh nhau, bên trái là Hoa Việt, bên phải là Địch Tử Uyên.

Đây là duyên phận kỳ diệu gì, thế mà hai người này trùng hợp chạm mặt ở đây?

Cô thở dài, mở cửa ra.

Sáu mắt nhìn nhau, Hoa Việt và Địch Tử Uyên cùng nhìn cô, ánh mắt của hai người theo bản năng dừng lại trên người cô một lát, sau đó ăn ý dời mắt sang chỗ khác.

“Cô Mạnh.”

“Kình Kình.”

Thật ra phản ứng của bọn họ cũng dễ hiểu, dù gì vừa rồi Mạnh Kình đang tập yoga, hiện tại chỉ mặc áo bra top và quần ngắn tập yoga màu xanh denim, lộ ra cơ bụng săn chắc và đôi chân dài với đường nét cơ bắp thanh mảnh, đẹp mắt.

Thân hình của cô dường như hơi đối lập với khuôn mặt quá đỗi ngây thơ của mình, nhưng sự đối lập này nếu kéo dài lại tạo nên sức hút khó cưỡng ở mọi khía cạnh.

Mạnh Kình nhận ra bọn họ hơi khác thường, cô hơi chớp mắt, tiện tay lấy một chiếc áo khoác từ giá áo ở lối vào khoác lên người, không nhanh không chậm nói.

“Hai anh hẹn nhau trước à?”

“Không có không có!” Địch Tử Uyên vội giải thích: “Tôi tình cờ gặp anh Hoa trong thang máy, không ngờ anh Hoa cũng sống ở đây.”

“Đúng vậy, tôi và cô Mạnh là hàng xóm.” Hoa Việt mỉm cười: “Từ sau ván trò chơi U Linh, tôi chưa từng gặp lại anh Địch, hóa ra anh Địch rất thân thiết với cô Mạnh?”

Trước mặt Mạnh Kình, Địch Tử Uyên không dám nói rất thân, nhưng cũng không muốn nói không thân, cho nên anh chọn cách trả lời lấp lửng.

“Cũng…… cũng bình thường thôi.”

“Chúng tôi từng tổ đội, xem như đồng đội.” Mạnh Kình liếc anh, sau đó bình thản nhìn sang Hoa Việt: “Anh Hoa tìm tôi có việc gì sao?”

Hoa Việt nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi cô có rảnh cùng đi nếm thử nhà hàng hải sản mới mở ở khu C không?”

“Hôm nay à?”

“Đúng vậy, hôm nay.”

Địch Tử Uyên ho nhẹ một tiếng, rõ ràng không muốn.

“Tôi không đi đâu, sợ làm phiền.”

“Hôm khác nhé anh Hoa.” Mạnh Kình từ chối khéo: “Chủ yếu là hôm nay có vài chuyện phải làm.”

Nếu cô đã nói như vậy, Hoa Việt cũng không cưỡng ép, anh ta mỉm cười đồng ý.

“Được, vậy thì hẹn hôm khác. Cô Mạnh có thể nói chuyện riêng với tôi một lát không?”

“Ừm.”

Mạnh Kình ra hiệu bảo Địch Tử Uyên thay dép rồi vào nhà chờ, cô cùng Hoa Việt ra ngoài hành lang, cô đút tay vào túi áo khoác chờ đối phương mở miệng.

Hoa Việt cân nhắc vài giây: “…… Cô Mạnh, thứ lỗi cho sự đường đột của tôi, xin hỏi cô và anh Địch là tổ đội ngắn hạn hay tổ đội dài hạn.”

Cô thẳng thắn, không cố ý giấu giếm anh ta: “Trước là ngắn hạn, bây giờ sắp ký dài hạn.”

“Cô Mạnh có biết hay không, ván cô đồng ý hợp tác cùng tôi thuộc cơ chế đặc biệt, đến lúc đó chỉ có hai chúng ta vào game, đồng đội của cô không thể đi cùng?”

“Tôi biết, có ảnh hưởng gì đâu, hệ thống quy định như vậy, chẳng lẽ anh ấy còn muốn đi theo?”

“Anh ấy không để bụng chứ?”

“Anh ấy sẽ không để bụng.”

Xua tan nỗi lo, Hoa Việt hơi gật đầu, chuẩn bị rồi đi.

Nhưng anh ta chỉ đi hai bước rồi dừng lại, hình như có chút không cam lòng vi diệu, lần nữa quay người lại đối diện với cô.

