Hóa ra hai bức tượng hai bên cánh cổng không phải bức tượng, mà là hai con sói sừng dài bị phong ấn.
Nói là sói, nhưng thực ra kích thước của chúng lớn hơn sói thường một vòng, hình dáng cũng quái dị hơn nhiều.
Ngoài cặp sừng nhọn như của linh dương, khuôn mặt chúng là mặt sói, thân là thân báo, đằng sau có một cái đuôi bọ cạp vểnh cao, đầu nhọn của đuôi lóe lên ánh sáng u ám khiếp người.
Chúng cong người bày ra tư thế công kích, móng vuốt sắc nhọn như lưỡi dao bật ra, nước dãi nhỏ xuống dọc theo những chiếc răng đang nhe, thoạt nhìn như đói khát đã lâu đến mức phát điên.
Địch Tử Uyên lập tức căng thẳng, anh càng căng thẳng thì càng theo bản năng che chở Mạnh Kình ở phía sau.
“Kình Kình, chúng ta mỗi người giết một con, có phần thắng không?”
“Không giết chúng thì không vào thần điện được, có phần thắng hay không cũng phải xông lên.” Mạnh Kình nói: “Hơn nữa anh có vũ khí mà, sợ cái gì?”
Vũ khí lấy được trong Quỷ Thành tất nhiên dùng để giết sinh vật của Quỷ Thành, nhìn theo hướng này thì họ cũng không hẳn bất lợi.
Không thể nghi ngờ, câu trả lời của cô đã tiếp thêm can đảm cho Địch Tử Uyên, anh lập tức không nói hai lời, lao thẳng về phía con sói bên phải.
Cùng lúc đó, con sói bên trái cũng hung tợn nhào đến chỗ Mạnh Kình.
Mạnh Kình sáng suốt không đối kháng trực diện, cô lùi lại vài bước, tay phải cầm dao, tay trái rút roi cướp của công chúa Trát Hách ra khỏi thắt lưng.
Cô dễ dàng vung roi, chính xác trúng cặp sừng sói, sau đó thuận thế giật mạnh sang một bên.
Thế là một người một sói song song ngã xuống đất, cát bụi lập tức tung bay.
Cô lập tức xoay mình bật dậy, quất thêm một roi vào đầu sói, một tiếng “chát” như đập vào dưa hấu chín mọng vang lên, lần này hoàn toàn chọc giận đối phương, nó tru lên, nhe hàm răng sắc nhọn, cắn chặt đầu roi của cô.
Cô kéo qua kéo lại vài lần, nhận ra sức của mình yếu hơn, thế là lập tức buông tay.
Con sói thình lình mất điểm tựa, theo quán tính lùi lại hai bước, nhân cơ hội đó, Mạnh Kình lập tức áp sát, dao tế tự trong tay đâm thẳng vào giữa mặt nó.
Nhưng con sói này cực kỳ hung hãn tàn bạo, dễ dàng tránh được chiêu này, nó vung đuôi, đuôi bò cạp nhọn hoắt đánh úp về phía cô.
Cô buộc phải dừng lại, giơ dao lên đỡ, nhưng mũi nhọn kia vẫn sượt qua yết hầu cô, rạch một đường máu mảnh như sợi chỉ.
“……” Cô sờ yết hầu, hít một hơi sâu.
Rõ ràng, cô chọc tức sói, sói cũng chọc tức cô.
Bên kia, Địch Tử Uyên cũng không nhàn rỗi, anh đang solo với con sói còn lại.
Nhưng anh đỡ tốn sức hơn Mạnh Kình một chút, một, nhờ ưu thế vóc dáng, hai, nhờ ưu thế vũ khí.
Dù sao dao tế tự cũng chỉ là một con dao ngắn, còn thanh kiếm của anh lại kiếm dài, dài đến mức con sói khó đến gần anh, luôn bị động bị anh dồn ép đuổi giết.
Cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội, nhân lúc con sói chuẩn bị nhảy bổ lên, anh dứt khoát đâm một kiếm, chỉ thấy phù văn phức tạp trên lưỡi kiếm chợt lóe sáng, chuẩn xác đâm xuyên qua cơ thể sói.
