Khi Mạnh Kình giết người, thông thường sẽ không cho ai cơ hội phản ứng, cô không nói tiếng nào đã đâm chết A Tư Mã, đến mức Địch Tử Uyên ở bên cạnh hơi hoang mang.
Khi cô lau máu của A Tư Mã rồi đến gần anh, anh còn tưởng cô muốn lau tay, nên đã vô thức chìa tay áo của mình ra.
…… Kết quả Mạnh Kình lại bôi hết máu lên lưỡi kiếm của thanh trường kiếm kia.
Anh hơi ngập ngừng: “Kình Kình, đây có phải hướng dẫn viên mặc áo choàng của chúng ta khi mới bắt đầu không?”
“Không sai.”
“Em cứ thế giết hắn?”
“Sổ tay yêu cầu giết, thế nào, anh định dâng cúng hắn à?”
Địch Tử Uyên giải thích: “Nhưng em không làm giống trong tranh vẽ, chẳng phải chúng ta nên dùng kiếm giết gã sao? Hiện tại em dùng dao tế tự.”
“Tôi đã cân nhắc rồi, vấn đề là thanh kiếm này chưa được khai phong, căn bản không giết người được.” Mạnh Kình nói: “Cho nên ý nghĩa của bức tranh không phải như chúng ta nghĩ.”
“Vậy ý nghĩa thật sự……”
“Bức tranh cho chúng ta biết, thanh kiếm này cần máu của A Tư Mã để khai phong.”
Dường như Địch Tử Uyên muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì cảm thấy chuôi kiếm trong tay nóng lên, cúi đầu nhìn xuống, anh thấy lưỡi kiếm vốn đầy rỉ sét, do dính máu của A Tư Mã, đang từ từ chuyển sang màu vàng sẫm, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, hai bên sắc bén chiết xạ ánh sáng, hiện ra những phù văn ấn ký phức tạp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-moi-cua-than-linh/3716897/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.