“Thật ra, tôi cũng muốn ký kết tổ đội với cô Mạnh.” Anh ta nói: “Cô Mạnh thật sự cho rằng, anh Địch phù hợp hơn tôi sao?”

Dường như Mạnh Kình đã đoán được anh ta sẽ hỏi câu này, cô cười nhẹ, bình thản khách sáo.

“Người khác thì tôi không dám kết luận bừa, nhưng Địch Tử Uyên quả thật phù hợp làm đồng đội của tôi, ít nhất là phù hợp hơn anh Hoa.”

“Thật sao?”

“Tôi tin anh Hoa cũng hiểu rõ, với những người có tính cách như chúng ta, thỉnh thoảng hợp tác một lần thì được, nếu hợp tác lâu dài sẽ có rủi ro. Dù sao chúng ta đều là người đặt lợi ích lên trên hết, trong tính huống bất ngờ, có thể sẽ vì tư lợi mà đâm sau lưng đối phương.”

Thông minh, máu lạnh, ích kỷ.

Cô và anh ta là cùng một loại người.

Bởi vì cùng loại người, dù bằng lòng hợp tác, cũng vẫn luôn đề phòng lẫn nhau.

Vậy nên, để giữ mối quan hệ tốt, cách tốt nhất là giảm rủi ro xuống mức thấp nhất.

Hoa Việt suy tư một lát: “Anh Địch hoàn toàn không có tư lợi sao?”

“Có lẽ anh ấy cũng có tư lợi, nhưng không nhiều.”

Thật sự không nhiều, mặc dù cô như kính lúp soi người, đến nay cũng không phát hiện Địch Tử Uyên có chút tâm tư nào đáng kể.

Có lẽ liên quan đến IQ không cao lắm của anh.

“Ý của cô Mạnh, tôi hiểu rồi.”

Hoa Việt vẫn điềm đạm, nhã nhặn như thường lệ, khẽ chào Mạnh Kình rồi quay người đi dọc hành lang, bước chân khoan thai.

Từ trước đến nay anh ta luôn đúng mực, chưa bao giờ ép buộc người khác.

*

Mạnh Kình vào nhà, thấy Địch Tử Uyên đã thay dép, thẳng lưng nghiêm túc ngồi trên sofa, hai tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học.

Cô hơi cạn lời: “Anh làm gì thế?”

“Tôi chờ em.”

“Anh chờ tôi hay đi học thế? Trong tủ lạnh có nước ngọt, nước trái cây, sữa, trà thảo mộc, muốn uống gì thì tự lấy đi.”

Địch Tử Uyên lúng túng xua tay: “Không cần đâu, tôi không khát.”

“Vậy anh cứ ngồi đó ngẩn ngơ à? Hay là tham quan nhà tôi chút đi?”

“Có thể tham quan sao?”

“Anh đã đến rồi, chẳng lẽ tôi không cho anh tham quan?”

“OK!”

Địch Tử Uyên cảm thấy hứng thú với mọi thứ liên quan đến Mạnh Kình, dĩ nhiên bao gồm cả không gian sống của cô.

Anh đi một vòng, phát hiện phong cách trang trí nhà Mạnh Kình thiên về tông màu lạnh, đơn giản, ít có các yếu tố mang phong cách thiếu nữ, hoàn toàn không hợp với độ tuổi của cô.

Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì lạ, bởi vì cô là Kình Kình, vốn đã khác biệt so với những cô gái bình thường.

Anh trở lại phòng khách, thấy chỗ mình ngồi lúc nãy có thêm một chai nước ép bưởi, còn Mạnh Kình thì ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, lười biếng đưa tay về phía anh.

“Có mang theo không?”

“Em hỏi…… là thẻ hợp đồng dài hạn sao?”

“Chứ sao nữa? Chẳng lẽ tôi hỏi đầu óc của anh?”

Anh sợ cô nổi giận nên lập tức lấy thẻ hợp đồng từ túi áo bên trái, ngoan ngoãn cung kính đưa tới trước mặt cô, khẽ giải thích.

“Không phải, tôi thấy vừa rồi anh Hoa tìm em, nên tưởng anh ấy cũng muốn tổ đội với em.”

“Đúng là anh ta muốn tổ đội với tôi.”

“Hả? Vậy…… vậy em có đồng ý không?”

“Tôi không đồng ý.”

Địch Tử Uyên sửng sốt hai giây, như đang suy ngẫm vấn đề nghiêm túc này.

“Anh Hoa có thể mua nhà ở chung cư Bạch Hải, thực lực chắc hẳn rất mạnh, anh ấy chủ động mời, em thật sự từ chối sao?”