Con sói nặng trịch, cánh tay anh trĩu xuống, vứt thi thể xuống đất cát, suy nghĩ một chút, sợ nó sống lại, anh bèn đâm thêm một kiếm nữa.
Làm xong tất cả, xác định đối phương đã chết hẳn, anh vội vàng xoay người tìm Mạnh Kình.
…… Lúc này Mạnh Kình đang vật lộn với con sói còn lại trên mặt đất.
Khi Địch Tử Uyên chạy đến định giúp một tay, trận chiến giữa người và sói đã sắp đi đến hồi kết, Mạnh Kình vặn chân khóa chéo, dùng đòn khóa bẻ tay (*) của Judo khống chế con sói, đồng thời con dao ngắn trong tay cô đâm vào cổ sói, dùng sức ngửa ra sau, sau một phen giằng co dữ dội, lưỡi dao cắm sâu vào da thịt, gần như cắt đứt nửa đầu của con sói.
Địch Tử Uyên chạy đến cạnh cô, suýt trượt chân đá trúng cô, anh hấp tấp phanh lại, sau đó mất thăng bằng ngã nhào vào xác con sói.
Mạnh Kình ngồi xếp bằng trên đất cát tạm nghỉ: “…… Anh làm gì thế?”
“Không có gì không có gì!” Anh bò dậy, vội vàng kiểm tra xem cô có bị thương không, cuối cùng phát hiện vết máu do đuôi nhọn của con sói gây ra trên cổ cô, anh giật mình hoảng hốt: “Làm sao thế? Do đuôi của nó cứa à? Không có độc chứ!”
Cô cạn lời, giơ tay xoa lỗ tai bị anh làm đau: “Đừng om sòm nữa, không có độc, nếu có thì tôi đã chết lâu rồi.”
“Để tôi cầm máu cho em……”
“Không cần, chỉ là một vết xước nhỏ, máu ngừng chảy rồi.”
Anh không nói gì nữa, chỉ nhìn cô một cách đáng thương, muốn kiểm tra kỹ hơn nhưng lại không dám, ấp a ấp úng muốn nói gì đó.
“Tốt nhất anh đừng lải nhải, coi chừng tôi đánh anh đó.” Cô sợ anh lải nhải cằn nhằn nên bèn đứng lên, đẩy vai anh ta: “Tránh ra, để tôi kiểm tra thi thể.”
Trong lúc giao đấu với con sói, cô phát hiện ra khi nó há to miệng, sâu trong cổ họng dường như có ánh vàng lấp lánh.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, để chắc chắn cô vẫn phải kiểm tra.
Gọi là kiểm tra, nhưng thật ra là mổ xẻ.
Chiếc đuôi nhọn của con sói đã bị cô dùng dao tế tự chặt đứt, giờ đây nó nghiêng đầu nằm bất động trên đất cát, chẳng khác gì một bãi thịt nhão.
Cô cầm dao đi quanh nó một vòng, sau đó cúi xuống, rạch một đường trên bụng con sói, nội tạng còn hơi nóng lập tức trào ra.
Cô dùng mũi dao khều khều đám nội tạng, cuối cùng nhặt lên một chiếc chìa khóa bằng kim loại màu đồng thau, dẹt và hình chữ nhật, nhìn có vẻ như là một chiếc chìa khóa hình thù kỳ lạ.
Cô dùng tay áo lau sạch vết máu dính trên chìa khóa rồi nhét nó vào túi.
Địch Tử Uyên bắt chước theo, lập tức mổ thi thể con sói còn lại, quả nhiên cũng tìm thấy một chiếc chìa khóa đồng tương tự.
“Kình Kình, vậy là chúng ta có thể vào thần điện rồi phải không?”
Mạnh Kình xoay bóp khớp cánh tay đau nhức do lúc nãy vật lộn giết sói, bình tĩnh gật đầu.
“Đúng vậy, đi thôi.”
*
Hai con sói trước cửa đã bị xử lý, Mạnh Kình dùng chiếc chìa khóa lấy từ A Mã Tư, dễ dàng mở cửa thần điện.
