Ngay khoảnh khắc nắp quan tài thủy tinh vỡ, thần nữ xinh đẹp bên trong cũng biến thành dáng vẻ quỷ quái dữ tợn.
Không phải thần nữ, mà là thi nữ.
Từ miệng ả, vô số bọ cánh cứng màu đen tuôn ra, kết thành một đám mây đen kịt lao về phía Mạnh Kình và Địch Tử Uyên.
Địch Tử Uyên che chở Mạnh Kình, đẩy cô lùi đến mép thiên đài, sắc mặt anh đầy căm phẫn.
“Đã nói rồi mà, cô ta không phải thứ gì tốt lành.”
Mạnh Kình cầm hộp diêm, cũng đưa cho anh một hộp: “Thử dùng lửa xem.”
Quỹ đạo bay của đám côn trùng này rất lạ, dường như cố ý né khu vực bụi hoa bốc cháy ở mép thiên đài, cô nghi ngờ chúng sợ lửa.
Hai người đốt diêm, sau đó ném vào bầy côn trùng giữa không trung, ngọn lửa chạm vào bầy côn trùng, vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, xác của lũ côn trùng văng tứ tung, Địch Tử Uyên vội vàng nghiêng người chắn cho Mạnh Kình.
“Kình Kình, chúng ta leo lên thế nào đây?”
Quan tài thủy tinh sừng sững, bất kể nhìn từ góc nào, đều giống như một cánh cửa thông quan, nhưng độ cao lại vượt quá tầm với của bọn họ.
Vừa tiếp tục ném diêm về phía bầy côn trùng, Mạnh Kình vừa suy nghĩ, tự hỏi xem liệu có đạo cụ nào mình sở hữu mà chưa dùng đến không.
Dao tế tự của bà đồng, roi của công chúa Trát Hách, trường kiếm trong quan tài ở bãi đá ngổn ngang, chìa khóa đồng đỏ của hướng dẫn viên A Tư Mã, dạ minh châu màu vàng trong thạch trận đèn lồng……
Đúng rồi!
Hạt châu lấy trong thạch trận, đến giờ vẫn chưa tìm được chỗ dùng.
Có lẽ có thể dùng ở đây.
Cô bảo Địch Tử Uyên tiếp tục ngăn chặn một chút, còn mình thì tranh thủ lấy hạt châu màu vàng từ chiếc túi đeo bên hông.
Địch Tử Uyên tranh thủ quay đầu lại: “Vấn đề là chúng ta phải đặt hạt châu này ở đâu?”
“Nhét vào miệng của thi nữ, ngăn chặn lũ côn trùng kia.”
“…… Hả?!”
Nhét dạ minh châu vào miệng người chết, thời xưa các quý tộc trong hoàng cung cũng làm vậy, một là để chống phân hủy, hai là trấn yểm, ngăn oán khí của người chết, cản âm ti hoàn hồn.
Dù là cách nói nào, tóm lại đều có lý.
Thấy đầu tàu gương mẫu — Mạnh Kình lao ra, Địch Tử Uyên mới hiểu cô không phải nói suông, hạt châu kia thật sự phải nhét vào miệng thi nữ.
Ban đầu thi nữ chỉ lơ lửng trên không phun côn trùng, tạm thời chưa có hành động gì đặc biệt, nhưng giờ đây có vẻ bị hành động này của hai người chọc giận, tóc tai vờn bay, mặt mày dữ tợn, hai con mãng xà trước ngực cũng thè lưỡi, phô bày răng nanh, suồng sã ngọ ngoạy.
Ả vung tay áo dài, những móng vuốt đen nhọn hoắt lại thò ra, lao thẳng về phía Mạnh Kình.
Địch Tử Uyên vung kiếm đỡ đòn cho Mạnh Kình, Mạnh Kình lùi lại một bước, cẩn thận ước lượng khoảng cách với khuôn mặt của thi nữ.
Phán đoán theo tình hình trước mắt, dường như không dễ thành công.
Phải hành binh hiểm chiêu.
Cô giơ tay vỗ vai Địch Tử Uyên một cái, anh lập tức hiểu nhiệm vụ của mình, xoay kiếm, đổi hướng, tấn công hai con rắn trước ngực thi nữ.
