Chương trước
Chương sau
Khi Mạnh Kình giết người, thông thường sẽ không cho ai cơ hội phản ứng, cô không nói tiếng nào đã đâm chết A Tư Mã, đến mức Địch Tử Uyên ở bên cạnh hơi hoang mang.

Khi cô lau máu của A Tư Mã rồi đến gần anh, anh còn tưởng cô muốn lau tay, nên đã vô thức chìa tay áo của mình ra.

…… Kết quả Mạnh Kình lại bôi hết máu lên lưỡi kiếm của thanh trường kiếm kia.

Anh hơi ngập ngừng: “Kình Kình, đây có phải hướng dẫn viên mặc áo choàng của chúng ta khi mới bắt đầu không?”

“Không sai.”

“Em cứ thế giết hắn?”

“Sổ tay yêu cầu giết, thế nào, anh định dâng cúng hắn à?”

Địch Tử Uyên giải thích: “Nhưng em không làm giống trong tranh vẽ, chẳng phải chúng ta nên dùng kiếm giết gã sao? Hiện tại em dùng dao tế tự.”

“Tôi đã cân nhắc rồi, vấn đề là thanh kiếm này chưa được khai phong, căn bản không giết người được.” Mạnh Kình nói: “Cho nên ý nghĩa của bức tranh không phải như chúng ta nghĩ.”

“Vậy ý nghĩa thật sự……”

“Bức tranh cho chúng ta biết, thanh kiếm này cần máu của A Tư Mã để khai phong.”

Dường như Địch Tử Uyên muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì cảm thấy chuôi kiếm trong tay nóng lên, cúi đầu nhìn xuống, anh thấy lưỡi kiếm vốn đầy rỉ sét, do dính máu của A Tư Mã, đang từ từ chuyển sang màu vàng sẫm, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, hai bên sắc bén chiết xạ ánh sáng, hiện ra những phù văn ấn ký phức tạp.

Nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra, phù văn và ấn ký có nét tương đồng cao với phù văn trên dao tế tự.

Anh giơ trường kiếm lên, vô cùng ngạc nhiên xem xét tỉ mỉ: “Trời đất ơi, đây là thanh kiếm thần thánh á Kình Kình!”

“Không đến mức thần thánh, nhưng chắc chắn là đạo cụ quan trọng, anh cầm cẩn thận.” Mạnh Kình bình tĩnh ra hiệu: “Đưa quải trượng cho tôi.”

“À à, đây đây.”

Cô nhận lấy cây quải trượng mà anh cướp của A Tư Mã, chỉ cảm thấy quải trượng lạnh lẽo và trơn nhẵn, không giống vật liệu gỗ bình thường, mà trông giống như một lớp da bọc ngoài côn gỗ hơn.

Có lẽ là da người.

Cô dùng dao cắt lớp da mỏng bên ngoài cây gậy, không phát hiện điều gì bất thường, suy nghĩ một lát rồi dùng sức vặn đầu lâu trang trí trên đầu quải trượng.

Quả nhiên, đầu lâu trang trí bị vặn lỏng, chốc lát, một chiếc chìa khóa đồng đỏ dài nhỏ rơi ra từ quải trượng rỗng ruột, rơi xuống đất vang lên một tiếng lanh lảnh.

Địch Tử Uyên cúi người nhặt chiếc chìa khóa lên, thấy tạo hình của nó kỳ lạ, giống hệt như một con dơi.

“Cái này có lẽ dùng để mở một cách cửa nào đó sau này chăng?”

“Ừ.”

Mạnh Kình lời ít mà ý nhiều trả lời anh, cô đứng cạnh thi thể của A Tư Mã, tiếp tục lật xem sổ tay thám hiểm.

Những trang sau, bút ký càng lúc càng qua loa, muốn lý giải chính xác nội dung của chúng thật sự hơi khó khăn, chỉ có thể dựa vào tìm kiếm trọng điểm mang tính biểu tượng trong tranh để phán đoán.

Chẳng hạn như ở một trang, cô nhìn thấy trong đống đường nét loằng ngoằng, có một khối hình vuông trông giống cánh cửa.

