Chương trước
Chương sau
Rất kỳ lạ, lúc ấy bộ xương rõ ràng đã giơ vuốt áp sát Địch Tử Uyên, dù là ai, theo phản ứng bản năng đều sẽ giơ kiếm chém nó.

Nhưng Địch Tử Uyên không làm vậy.

Có lẽ trực giác là một thứ vừa huyễn hoặc vừa khó hiểu, nhưng lại luôn nguyên thủy và đáng tin cậy.

Trong khoảnh khắc đó, anh dứt khoát bỏ qua bản năng của mình, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người để né tránh một cách tượng trưng, sau đó lập tức xoay người, vung kiếm chém về phía Mạnh Kình ở đối diện.

Đúng vậy, không phải đâm, là chém xuống.

Lưỡi kiếm lập tức bổ xuống đỉnh đầu của Mạnh Kình, trong làn khói bốc lên đột ngột, hình bóng của cô biến mất ngay tại chỗ, hóa thành một con bọ rùa to cỡ nắm tay, bị chém làm đôi nằm trên mặt đất.

Nó là con bọ màu cam mà lúc nãy anh thấy trong quan tài, chỉ là bây giờ nó lớn hơn lúc trước mấy chục lần.

Ngay khi bọ rùa vừa chết, gió lớn trong nghĩa địa dừng thổi, sương mù màu máu bốn phía cũng tan biến, mọi thứ lập tức trở lại bình thường.

Anh sửng sốt vài giây, hơi chậm chạp quay đầu lại, sau đó lập tức đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Mạnh Kình đứng sau lưng mình.

Cô nhìn anh, ánh mắt ấy rất quen thuộc, chính là ánh mắt nhìn kẻ ngốc.

“…… Kình Kình?” Anh cực kỳ sợ hãi, vội vàng liếc nhìn thi thể bọ rùa trên mặt đất, rồi quay sang nhìn cô, rõ ràng vẫn chưa yên tâm: “Em là Kình Kình thật hả?”

Mạnh Kình nhíu mày: “Nói nhảm gì thế? Tôi không phải là thật, chẳng lẽ anh là thật?”

Giọng điệu không kiên nhẫn này, đích thị là chính chủ rồi.

Cuối cùng Địch Tử Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, anh lập tức vui vẻ: “Tốt quá! Kình Kình, lúc nãy em đi đâu vậy?”

“Tôi vừa ra khỏi quan tài thì thấy anh co chân chạy, đuổi theo thì thấy anh lẩm bẩm gì đó với không khí, vốn định vỗ vai anh một cái, ai ngờ anh giơ kiếm lên như bị khùng, giờ anh còn hỏi tôi đi đâu à?”

Anh vô cùng kinh ngạc chỉ thi thể con bọ rùa màu cam: “Em không thấy nó sao?”

Mạnh Kình nhìn thoáng qua con bọ nọ: “Hiện tại thấy rồi, lúc nãy không thấy.”

Xem ra ảo giác mà con bọ này tạo ra chỉ có tác dụng với mục tiêu cụ thể, có lẽ bắt đầu từ lúc anh chạm vào con bọ nhỏ trong quan tài.

Địch Tử Uyên ảo não thở dài, suýt chút gây ra họa lớn rồi.

Mạnh Kình tỉ mỉ quan sát biểu cảm của anh, như có điều suy tư.

“Con bọ này khiến anh gặp ảo giác sao? Lúc nãy anh thấy cái gì, giơ kiếm chém ai?”

Anh thành thật trả lời: “Chém em.”

“……”

Thấy tình hình không ổn, anh vội vàng giải thích: “Không, không! Kình Kình, không phải như em nghĩ đâu, là con bọ đáng ghét này giả dạng em để lừa tôi, sau đó bị tôi phát hiện!”

Mạnh Kình nhướng mày hỏi ngược lại: “Phát hiện thế nào? Kể nghe xem.”