Cánh cửa lớn từ từ mở sang hai bên, đập vào mắt họ là một khung cảnh hùng vĩ tráng lệ, thiên đài cung phụng thần nữ như xây trên đỉnh mây mù, xung quanh đầy Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực nở rộ, một chiếc quan tài thủy tinh sừng sững, vây quanh là châu báu vàng bạc, thần nữ ngồi ngay ngắn trong quan tài, mặc một bộ quần áo hoa lệ thêu chỉ vàng, hai tay đan vào nhau, mái tóc đen buông xõa, mắt nhắm nghiền như đang say ngủ.
Song, để đến thiên đài cung phụng thần nữ, trước tiên phải băng qua một cây cầu độc mộc chật hẹp, rộng chưa đến một mét, cây cầu chỉ được giữ cố định bằng dây xích sắt, không gió mà vẫn rung lắc, trông cực kỳ yếu ớt.
Quan trọng hơn, phía dưới cầu là dòng dung nham đỏ cam sôi sục, đứng trên bậc thang đã cảm nhận được hơi nóng bức bối, khiến người ta nghẹt thở.
Cảnh tượng này khiến người ta liên tưởng đến cầu Nại Hà dẫn vào luân hồi.
Địch Tử Uyên nhíu chặt mày, rõ ràng cảnh tượng này khiến anh chấn động.
Anh khẽ hỏi: “Kình Kình, sổ tay thám hiểm có vẽ nơi này không?”
“Có, trang cuối vẽ một cây cầu.”
Mạnh Kình đang định lật cuốn sổ để nghiên cứu kỹ hơn thì bất ngờ, vừa lấy sổ tay ra, trang giấy như bị lửa đốt, âm thầm hóa thành tro bụi trong tay cô, rồi theo gió bay xa.
Thần điện là mắc xích vượt ải cuối cùng, xem ra nơi này không cho phép dùng gợi ý sổ tay.
Chỉ còn cách dựa vào chính mình thôi.
“Chúng ta phải đi qua cầu độc mộc sao?” Địch Tử Uyên vô thức lắc đầu suy nghĩ: “Kình Kình, hay là chúng ta tìm đường khác đi? Tôi cảm thấy cây cầu này không an toàn.”
Không phải nguy hiểm gãy cầu, mà là nguy hiểm không biết.
Anh không hình dung được, nhưng lại có dự cảm mơ hồ.
Mạnh Kình nghe hiểu, cô nhìn quanh, sau đó chợt ngước mắt lên, bỗng khựng lại.
Cô chỉ cho anh xem: “Phía trên cây cầu treo thứ gì đó.”
Đó là một chiếc lồng sắt hình vuông, treo ở độ cao khá xa trên đỉnh đầu bọn họ, các khe hở của lồng rất hẹp, khó có thể hình dung ra công dụng của nó là gì.
“Chẳng lẽ bắt chúng ta chui vào lồng?” Địch Tử Uyên càng nghĩ càng cảm thấy vô lý: “Dù muốn chui vào, thì trước tiên phải hạ lồng xuống chứ?”
Mạnh Kình tiến đến gần cầu độc mộc, cô chăm chú quan sát trụ cầu cố định bằng xích sắt, chốc lát sau cô đưa tay ra phía sau.
“Đưa chìa khóa đồng của anh cho tôi.”
“À, đây!”
Địch Tử Uyên lập tức đưa chìa khóa cho cô.
Thì ra trên mặt cắt ngang của cây trụ có một cái lỗ nhỏ dẹt, vừa khít với đầu của hai chiếc chìa khóa kỳ lạ kia.
Mạnh Kình cắm hai chìa khóa vào trụ cầu, chưa đầy hai giây, chợt nghe tiếng gió khác thường trên đỉnh đầu, cô định né, Địch Tử Uyên sau lưng đã giành trước một bước kéo cô khỏi chỗ đó.
Ngay lập tức, chiếc lồng sắt như thái sơn ập xuống, nặng nề rơi xuống mặt cầu.
Cửa lớn của thần điện đã đóng lại từ lâu, nơi này chỉ có vào không có ra, có thể tưởng tượng, nếu vừa rồi không mổ bụng sói lấy chìa khóa, chiếc lồng này sẽ không rơi xuống, bọn họ lại không thể quay lại lấy chìa khóa nên chỉ có thể đi bộ qua cầu.
Địch Tử Uyên đi vòng qua Mạnh Kình, vươn tay mở cửa lồng sắt, cửa lồng không có khóa, dễ dàng mở ra.