Kim quang lóe lên, anh chém bay đầu con rắn bên phải, máu mủ đỏ thẫm xen kẽ men theo làn váy của thi nữ, liên tục nhỏ xuống đất.
Gần như ngay lúc ấy, con rắn bên trái quấy lấy eo anh, kéo anh lên trời.
Đã bắt được con mồi, thấy thi nữ sắp bay lên lần nữa, móng vuốt nhắm thẳng vào đầu Địch Tử Uyên, Mạnh Kình rút chiếc roi bên hông, quả quyết quấn quanh cổ thi nữ.
Vì thế thi nữ cũng lôi cô theo.
Lợi dụng quán tính của roi, lúc đáp xuống cô thuận thế xoay người, hai chân khóa cổ thi nữ, cưỡi lên vai đối phương.
Tay phải của cô nắm tóc dài của thi nữ, tay phải giơ cao dao tế tự, đâm thẳng vào sau gáy của ả.
Hỗn hợp máu đen với khói đen hôi thối như vũ khí sinh hóa trào ra từ vết thương trên cổ.
Thi nữ nổi trận lôi đình, ả tạm thời từ bỏ tấn công Địch Tử Uyên, điên cuồng vùng vẫy giữa không trung, cố gắng hất Mạnh Kình sau lưng mình xuống dung nham nóng chảy,
“…… Kình Kình!”
Dù Địch Tử Uyên sắp bị mãng xà siết chết thì anh vẫn lo lắng cho tình cảnh của Mạnh Kình, mãng xà không ngừng siết chặt, ép xương cốt của anh kêu răng rắc, đau đến mức ngạt thở.
Tay anh gần như không giữ được thanh kiếm, càng không thể điều chỉnh tư thế để tấn công mãng xà, tình thế vô cùng bị động.
Anh nghiêng đầu nhìn dung nham nóng chảy cuồn cuộn bên dưới thiên đài, nhất thời khí huyết dâng trào, hai mắt đỏ bừng, liều lĩnh trong cốt cách kích phát lên đỉnh điểm.
Anh nghiến chặt răng, bỗng xoay chuôi kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào mình, dồn hết sức đâm xuống.
Lưỡi kiếm sắc bén không chút trở ngại xuyên qua bả vai anh, xuyên qua thân thể mãng xà, cuối cùng đâm vào ngực của thi nữ.
Trong tiểu thuyết võ hiệp, chiêu này gọi là “Thiên địa đồng thọ”.
Thi nữ bật ra một tiếng thét dài, lửa giận càng dâng cao, ả từ trên cao đáp xuống đất, rồi bật lên không trung, muốn thông qua va chạm hất Mạnh Kình khỏi lưng mình.
Từ góc của Mạnh Kình, cô có thể thấy rõ Địch Tử Uyên đang gắng sức nắm chặt chuôi kiếm, máu của anh và máu của thi nữ rơi tí tách, như một trận mưa tưới xuống hoa bỉ ngạn đang rực cháy bên dưới.
Cô hít một hơi sâu, sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn siết chặt cổ thi nữ, dù đối phương giãy giụa thế nào cũng không nới lỏng.
Dao tế tự lẫn trường kiếm chỉ có thể làm ả bị thương chứ không thể giết ả.
Trừ phi nhét hạt châu vàng óng vào miệng ả.
…… Cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội.
Ngay khoảnh khắc ả lôi theo cô cùng lao vào bàn thờ.
Bàn thờ bằng gỗ đàn hương đen tuyền cứng rắn bỗng chốc tan tành, một giây trước khi rơi xuống đất, cô nhanh chóng nhét hạt châu vào giữa những chiếc răng nhọn hoắt của ả.
Hàm răng sắc bén và lũ bọ cánh cứng đen kịt cắn tay cô máu chảy đầm đìa, chỉ cần lệch một chút, cơ hội duy nhất này sẽ thất bại.
Ngay khi hạt châu màu vàng được nhét vào miệng, bọ cánh cứng đen đang bay ra liên tục chợt biến mất, thi thể hai con mãng xà trước ngực cũng rút vào trong da thịt mục nát.