“Ờ thì…… biểu hiện của nó quá bất thường, hoàn toàn không giống em, chắc chắn là giả.”

“Không giống chỗ nào?”

“Nói gọi tôi là Tử Uyên, còn cười với tôi, dùng lời ngon tiếng ngọt bảo tôi bảo vệ nó, còn muốn tôi nắm tay nó nữa chứ. Sao có thể chứ! Em không mắng tôi là may rồi, sao có thể vô duyên vô cớ dịu dàng với tôi như thế? Vừa nhìn là biết hàng fake!”

“…… Ồ.”

Địch Tử Uyên càng nói càng tức: “Vẫn chưa là gì đâu, trong ảo cảnh nó còn biến em thành bộ xương khô, muốn mê hoặc tôi tấn công em, hứ! Nếu là em thật, đã vung dao chém từ lâu rồi, cần gì đợi tôi ra tay?”

Ngoài cạn lời, Mạnh Kình còn buồn cười: “Xem ra anh có nhận thức rất rõ về bản thân mình.”

“Tôi vẫn luôn sáng suốt mà.”

“Nói như thế, tôi phải cảm ơn anh tâm trí kiên định, nhìn thấu ngụy trang, không chém thẳng vào tôi?”

Địch Tử Uyên ngại ngùng xua tay: “Đừng đùa nữa, nếu tôi chém thật, kiểu gì em cũng né được mà, hơn nữa em chắc chắn sẽ trở tay đâm tôi, người chết chắc chắn là tôi, cho nên tôi không phải cứu em, tôi cứu chính mình.”

“Được rồi.”

Lời muốn nói đã bị anh nói hết, Mạnh Kình không còn lời nào để nói, cô qua loa lên tiếng, sau đó mở sổ tay thám hiểm ra.

Cô lật tới một trang, Địch Tử Uyên lập tức chú ý đến hình ảnh trên đó, lòng anh tràn đầy căm phẫn: “Đây chẳng phải là con bọ kia sao?”

Nếu trước đó nhìn thấy, anh chưa chắc nhận ra đây là con bọ, nhưng vừa đích thân trải nghiệm, ấn tượng sâu sắc, tất nhiên liếc mắt là nhận ra ngay.

“Đúng vậy.” Mạnh Kình gật đầu, tiếp tục lật sang trang khác: “Con bọ này chiếm trọn một trang.”

“Vậy trang sau?”

“Trang sau……”

Câu nói đột ngột im bặt, cô im lặng nhìn sổ tay một lúc, sau khi ý thức được trang đó vẽ cái gì, sắc mặt cô từ từ trầm xuống.

Cô bỗng kéo tay áo của anh: “Chúng ta thật sự phải rời khỏi đây.”

Địch Tử Uyên bối rối: “Đi đâu đây?”

“Đi đâu cũng được, nói chung không thể ở lại đây.”

Vừa dứt lời, quan tài phía sau hai người, chợt vang lên những tiếng gõ không theo quy luật.

Tiếng gõ càng lúc càng nhiều, dần dần hợp thành gió táp mưa rào, vang vọng khắp nghĩa địa.

Địch Tử Uyên khiếp sợ xoay người, anh nhìn thấy hàng nghìn chiếc quan tài từ xa đến gần, giờ đây nắp quan tài đều bị lật tung lên, những bộ xương khô như được tiêm sức sống cuồng bạo, tranh nhau leo ra khỏi quan tài.

Có lẽ đây là cơ chế mà hệ thống đã thiết lập cho cửa ải này, một khi có người giết bọ rùa chế tạo ảo cảnh, toàn bộ tiểu binh xương khô sẽ sống lại.

Nếu không muốn bị chúng xé xác, phải nhanh chóng thoát khỏi nghĩa địa này.

Nếu không, chỉ có đường chết.