Địch Tử Uyên nhận ra cô đang nghiên cứu cánh cửa đó: “Cánh cửa trong tranh liệu có khớp với chìa khóa của chúng ta không?”

“Rất khó xác định, phải tìm được thì mới biết.”

Anh mạnh dạn phát biểu ý kiến: “Em có cảm thấy hai khối đen sì được vẽ bên cạnh cánh cửa giống như pho tượng gì đó có sừng không?”

Hiếm khi, những lời này của anh cho Mạnh Kình linh cảm, một khi chấp nhận giả thiết như vậy, thì càng nhìn càng thấy giống.

“Chắc thế, đi thôi, chúng ta đi tìm cửa.”

“OK!”

Vị trí của cánh cửa, sổ tay thám hiểm không cung cấp gợi ý cụ thể, có thể tưởng tượng được, trên đường sẽ lòng vòng khá nhiều.

Càng đi, con đường càng tối tăm, ngay cả ma trời xanh biếc ban đầu cũng dần dần biến mất, hai người chỉ có thể bật đèn pin.

Ở đây không phân biệt rõ ngày đêm, nhưng hơn cả ban đêm, không biết tiếng quỷ khóc thần gào gì vang vọng khắp bốn phương tám hướng, kéo dài không dứt, nghe mà ớn lạnh sống lưng.

Hai người lang thang rất lâu mà không thu hoạch được gì, cuối cùng quyết định lấy la bàn trong balo ra tham khảo một chút.

Mạnh Kình đứng đó, trầm ngâm nhìn la bàn thật lâu, lâu đến mức Địch Tử Uyên nghĩ rằng cô phát hiện điều gì đó rất quan trọng, anh hỏi nhỏ.

“Kình Kình, em nhìn ra cái gì hả?”

“Tôi chẳng nhìn ra gì cả.” Cô bình tĩnh trả lời: “Dù sao tôi không biết nhiều về phong thủy học, cũng không giỏi dùng la bàn.”

“Vậy…… chúng ta chỉ đành tìm đại thôi hả?”

“Cũng không hẳn là tìm đại.” Cô nhìn chằm chằm kim la bàn ở giữa, một lát sau, mặt không thay đổi nhìn nơi xa: “Có thể thử tìm theo hướng tây nam.”

Anh lập tức phấn chấn: “Có căn cứ gì sao?”

“Không có căn cứ gì, trực giác thôi.”

“……”

Nhưng trên thực tế, trong tình huống không có nhiều manh mối, dựa vào trực giác lại là cách nguyên thủy và đáng tin cậy nhất.

Hai người tiếp tục mất khoảng nửa tiếng nữa, băng qua di tích có vẻ là vườn trái cây hoang vu, cho đến khi đến một nơi rõ ràng là nghĩa địa.

Bố cục của nghĩa địa này rất kỳ lạ, hàng nghìn bia mộ nằm rải rác, mặt đất khô cằn đầy khe rãnh chằng chịt, nhìn từ xa tựa như hợp thành một chữ “Táng” phức tạp.

Quỷ dị hơn là, trước mỗi bia mộ, những chiếc quan tài cũ kỹ đều không được vùi hoàn toàn xuống đất, mà lộ một nửa trên mặt đất, thoạt nhìn như chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở nắp ra.

Địch Tử Uyên bất giác cảm thấy ớn lạnh sống lưng: “Kình Kình, trực giác của em chỉ đường đến nghĩa địa hả?”

“Ở hiện thực, nghĩa địa là điềm xấu, nhưng trong game, nghĩa địa có lẽ là gợi ý.”

“Vậy chúng ta vào xem chút đi?”

“Ừm.”

Đã đến rồi, đương nhiên phải vào xem thử.

Nghĩa địa này thấp hơn vùng đất bên ngoài một chút, chỉ đi thêm hai ba trăm mét, nhiệt độ lập tức giảm xuống, lạnh đến mức Địch Tử Uyên rùng mình.

Anh nắm chặt trường kiếm, theo sát bên cạnh Mạnh Kình, luôn cảnh giác với gió thổi cỏ lay bốn phía, đề phòng sinh vật kỳ lạ tấn công.

