Rất kỳ lạ, lúc ấy bộ xương rõ ràng đã giơ vuốt áp sát Địch Tử Uyên, dù là ai, theo phản ứng bản năng đều sẽ giơ kiếm chém nó.
Nhưng Địch Tử Uyên không làm vậy.
Có lẽ trực giác là một thứ vừa huyễn hoặc vừa khó hiểu, nhưng lại luôn nguyên thủy và đáng tin cậy.
Trong khoảnh khắc đó, anh dứt khoát bỏ qua bản năng của mình, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người để né tránh một cách tượng trưng, sau đó lập tức xoay người, vung kiếm chém về phía Mạnh Kình ở đối diện.
Đúng vậy, không phải đâm, là chém xuống.
Lưỡi kiếm lập tức bổ xuống đỉnh đầu của Mạnh Kình, trong làn khói bốc lên đột ngột, hình bóng của cô biến mất ngay tại chỗ, hóa thành một con bọ rùa to cỡ nắm tay, bị chém làm đôi nằm trên mặt đất.
Nó là con bọ màu cam mà lúc nãy anh thấy trong quan tài, chỉ là bây giờ nó lớn hơn lúc trước mấy chục lần.
Ngay khi bọ rùa vừa chết, gió lớn trong nghĩa địa dừng thổi, sương mù màu máu bốn phía cũng tan biến, mọi thứ lập tức trở lại bình thường.
Anh sửng sốt vài giây, hơi chậm chạp quay đầu lại, sau đó lập tức đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Mạnh Kình đứng sau lưng mình.
Cô nhìn anh, ánh mắt ấy rất quen thuộc, chính là ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
“…… Kình Kình?” Anh cực kỳ sợ hãi, vội vàng liếc nhìn thi thể bọ rùa trên mặt đất, rồi quay sang nhìn cô, rõ ràng vẫn chưa yên tâm: “Em là Kình Kình thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-moi-cua-than-linh/3716898/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.