*

Tưởng tượng mà xem, hàng nghìn bộ xương cùng lúc leo ra khỏi quan tài, mặc dù chỉ là xương khô, không cầm vũ khí, nhưng nếu bị chúng đuổi kịp rồi bị bao vây, e rằng rất khó sống sót.

Đối với tình huống này, phương châm chiến lược của Mạnh Kình là: Chạy được thì phải chạy ngay.

Thế là, cô dùng dao, Địch Tử Uyên dùng kiếm, hai người hợp sức chém vài bộ xương cản đường ở gần, sau đó dùng tốc độ chạy nước rút, không quay đầu lại lao ra khỏi nghĩa địa.

Dọc theo quỹ tích rút lui, các mảnh xương rải rác lung tung trên mặt đất, Địch Tử Uyên nâng cao âm lượng, cố gắng trao đổi với Mạnh Kình.

“Kình Kình, sổ tay còn vẽ gì nữa không?”

Mạnh Kình không có thời gian trả lời, dù sao cô cũng biết anh sẽ luôn theo sau mình, cho nên cô vừa chạy vừa nhanh chóng lật xem sổ tay.

Sau trang vẽ tiểu binh xương khô, mơ hồ có thể nhận ra vài trụ đá vuông vức sừng sững, trên mỗi trụ đá hình như treo thứ gì đó.

Cô có linh cảm, ngẩng đầu nhìn lên.

Xa xa, những trụ đá nhô lên từ mặt đất dễ dàng lọt vào tầm mắt cô vì chiều cao ấn tượng của chúng.

Cô thấy rõ, trên trụ đá treo đèn lồng.

Đèn lồng vải âm u.

Chính là nơi đó.

Địch Tử Uyên phát hiện tốc độ của Mạnh Kình nhanh hơn, anh nhận ra cô đã xác định được mục tiêu, tinh thần phấn chấn, hăng hái chạy theo cô.

Đám lính xương khô phía sau vẫn luôn bám theo, may mà tốc độ của bọn chúng chỉ ở mức trung bình, hai bên luôn duy trì một khoảng cách, không đến mức khiến bọn họ không thể nghỉ xả hơi.

Cứ như thế, mi rượt ta chạy hơi mười phút, khi thể lực đã tiêu hao đáng kể, cuối cùng hai người cũng đến gần khu vực có các trụ đá san sát.

Sổ tay chỉ vẽ một phần, trên thực tế, trụ đá ở đây phân bố như một khu rừng mê cung, đếm sơ sơ cũng đến mấy chục cái.

Nhưng số trụ đá treo đèn lồng vải trắng không nhiều, phải tập trung mới tìm được.

Bên ngoài mê cung trụ đá là một bức tường cao, ở giữa bức tường có một cánh cửa, đủ để ngăn chặn tuyến đường truy kích của xương khô.

Tuy nhiên cánh cửa kia cần có người kéo cơ quan xích sắt mới có thể đóng lại, hễ buông lỏng, đám lính xương khô sẽ đánh thẳng một mạch.

“Kình Kình, em vào trước đi, để tôi!”

Loại chuyện này, bình thường Địch Tử Uyên luôn tự giác xung phong, anh nghiêng người để Mạnh Kình qua, sau đó lập tức kéo sợi xích nọ, một chân đạp lên vách tường, dùng sức đóng cửa đá lại.

Chỉ khoảng ba bốn giây sau, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ đầy giận dữ của bọn xương khô.

Sợi xích nọ gần to bằng cánh tay của người trưởng thành, bề mặt đầy hạt tròn gồ ghề, cực kỳ nặng, dù là anh cũng phải dốc hết sức mới kéo căng được.

Lưng anh ngả ra sau thành một góc 180 độ, gần như song song với mặt đất, trong tư thế khó khăn ấy, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạnh Kình cách mình không xa.

“Kình Kình, tiếp theo phải làm sao đây? Chúng ta không thể cứ ở đây mãi, bọn xương khô kia sẽ không tự bỏ đi đâu!”

