May thay, mê cung trụ đá dường như tượng trưng cho một loại rào chắn, đám lính xương khô kia đuổi đến rìa thì không thể đuổi theo tiếp được nữa, Mạnh Kình và Địch Tử Uyên cuối cùng cũng thoát thân.
Từ khi hai người tìm thấy lối vào Quỷ Thành ở núi Khánh Lan, đoạn đường này vượt mọi chông gai, hoàn toàn không nghỉ ngơi, dù là cương thiết cự nhân cũng không tránh khỏi kiệt sức.
Đúng lúc nơi hai người đang ở hình như là phòng ốc dân cư hư hại nặng nề, mặc dù mái hiên sụp hơn phân nửa, cửa sổ cũng đổ nát, nhưng bên trong vẫn có giường và bàn ghế đầy đất cát, miễn cưỡng có thể dùng để nghỉ tạm.
Địch Tử Uyên dùng tay áo cố gắng phủi sạch bụi bẩn trên giường, sau đó xách balo đi đến chiếc bàn bên cạnh.
“Kình Kình, em nằm ngủ một giấc đi, xấp xỉ thời gian tôi sẽ gọi em.”
Mạnh Kình ngồi ở mép giường nhìn anh: “Vậy còn anh?”
“Tôi nằm sấp trên bàn là được, em yên tâm, tôi không ngủ như chết đâu.”
“Tôi ngược đãi anh sao? Giường rộng thế này mà không có chỗ cho anh?”
ĐỊch Tử Uyên bỗng khựng lại, nhất thời không hiểu ý cô, suy nghĩ một lúc lâu mới tỏ ra nghi hoặc.
“Ý em là…… tôi cũng lên giường ngủ?”
“Chứ sao nữa?”
“Như thế không thích hợp đâu Kình Kình.”
Vẻ mặt của Mạnh Kình lạnh nhạt, giọng điệu như ra lệnh.
“Bớt nói nhảm, bảo anh qua đây thì mau qua đây, tôi có thể làm gì anh?”
“……”
“Nếu anh thiếu ngủ, thể lực tiêu hao, kiệt sức chết giữa đường, tôi còn phải tốn công nhặt xác cho anh, thế thì có khác gì gây thêm phiền phức cho tôi đâu?”
Anh sững sờ chốc lát, cảm thấy lời cô nói rất có lý, tạm thời không thể phản bác, thế là anh thử hỏi.
“Vậy…… vậy chúng ta nằm chung chút nhé?”
“Lăn qua đây.”
“Ồ ồ được được!”
Chiếc giường ấy nói là rộng nhưng thật ra cũng không rộng lắm, khoảng chừng một mét rưỡi, thuộc loại giường đôi nhỏ.
Vì cả hai đều mặc áo khoác dày nặng, nằm song song trên giường thì không còn nhiều chỗ để xoay người. Để nhường đủ không gian cho Mạnh Kình, Địch Tử Uyên cố gắng nằm nghiêng sát mép giường, đặt balo sát bên cạnh mình, để tránh trường hợp khi đang ngủ có người chơi khác hoặc sinh vật lạ xông vào, cướp đạo cụ của mình.
Tay anh áp má, ảo não thở dài.
“Kình Kình, em nghĩ bao giờ chúng ta mới đến ải cuối? Ván này hơi vất vả ấy, đến giờ chúng ta thậm chí vẫn chưa xác định được nhiệm vụ qua cửa.”
“Nếu không khó, làm sao làm nổi bật giá trị của ván này? Anh nghĩ bốn lá bài cuối dễ lấy lắm à?” Mạnh Kình khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần: “Đến lúc tổng kết điểm của ván này, mục tiêu mua nhà ở khu D của anh lại gần thêm một bước.”
“Ồ? Hình như cũng đúng!”
Vừa nhắc đến mục tiêu mua nhà, anh lập tức tràn đầy hăng hái.
……
Kiến trúc nhà cửa tan tành này, có lẽ là một trong những chốn bình yên hiếm hoi trong Quỷ Thành, mối nguy chưa đến, hai người trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê đề phòng, vẫn xem như miễn cưỡng ngủ an ổn được vài giờ.
Cho đến khi Mạnh Kình bị đánh thức bởi âm thanh gì đó giống tiếng chuông gió.
Cô tỉnh táo mở mắt, đầu tiên xác nhận trong phòng không có gì bất thường, sau đó mới nhìn sang bên cạnh.
Địch Tử Uyên dựa đầu vào vai cô, ngủ ngon lành và ngoan ngoãn.
Cạn lời, trước khi ngủ còn biết tự giác giữ khoảng cách, nhưng khi ngủ lại hoàn toàn phớt lờ tất cả.
Nhưng chuyện này hình như không phải điều anh có thể khống chế.
Cô im lặng vài giây, điềm nhiên đẩy đầu anh ra.
“Dậy đi.”
Bất ngờ thay, giọng cô không lớn, nhưng Địch Tử Uyên lại nghe được ngay.
Anh gần như theo bản năng bật người ngồi dậy, lúng ta lúng túng lấy balo.
“Xin lỗi Kình Kình, tôi bất cẩn ngủ quên!” Anh vừa mơ mơ màng màng xin lỗi vừa giải thích cho mình đôi câu: “Em tin tôi đi, bình thường tôi cảnh giác lắm, hôm nay thật sự hơi mệt, tôi đảm bảo lần sau……”
“Được rồi được rồi đừng lảm nhảm nữa.” Mạnh Kình đặt chân lên ghế, buộc chặt dây giày, cô từ tốn nói: “Có nghe tiếng chuông gió không?”
