May thay, mê cung trụ đá dường như tượng trưng cho một loại rào chắn, đám lính xương khô kia đuổi đến rìa thì không thể đuổi theo tiếp được nữa, Mạnh Kình và Địch Tử Uyên cuối cùng cũng thoát thân.
Từ khi hai người tìm thấy lối vào Quỷ Thành ở núi Khánh Lan, đoạn đường này vượt mọi chông gai, hoàn toàn không nghỉ ngơi, dù là cương thiết cự nhân cũng không tránh khỏi kiệt sức.
Đúng lúc nơi hai người đang ở hình như là phòng ốc dân cư hư hại nặng nề, mặc dù mái hiên sụp hơn phân nửa, cửa sổ cũng đổ nát, nhưng bên trong vẫn có giường và bàn ghế đầy đất cát, miễn cưỡng có thể dùng để nghỉ tạm.
Địch Tử Uyên dùng tay áo cố gắng phủi sạch bụi bẩn trên giường, sau đó xách balo đi đến chiếc bàn bên cạnh.
“Kình Kình, em nằm ngủ một giấc đi, xấp xỉ thời gian tôi sẽ gọi em.”
Mạnh Kình ngồi ở mép giường nhìn anh: “Vậy còn anh?”
“Tôi nằm sấp trên bàn là được, em yên tâm, tôi không ngủ như chết đâu.”
“Tôi ngược đãi anh sao? Giường rộng thế này mà không có chỗ cho anh?”
ĐỊch Tử Uyên bỗng khựng lại, nhất thời không hiểu ý cô, suy nghĩ một lúc lâu mới tỏ ra nghi hoặc.
“Ý em là…… tôi cũng lên giường ngủ?”
“Chứ sao nữa?”
“Như thế không thích hợp đâu Kình Kình.”
Vẻ mặt của Mạnh Kình lạnh nhạt, giọng điệu như ra lệnh.
“Bớt nói nhảm, bảo anh qua đây thì mau qua đây, tôi có thể làm gì anh?”
“……”
“Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-moi-cua-than-linh/3716899/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.