Lồng sắt như xe cáp ngắm cảnh đang dần lên cao, do khe hở giữa các thanh sắt rất hẹp, bầy dơi bên ngoài không thể chui vào, chỉ có thể chen chúc ngoài lồng, giận dữ vỗ cánh phành phạch.
Dù có cầu độc mộc làm đường trượt lên, nhiệt độ của dòng dung nham sôi sùng sục bên dưới vẫn tỏa hơi nóng thiêu đốt chiếc lồng, mà lồng sắt thì truyền nhiệt cực nhanh.
May mà hai người đều mặc quần áo và giày outdoor, cảm giác không quá rõ ràng, nửa đường Địch Tử Uyên vô ý đụng vào song sắt, anh lập tức rụt tay lại như bị điện giật, tỏ vẻ khiếp sợ.
“Nóng quá, Kình Kình, em đứng vào trong chút đi, đây là cái gì, thập đại cực hình bào cách (*) thời cổ sao?”
(*) Bào cách: dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa.
Mạnh Kình không đáp lại, cô đứng ở mép lồng, ngước nhìn thiên đài càng lúc càng gần.
Sổ tay thám hiểm chỉ vẽ cầu độc mộc, không vẽ thiên đài, càng không có gợi ý nào về nhiệm vụ vượt ải cuối cùng.
Bọn họ phải tự đoán, lên thiên đài phải làm gì, làm thế nào.
Địch Tử Uyên dò hỏi: “Kình Kình, em đang nghĩ gì thế?”
Cô hỏi ngược lại anh: “Anh nghĩ khi lên thiên đài, chúng ta sẽ đối mặt với kiểu nhiệm vụ gì?”
“….. Chắc liên quan đến thần nữ được cung phụng kia chăng?” Địch Tử Uyên gãi đầu, suy đoán hợp lý: “Nhưng tôi hơi thắc mắc, chẳng phải đây là Quỷ Thành sao? Thành đô bị diệt, chẳng lẽ còn có thần tiên phù hộ? Phù hộ cái gì?”
“Không phải cứ đẹp thì là thần tiên.” Mạnh Kình nói: “Anh nhìn hoa bỉ ngạn mọc trên kia đi, hoa bỉ ngạn mang ý nghĩa gì, chắc không cần tôi giải thích đâu nhỉ?”
Địch Tử Uyên ngập ngừng: “Hoa địa ngục hả? Vậy bây giờ chúng ta đang vào địa ngục à?”
“Có thể hiểu như vậy.”
Dẫu biết đây là đường dẫn đến địa ngục, thì vẫn phải tiến lên, bởi đây là đường một chiều, có đi không có về.
Sau một hồi rung lắc dữ dội, lồng sắt dừng lại ở nơi cao nhất, bầy dơi đuổi theo không ngừng kia hóa thành những đốm lửa rơi xuống dòng dung nham bên dưới.
Địch Tử Uyên mở cửa lồng, ngay khi anh và Mạnh Kình vừa đặt chân lên thiên đài, cầu độc mộc đột nhiên sụp đổ, chiếc lồng sắt cũng rơi thẳng xuống, lập tức tan chảy và biến mất.
Bọn họ hoàn toàn không có cơ hội quay lại.
Mạnh Kình lặng lẽ nhìn dòng dung nham một lúc lâu, sau đó quay người lại, ánh mắt chuyển sang quan tài thủy tinh.
Cô chăm chú nhìn thần nữ áo tím ngồi trong quan tài, rồi mở miệng, giọng điệu đầy ẩn ý.
“Anh có nghĩ rằng chiếc quan tài phong ấn thần nữ này chính là cánh cửa để chúng ta kết ván thông quan không?”
“Vậy thì hơi khó rồi……” Địch Tử Uyên cũng suy tư: “Chúng ta leo lên thế nào đây? Nhất là quan tài bị khóa, thần nữ cản đường bên trong.”