“Đương nhiên không thể ở đây mãi.” Ánh mắt của Mạnh Kình rời khỏi sổ tay, di chuyển đến trụ đá trước mặt, sau đó dùng đèn pin chiếu sáng, từ từ soi lên trên: “Chúng ta phải thắp đèn.”

“Thắp đèn?”

“Ừ, thắp sáng những chiếc đèn lồng kia.”

Trên mỗi trụ đá đều có những bậc thang nhỏ, khoảng chừng hai ngón tay, rõ ràng được thiết kế để người chơi leo lên, ở một góc khó nhận ra trong sổ tay, bí mật viết số “6”.

Tổng cộng phải thắp sáu chiếc đèn lồng.

Nhiệm vụ này không dễ hơn kéo sợi xích kia, nhưng may thay, đây là sở trường của cô.

Cô lấy hộp diêm đặc chế từ balo của mình, lập tức nhẹ nhàng ra trận, đi về phía một trụ đá treo đèn lồng.

Địch Tử Uyên lo lắng: “Kình Kình, liệu có cao quá không? Lại không có đồ bảo hộ nữa.”

“Thế này mà cao à?” Cô cười khẩy: “Cao hơn thế này tôi cũng leo được.”

Có thể nói, kể từ khi bước vào hệ thống Thần Linh, những chiến tích nghịch thiên của cô đều được xây dựng từng bước như thế này.

Địch Tử Uyên không thể phân thân, đại quân xương khô bên ngoài khiến cửa đá chấn động không ngừng, toàn thân anh căng cứng như mũi tên đặt trên dây cung, không dám buông lỏng chút nào.

Nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo Mạnh Kình, sợ cô xảy ra sự cố.

Mạnh Kình cũng biết anh chống đỡ rất vất vả, cô gần như không để lỡ thời gian, miễn là ánh mắt xác định được đèn lồng treo trên trụ đá, cô lập tức tăng tốc leo lên.

Khi đốt loại diêm đặc chế này, ngọn lửa sáng rực như đuốc, khi đèn lồng được thắp sáng, tấm vải trắng bên ngoài hiện lên đồ án kỳ lạ, trông giống một khuôn mặt người.

Hai ngọn, ba ngọn, ba ngọn…… mỗi khi leo đến độ cao ba mươi mét, động tác của cô càng thuần thục hơn, cho đến khi đến chạm tới chiếc đèn lồng cuối cùng.

Khi chiếc đèn lồng cuối cùng được thắp sáng, chân trụ đá bỗng dưng nứt ra một khe nứt, mặc dù không ảnh hưởng đến cô, nhưng cô vẫn cảm nhận được có thứ gì đó rơi ra từ khe nứt, rơi xuống đất.

Cô nhanh nhẹn leo xuống trụ đá, nhảy xuống đất, nhặt vật kia lên, hóa ra là một hạt châu tròn trịa, tỏa ra hào quang vàng óng, không biết được khảm vào đâu.

Đạo cụ mới.

Một hàng trụ đá xa xa đồng loạt tách ra, xuất hiện một lối rẽ nhỏ vừa đủ cho một người đi qua.

Cô cất hạt châu vào balo, lớn tiếng gọi: “Địch Tử Uyên!”

“Ở đây!”

Địch Tử Uyên nghe tiếng gọi, anh quyết đoán buông dây xích ra, thân hình như gió lao đến phía cô, đằng sau anh là rất nhiều lính xương khô tràn vào mê cung trụ đá.

Hai người hội hợp, Mạnh Kình ra hiệu chỉ cho anh biết lối rẽ, sau đó trở tay vung dao chém bay đầu của một bộ xương khô xông đến đầu tiên.

Giữa bốn bề âm u và quang ảnh xanh lục, bọn họ tiếp tục tiến sâu vào Quỷ Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.