Thi nữ như bị dán phù định thân, gục xuống đất, khô héo như rễ cây cằn cỗi thiếu nước lâu ngày, hoàn toàn không nhúc nhích nữa.
Mạnh Kình nằm trong đống phế tích bàn thờ, mất mười mấy giây để giảm bớt cơn đau do va đập.
Sau đó cô gian nan ngồi dậy, đi tới chỗ Địch Tử Uyên ngã nghiêng một bên.
Thanh kiếm kia vẫn cắm trên vai Địch Tử Uyên, máu nhuộm đỏ áo của anh, có thể thấy lúc nãy anh chỉ nhờ vào ý chí chống đỡ, mới không ngã xuống dòng chảy dung nham.
Rõ ràng thần trí của anh hơi không tỉnh táo, cho đến khi Mạnh Kình lay anh, anh mới gắng gượng mở mắt ra.
“…… Kình Kình? Cửa…… cửa mở chưa?”
Anh hỏi, tất nhiên là cửa thông quan.
Mạnh Kình nhìn về phía quan tài thủy tinh, chẳng biết từ lúc nào dưới quan tài đã hạ xuống một cái thang gỗ, nối thẳng vào bên trong quan tài.
Chế phục thi nữ, cửa quan tài mới mở ra.
Cô gật đầu trả lời: “Mở rồi.”
Địch Tử Uyên cố gắng đứng dậy: “Vậy chúng ta đi…… Kình Kình, có thể giúp tôi rút kiếm ra không?”
“Có thể, nhưng sẽ rất đau.”
Nghe vậy, anh cười, sắc mặt tái nhợt: “Không sao, tôi đã đau đến mức tê rần rồi, không sao.”
Mạnh Kình thở dài đồng ý, cô vòng một tay ra sau anh để ổn định cơ thể anh, tay còn lại nắm chặt chuôi kiếm.
Cô khẽ nói: “Tôi sẽ cố gắng rút thật nhanh, anh chịu đựng chút nhé.”
“Được.”
Cổ tay cô dùng lực rút ra, khoảnh khắc mũi kiếm rời khỏi cơ thể anh, máu tươi bắn thành một đường parabol, Địch Tử Uyên đau đến mức toàn thân căng cứng, mồ hôi lạnh rịn đầy mặt, thậm chí hô hấp cũng run rẩy.
Nhưng bởi vì cô ở đây, anh cố nhịn không thốt ra tiếng nào.
Cô xé một ống tay áo của anh, quấn quanh vết thương, miễn cưỡng cầm máu.
Dù biết cách này không hiệu quả bao nhiêu, nhưng chỉ cần kiên trì cho đến khi qua cửa, trở về thành phố của Thần sẽ tự động khôi phục.
Cô cần đảm bảo, anh có thể thuận lợi leo lên chiếc thang kia.
Làm xong tất cả, thấy Địch Tử Uyên như mất sức ngã về phía trước, cô theo phản xạ giơ tay đỡ, tư thế lúc này của hai người trông như ôm nhau.
Cô vỗ nhẹ lưng anh: “Có thể đứng dậy không?”
“Có thể, không thành vấn đề.”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Mạnh Kình đỡ anh đứng lên, hai người cùng đi về phía chiếc thang, cô ra hiệu bảo anh leo lên trước.
Chiếc thang không cao lắm, với tốc độ bình thường chỉ mất tầm một phút, nhưng trạng thái hiện tại của hai người đều không ổn, nên mất tận mười phút.
Trong lúc ấy, có lúc chân Địch Tử Uyên run đến mức suýt té ngã, may mà Mạnh Kình dùng vai đỡ cánh tay anh, cưỡng chế kéo anh lên.
Chiếc quan tài thủy tinh ở ngay trước mắt, cuối cùng hai người cùng chạm được vào mép quan tài.
Cuối quan tài phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, Mạnh Kình rất quen thuộc với ánh sáng ấy, là biểu tượng vượt ải.
Cô cụp mắt nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, chốc lát, nghe Địch Tử Uyên khẽ gọi.
“Kình Kình.”
“Ừ?”
“Sau khi trở về, tôi có tư cách ký hợp đồng dài hạn với em không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]