“Trước hết kiểm tra tất cả những gì chúng ta có thể kiểm tra đi.”
“Được.”
Thế là hai người bắt đầu bắt tay kiểm tra toàn bộ thiên đài, bao gồm các rương báu rải rác trên mặt đất, các bụi hoa bỉ ngạn, bàn thờ gỗ đàn hương bày đầy cống phẩm.
Địch Tử Uyên ngồi xuống, nhíu mày lục lọi rương báu, lùa qua lùa lại đống vàng bạc ngọc ngà đá quý, anh chê bai than thở.
“Nói thật nha Kình Kình, tôi càng nhìn càng thấy nhỏ thần nữ này chẳng phải thần linh đàng hoàng gì, Quỷ Thành đã suy tàn rồi, dân chúng ở đây cũng đã chết sạch, cô ta phù hộ ai? Lại còn giấu nhiều kho báu thế này, chẳng phải giống mưu tài đoạt mệnh sao? Chắc hẳn là tà thần rồi?”
Mạnh Kình đang tập trung kiểm tra cành lá của hoa bỉ ngạn, nghe như thế, khóe môi của cô khẽ nhếch lên, từ tốn đáp: “Cô ta đang ngồi trên đỉnh đầu anh đấy, vậy mà anh nói xấu người ta chẳng kiêng nể gì.”
“Cô ta có giỏi thì bay xuống đánh tôi xem.” Địch Tử Uyên suy nghĩ một chút, bổ sung thêm câu nữa: “Tôi cảm thấy đám binh lính xương khô mà chúng ta gặp ở nghĩa địa ấy, có lẽ là dân bản địa của Quỷ Thành ngày xưa.”
“Rất có thể, nếu thật sự là tà thần, thì tất nhiên cần tín đồ cõi âm.”
“Lẽ nào để qua cửa, chúng ta phải trở thành tín đồ của cô ta?”
Vấn đề này tạm thời Mạnh Kình cũng không có cách nào chắc chắn được. Đang suy nghĩ, cô bỗng nghe Địch Tử Uyên khẽ kêu lên.
“Kình Kình, em mau qua đây xem, dưới đáy ly này hình như có chữ!”
Cô lập tức bước qua, cúi người quan sát.
Trong một chiếc rương báu, dưới đáy ly bạc khảm đá sapphire có thể lờ mờ thấy một chữ “sống” khi soi qua ánh sáng.
Có thể thấy, ở đây chắc chắn không chỉ có một chiếc ly khắc chữ.
“Tiếp tục tìm, tìm những ly rượu giống nhau.”
Nhiều rương báu như thế, cuối cùng cũng tìm được tám ly rượu bạc có khắc chữ, khi đảo lộn sắp xếp thứ tự, họ lấy được hai gợi ý.
[Tế sống người sống, chỉ có đường chết]
Tế sống, lại là tế sống, ván game này muốn tế sống đến phát khùng rồi.
Ý nghĩa rất rõ ràng, không cần biết ai lên được đài cao, chỉ cần dùng mạng một người làm tế phẩm thì có thể trực tiếp thông qua đường tắt qua cửa.
Nếu không, như gợi ý, chỉ có đường chết.
Đường chết là thế nào đây? Chẳng lẽ thần nữ trong quan tài thật sự sẽ sống lại?
Địch Tử Uyên nhìn dòng chữ dưới đáy ly, rồi nhìn lên thần nữ, cuối cùng có linh cảm, quay đầu lại nhìn Mạnh Kình.
Bất thình lình, ánh mắt hai người giao nhau, anh phát hiện Mạnh Kình đang chăm chú nhìn mình.
…… Bất ngờ nhận ra.
Là ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, nhìn thấu mọi thứ.
Là ánh mắt khi đối diện với con mồi sắp bị làm thịt.
Gợi ý và điều kiện rành rành trước mặt, cân nhắc lợi và hại mới là phong cách của cô.