Địch Tử Uyên lắng tai nghe, như có điều suy tư: “…… Nghe, nó đại biểu cho cái gì nhỉ?
“Thông thường nghĩa là hệ thống đang nhắc nhở chúng ta, nên tiếp tục lên đường.”
Mục tiêu lần này rất rõ ràng, chỉ cần men theo tiếng chuông gió là được.
Thế là hai người thu dọn balo của mình, tăng tốc tiến về phía mục tiêu.
*
Càng đi sâu vào trong, cát vàng dưới chân càng dày, đến nỗi những bước sau đó gần như lún đến tận bề mặt giày.
Hai người tiếp tục tiến bước, đi qua một nơi có lẽ là di chỉ của một lò gốm, phạm vi tầm nhìn dần rộng hơn, tiếng chuông gió cũng càng dồn dập và rõ ràng hơn.
Mạnh Kình dừng bước, cô lấy sổ tay thám hiểm ra, tỉ mỉ lật xem đối chiếu.
Địch Tử Uyên cũng nhìn thấy, phía xa là một tòa kiến trúc nguy nga khổng lồ.
Tòa kiến trúc nọ hoàn toàn được xây dựng bằng đá, tựa như thần điện mái cong bát giác, khắc hoa phức tạp, khéo léo tuyệt vời, rìa ngoài hình như có sương mù vàng óng mờ mờ bao phủ, di thế độc lập giữa khu phế tích rộng lớn này, hoàn toàn không có dấu vết bị gió cát thời gian tàn phá.
Quan trọng là…… toàn bộ kiến trúc này trùng khớp với một trang trong cuốn sổ tay – chính là trang mà hai người đã từng nghiên cứu kỹ.
Lúc ấy, Mạnh Kình chưa nhìn ra nó vẽ cụ thể cái gì, chỉ lờ mờ nhận ra ở giữa là một cánh cửa đá, sau đó Địch Tử Uyên nhận ra có hai bức tượng sừng dài hai bên cánh cửa.
Bây giờ cửa đã xuất hiện, hai pho tượng sừng dài cũng có mặt, những đường nét lộn xộn kia cũng có lời giải, chính là đường nét thần điện.
Địch Tử Uyên ngước nhìn thần điện một lúc lâu, không khỏi cảm thán: “Nơi này hoàn toàn không giống công trình nên tồn tại trong Quỷ Thành, những nơi khác đều đổ nát, chỉ có nó vẫn mới toanh và đẹp đẽ.”
Giọng điệu của Mạnh Kình rất bình tĩnh: “Đẹp đẽ tự nhiên có lý do của nó.”
Anh hiểu ra: “Em nghĩ đây là địa điểm cuối cùng để vượt ải?”
“Chín mươi phần trăm là thế.”
“Vậy xem như chúng ta không đi sai đường.”
Lý do bọn họ không đi sai đường là vì may mắn tìm được sổ tay thám hiểm trong balo của cặp đôi kia, mỗi bước đi đều đúng theo chỉ dẫn, cho nên không mắc sai lầm lớn.
Nếu là người chơi khác không có sổ tay, như ruồi không đầu đi lung tung trong Quỷ Thành khổng lồ này, đi sai đường sẽ mở khóa bản đồ mới nguy hiểm, xác suất bay màu sẽ tăng lên vô hạn.
Con đường họ đang đi, đã được coi là con đường tắt của những con đường tắt rồi.
“Nhưng chúng ta vẫn chưa xác định được sau khi vào thần điện sẽ xảy ra chuyện gì, cũng chưa có manh mối về nhiệm vụ cuối cùng.”
“Đừng lo.” Mạnh Kình tiện tay xắn một đoạn tay áo của khoác lên, bước chân vững vàng tiến về phía thần điện: “Chúng ta vào trong, sớm muộn gì cũng biết thôi.”
Cánh cổng thần điện đồ sộ cao vút, chưa đến gần đã cảm nhận được khí lạnh phả vào mặt.
Hai người rũ cát ra khỏi giày, bước qua bậc thềm, đến gần hơn thì phát hiện ổ khóa trên cánh cổng vừa lạ lùng vừa mơ hồ quen thuộc.
Địch Tử Uyên chợt nhớ ra: “Kình Kình, có phải chìa khóa giấu trong quải trượng của hướng dẫn viên không?”
“Đúng vậy.”
Mạnh Kình lấy ra chiếc chìa khóa đồng thau dài nhỏ, có hình dạng giống cánh dơi từ trong balo, đưa lại gần ổ khóa thử một chút, quả nhiên, chỉ cần vặn nhẹ một cái đã nghe tiếng “cành cạch” khẽ vang lên.
Tiếc là, niềm vui còn chưa kịp kéo dài được hai giây thì linh cảm không lành đã ập đến.
Có lẽ là một kiểu huyền học nào đó, mỗi khi cô có trực giác lạnh sống lưng như thế này, gần như đều xuất hiện nguy hiểm ngoài tầm kiểm soát.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chìa khóa xoay hai vòng thì bị kẹt, cánh cổng đền vẫn chưa mở, Địch Tử Uyên đã kinh hãi hét lên.
“Chúng sống lại kìa!”
Đá vụn rơi lả tả, tiếng kêu vừa vang lên, hai bức tượng đá sừng sững hai bên cánh cổng bỗng hóa thành hai con sói sừng dài, nhe răng gầm gừ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]