Lòng anh vẫn còn ngờ vực: “Sau khi chúng ta chui vào, chiếc lồng này làm sao đi đến thiên đài? Cũng không thấy có sợi dây nào cố định nó, nhỡ đâu nó rơi xuống dung nham thì sao?”
“Lúc nó treo trên cao, chúng ta cũng không thấy sợi dây nào.” Mạnh Kình nói: “Hệ thống cung cấp chìa khóa thì ắt có lý do, vào thử là biết ngay thôi.”
“Em chờ chút, để tôi vào kiểm tra trước!”
Nói xong, anh dứt khoát khom lưng chui vào lồng.
Anh đứng trong đó khoảng chừng nửa phút, không phát hiện điều gì bất thường, vì vậy lập tức gọi Mạnh Kình.
“Được rồi Kình Kình, chắc là không có vấn đề.”
Đúng lúc này, Mạnh Kình nghe thấy tiếng động lạ, cô theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống.
Không thể tin được, từ dưới cầu, vô số con dơi lớn bay vọt lên, chúng có gương mặt giống như xác chết con người đã phân hủy, răng nhọn hoắt, cánh dính những giọt dung nham tí tách rơi, xông về phía cô với tiếng kêu the thé chói tai.
Trên chiếc chìa khóa đồng trước đó có khắc hình dơi kỳ quái, hóa ra là ám chỉ sẽ gặp loài sinh vật này ngay khi bước vào thần điện.
Nếu lúc nãy bọn họ chọn cách đi bộ qua cầu độc mộc, chắc hẳn lúc này đã đi được một phần ba cầu.
Khi ấy đàn dơi tấn công, bọn họ hoàn toàn không thể tránh được.
Không còn thời gian suy tư, Mạnh Kình lập tức lao vào lồng sắt, Địch Tử Uyên dùng tay vòng qua ôm lấy cô, tay còn lại vượt qua người cô đóng cửa lồng.
Bên ngoài lồng không có khóa, nhưng bên trong lồng có thể khóa trái.
Ngay khoảnh khắc anh khóa chốt, một con dơi hùng hổ đụng vào cửa lồng, xuyên qua khe hở song sắt cắn vào tay anh.
Anh rụt mạnh tay lại, nhìn thấy dấu răng đáng sợ trên mu bàn tay, máu chảy không ngừng.
Bên ngoài song sắt, đám dơi với khuôn mặt xác thối lít nha lít nhít, chỉ liếc thấy thôi đã muốn buồn nôn.
Chúng phát rồ va vào lồng.
“Nguy hiểm quá.” Anh đau đến mức run giọng, nhưng ngữ điệu vẫn vui mừng: “May mà chúng ta lấy được chìa khóa, nếu không sẽ phải đổ máu với thứ buồn nôn này khi qua cầu độc mộc, chẳng những bị cắn mà còn có thể rơi xuống dung nham nóng chảy.”
“Ừ.” Mạnh Kình gấp khăn che mặt của mình lại, cúi đầu quấn chặt vết thương trên tay anh để cầm máu: “Không đi sai đường chính là may mắn.”
Nghe giọng cô trầm thấp, anh tưởng cô quan tâm vết thương của mình nên bèn an ủi.
“Đừng lo mà Kình Kình, tuy răng của dơi sắc bén, nhưng không nghiêm trọng lắm đâu.”
“Có nghiêm trọng không thì đây cũng là tay phải cầm kiếm.” Mạnh Kình không nóng không lạnh đáp: “Chút nữa lên thiên đài chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, tay phải anh bị thương sẽ ảnh hưởng đến việc cầm kiếm, sẽ trễ nải chính sự.”
“…… Không sao, tôi có thể cầm kiếm bằng tay trái mà.”
Là anh hiểu lầm, đội trưởng của anh mãi mãi một lòng vì sự nghiệp.
Trong lúc hai người trò chuyện, lồng sắt chợt lắc lư mạnh, sau đó tựa như cáp treo, như bị sức mạnh nào đó đẩy, dùng cầu độc mộc làm đường trượt, thong thả hướng lên thiên đài trên tầng mây.
Họ sắp phải đối mặt với thần nữ bị phong ấn trong quan tài thủy tinh kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]