Một cơn ớn lạnh dọc theo sống lưng, anh biết, cô đang cân nhắc.
Cân nhắc xem có nên giết anh để mau chóng qua cửa hay không.
Anh há miệng, nhưng nhất thời không biết nên nói gì.
Cuối cùng anh cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ, rất ấm ức hỏi một câu:
“Kình Kình, giết tôi là lựa chọn tối ưu sao?”
Lựa chọn tối ưu sao?
Về mặt lý thuyết thì đúng là thế, ít nhất đúng theo quy tắc trò chơi, nhưng Mạnh Kình không hoàn toàn nghĩ thế.
Cô ném ly rượu đang cầm trong tay xuống, đổi tư thế ngồi, cười mà như không cười nhìn anh.
“Anh nên đổi cách suy nghĩ khác, nếu giết anh là lựa chọn tối ưu, vậy thì giết tôi cũng thế.”
Dù sao chỉ cần một tế phẩm, giết ai cũng chẳng khác gì nhau.
Địch Tử Uyên ngây người, anh phản bác theo bản năng: “Sao tôi có thể giết em được? Nếu cần có người chết, thì người đó chắc chắn là tôi.”
“Tại sao lại là anh? Nếu thật sự ra tay thì phần thắng của tôi không cao đâu.”
“Rất cao.” Anh thở dài, nghiêm túc nhấn mạnh lần nữa: “Rất cao.”
Bỏ qua thực lực của hai người, trong nhận thức của anh, anh sẽ không bao giờ ra tay với cô.
Cô đã cứu mạng anh, rất nhiều lần, về tình về lý, mạng này của anh thuộc về cô, anh không thể có ý phản nghịch cô.
Đương nhiên anh sợ chết, không ai không muốn sống cả, nhưng mà……
Nếu cô thật sự mở lời, dù không nỡ, anh cũng sẽ đồng ý.
Anh sẽ nghiến răng, tự tay đặt dao vào tay cô.
Thực tế, anh thật sự làm vậy.
Anh nhẹ nhàng đặt thanh trường kiếm kia bên cạnh Mạnh Kình.
“Vũ khí cho em, em đừng băn khoăn, cứ ra tay thật chuẩn là được.” Anh nói: “Ít nhất chúng ta đã cùng nhau đi đến đây, biết em có thể nhận thưởng lá bài hiếm sau khi trở về, tôi cũng yên tâm.”
Sau đó, anh quay lưng lại, không muốn cô thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Nhưng tiếng nức nở trong giọng nói lại không thể che giấu được.
Mạnh Kình tổng cộng chỉ nói hai câu, còn lại đều nhìn anh độc thoại nội tâm, diễn một màn kịch khổ tình.
Nhưng cô cũng hiểu, tất cả đều là suy nghĩ chân thật của anh, anh bảo cô ra tay thật chuẩn, nghĩa là anh đã chuẩn bị tinh thần chịu chết.
Cô không khỏi cạn lời.
Cô vỗ vai anh, đợi một lát không thấy anh có phản ứng, cô bèn nắm cổ áo của anh, kéo anh lại.
Cô hỏi anh: “Tôi nói muốn giết anh sao?”
“Em không cần nói thẳng, tôi hiểu ý của em.”
Cô suýt bị sự ngốc nghếch này chọc cười: “Anh chết ở đây, tiền thuê nhà chung cư Bích Thủy không thể hoàn lại, tốn tiền của tôi.”
“…… Hả?”
“Cho nên anh sống thêm nửa năm nửa đi, anh sống có giá trị hơn chết một chút.”
Địch Tử Uyên đang lơ mơ, đầu óc bỗng vận hành trở lại, anh hít mũi một cái, lập tức hiểu ra vấn đề quan trọng nhất.
“Nếu không giết tôi, làm sao có tế phẩm qua cửa?”