“Thế thì sao?” Mạnh Kình cười nhạt hỏi ngược lại: “Thứ anh ta mua được, tôi cũng mua được, anh ta giỏi thì giỏi, nhưng chưa chưa chắc giỏi hơn tôi, vậy thì tôi cần gì phải hợp tác với anh ta?”

Anh bị ánh mắt của cô chấn nhiếp, một lúc lâu mới hoàn hồn, vẻ mặt hơi hụt hẫng.

“Nếu ngay cả tổ đội với anh Hoa cũng không cần thiết, vậy em tổ đội với tôi, có phải càng……”

“Bớt nói nhảm.” Mạnh Kình dứt khoát ngắt lời anh: “Nếu tôi đã đồng ý tổ đội cùng anh, thì có nghĩa anh có giá trị nhất định, tốt nhất anh nên có chút lòng tin vào bản thân, nếu không sẽ làm tôi mất mặt.”

Cô vốn nói chuyện chẳng dễ nghe, nhưng Địch Tử Uyên hiểu, ít nhất lúc này, cô đã kiên định chọn anh.

Cô không chọn cao thủ như Hoa Việt, mà chọn anh.

Hoặc có thể nói, cô nghĩ anh có giá trị hơn cao thủ.

Anh bỗng cảm thấy xấu hổ vì sự do dự của mình, bởi vì như thế giống như anh đã phụ lòng tin của cô.

Để bù đắp, anh nhanh chóng bật chế độ quét mã trên đồng hồ.

“Mau, Kình Kình, ký hợp đồng thôi, ký ngay bây giờ!”

Mạnh Kình: “Anh có thể đừng hở chút là mát mát được không? Trông cứ như bị tâm thần ấy.”

……

Thật ra ký hợp đồng chỉ mất năm giây.

Ký xong, Mạnh Kình đứng dậy kiểm tra bánh quy trong lò nướng, để lại Địch Tử Uyên ngồi một mình trên sofa, tâm trạng thật lâu không thể bình tĩnh.

Khi cô quay lại với một dĩa bánh quy trong tay, thấy anh trịnh trọng nhìn cô và nói:

“Kình Kình, tôi đã chuẩn bị quà hợp tác cho em.”

Đuôi lông mày của cô khẽ nhướng: “Cảm giác nghi thức của anh cũng không tệ nhỉ.”

“Dùng sao cũng ký kết với em mà, đối với tôi chuyện này rất quan trọng.”

“Được, vậy tôi xem một chút.”

Địch Tử Uyên cẩn thận lấy ra một chiếc hộp quà nhung màu xanh từ túi áo bên phải, mở nắp hộp rồi đưa đến trước mặt cô.

“Lúc trước em bảo tôi ba ngày sau đến gặp em, tôi nói bảy ngày, bởi vì cửa hàng đặt riêng trang sức khu D cần bảy ngày để hoàn thành.”

“…… Trang sức đặt riêng?”

“Ừm, tôi đã vẽ xong bản vẽ từ lâu, nhưng chi phí đặt làm, xong ván Quỷ Thành mới đủ.”

Mạnh Kình cụp mắt, thấy trong hộp là một sợi dây buộc tóc màu đen, đính một con cá voi nhỏ làm bằng bạch kim, mắt cá voi là một viên kim cương xanh dương tinh xảo, xung quanh là hình gợn sóng, trên đuôi khắc chữ viết tắt MJ (*).

(*) Mạnh Kình phiên âm là Mèng Jīng.

Ồ, suýt nữa cô quên mất, nếu không phải mắc bệnh nan y, bị ràng buộc với hệ thống Thần Linh, giờ đây lẽ ra anh phải là một nhà thiết kế trang sức.

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh quay lại nghề cũ kể từ khi bước vào hệ thống này.

“Tôi biết em không thích những món trang sức phức tạp gây cản trở khi em vượt ải.” Giọng điệu của Địch Tử Uyên rất nghiêm túc: “Em thường buộc tóc khi vào game, cho nên tôi thiết kế thành dây buộc tóc, hơn nữa dây buộc tóc được phép mang vào trò chơi.”

“Kình Kình, tôi đảm bảo, dây buộc tóc này là độc nhất vô nhị, không bao giờ đụng hàng.”

******

Lời tác giả:

Kình Kình: Tôi không cần tổ đội với cao thủ, tôi chỉ cần đồ ngốc vừa nghe lời vừa khéo tay (Không hẳn).

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.