“Gợi ý này là cách duy nhất sao?” Mạnh Kình cười khẩy: “Ban đầu bà đồng cũng bảo người chơi giết đồng đội, nhưng sự thật chứng minh, giết bà ta thì kết quả vẫn vậy.”
Địch Tử Uyên hiểu ra, thì ra quyết định của cô là giết thần nữ áo tím, mở cánh cửa vượt ải từ quan tài thủy tinh.
Không còn nghi ngờ gì, đây là một con đường vừa điên rồ vừa mạo hiểm.
Nhưng cũng là con đường sống của anh.
Khi anh hỏi cô, anh vẫn hơi khó tin.
“Kình Kình, em chắc chưa? Chúng ta thậm chí không biết cách mở quan tài thủy tinh.”
Mạnh Kình trả trường kiếm cho anh, tiếp đó lấy hộp diêm đặc chế trong balo, bình tĩnh đứng lên.
“Không biết cách mở, thì cứ thử mọi cách xem.”
“……”
“Nếu đây là nơi cung phụng quan tài thần nữ, vậy chúng ta phá hủy hết, kiểu gì cô ta cũng tức giận đến mức trợn tròn mắt.”
Đúng là một ý tưởng khác người.
Thế mà Địch Tử Uyên hoàn toàn tán thành, anh nhanh chóng cầm kiếm đứng cạnh cô.
“Tất cả nghe theo em, em muốn làm gì thì làm đi.”
“Tôi muốn đốt đám hoa này.”
Nói xong, Mạnh Kình đốt diêm, ném vào bụi hoa bỉ ngạn ngoài rìa thiên đài.
Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, bụi hoa đỏ rực bốc lên sương mù nóng như dung nham, đỏ tươi như máu, chói mắt hơn bao giờ hết.
Cô ném tất cả cống phẩm trên bàn thờ vào lửa, sau đó kéo rương báu, đẩy từng cái xuống dòng chảy dung nham.
Muốn phá hủy thì phải phá hủy triệt để.
Cuối cùng, cô phóng con dao tế tự vào quan tài thủy tinh.
Lưỡi dao va chạm với vách quan tài, vang lên một tiếng vang lảnh lót, sau đó một vết nứt hiện rõ trên vách quan tài.
Địch Tử Uyên nhanh chóng chạy tới, thay Mạnh Kình nhặt con dao lên, ánh mắt anh luôn tập trung vào chiếc quan tài.
Cho đến khi anh phát hiện vết nứt trên quan tài thủy tinh đang từ từ lan rộng, dần hình thành vết tích dày đặc như mạng nhện.
Rất rõ ràng, nắp quan tài sắp vỡ.
Cùng lúc đó, thần nữ áo tím đang ngồi trong quan tài chợt mở đôi mắt đỏ ngòm ra.
Không sai, thật sự là đôi mắt đỏ ngòm, bởi vì nó không có tròng trắng.
Đáng lẽ ả phải đẹp đẽ cao quý, thần thánh, ung dung, nhưng ở nơi này, những từ ngữ đó hoàn toàn không hợp với ả.
Quan tài đã vỡ, ả nên trở thành quỷ quái, mới xứng đôi với Quỷ Thành này.
Và quả thật, ả thật sự sống lại.
Mái tóc đen nhánh, mềm mượt lúc đầu chợt khô héo và gãy rụng từng sợi, trông như cỏ dại; làn da trắng như tuyết bắt đầu co rúm, hốc mắt trũng sâu, biến thành bộ xương khô chỉ còn da bọc xương.
Trang phục sang trọng rách nát, cánh tay ngọc vươn ra từ tay áo tựa như vỏ cây đầy gân xanh gân guốc, móng tay đen thui, nhọn hoắc đáng sợ.
Ả há miệng, vô số con bọ cánh cứng bay ra, nơi khuy áo bung ra trước ngực ả, bên trong da thịt thối rữa, hai con mãng xà sặc sỡ dữ tợn chui ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]