Mạnh Kình đến gần một chiếc quan tài, mở nắp ra xem, cô thấy bên trong là một bộ xương mục nát chẳng còn máu thịt, ngoài ra không còn gì khác.

Cô trầm ngâm suy nghĩ, nếu kiểm tra hết cả nghìn quan tài ở đây, có vẻ không thực tế lắm.

Đang do dự, chợt nghe Địch Tử Uyên khẽ gọi một tiếng, anh kinh ngạc chỉ về phía xa.

“Vãi, đó là gì thế?”

Cô xoay người lại, nhìn theo hướng anh chỉ, lập tức thấy ở ranh giới tận cùng không rõ của nghĩa địa, một đám côn trùng tỏa ra ánh sáng đỏ tươi đang bay tới với tốc độ nhanh.

Chúng tụ tập thành một đám mây đỏ rực, vừa bay vừa rải một loại bột phấn giống như tro tàn xuống đất, cỏ dại dính bột phấn lập tức bốc cháy, lửa bùng lên dữ dội.

Ước chừng chưa tới mười giây, chúng sẽ bay đến chỗ hai người đang đứng, mà bây giờ quay lại đường cũ chắc chắn không kịp.

Trong lúc nguy cấp, suy nghĩ của Mạnh Kình xoay chuyển thật nhanh, cô cố sức kéo Địch Tử Uyên một cái, đẩy anh vào chiếc quan tài mà cô vừa mở nắp.

“Đậy nắp quan tài lại, nhanh lên!”

Cô để ý thấy bột phấn khiến cỏ dại bốc cháy đã thiêu rụi gần hết các bia mộ, nhưng không hề ảnh hưởng đến quan tài, có thể thấy quan tài cũ kỹ này là nơi có thể ẩn náu.

Nhưng diện tích quan tài chật hẹp, không đủ chỗ cho hai người, cô không chần chờ, lập tức chạy đến một chiếc quan tài khác.

Địch Tử Uyên bất ngờ bị cô đẩy vào quan tài, đầu anh đập vào bộ xương bên trong, ban đầu anh định gọi cô, nhưng lí trí mách bảo anh nên làm theo lời cô, vì vậy anh nghiến răng, đóng nắp quan tài lại.

Đám côn trùng như dệt thành mây tía, xen lẫn trong tiếng vỗ cánh vù vù là vô số bụi tro rơi xuống như mưa, vừa rơi lên nắp quan tài thì lập tức bốc lên khói đen, nhưng không ảnh hưởng gì đến bên trong quan tài.

Anh nằm cạnh bộ xương, trong bóng tối, không biết đã trôi qua bao lâu, anh mơ hồ cảm thấy trong hốc mắt của bộ xương có đốm sáng màu cam nhấp nháy liên tục.

Đó là cái gì?

Anh thử thò tay ra, chốc lát sau, một con bọ rùa toàn thân tỏa sáng, chầm chậm bò lên đầu ngón tay anh.

Mắt anh bất giác đau nhói một lát, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Khi anh mở mắt ra lần nữa, bọ rùa màu cam cũng biến mất.

…… Đâu rồi?

Với thắc mắc ấy, anh lại nằm cạnh bộ xương hôi thối, khoảng chừng hai ba phút, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, anh mới ngồi dậy, xốc nắp quan tài lên.

Đám côn trùng bên ngoài đã bay đi, nhưng dấu vết chúng để lại vẫn còn đó.

Nghĩa địa trước đó vẫn mờ mịt, giờ đây lại được phủ một sắc đỏ tươi như máu, sương máu tràn ngập, khiến anh nghi ngờ võng mạc của mình có vấn đề.

Anh chống hai tay lên vách quan tài, nhảy ra ngoài, lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Mạnh Kình, vừa định cất tiếng gọi cô, không ngờ lại nghe giọng cô trước.

“Tử Uyên, tôi ở đây!”

Anh quay đầu lại, thấy Mạnh Kình đứng cách mình không xa, không khỏi sửng sốt: “…… Kình Kình?”

Mạnh Kình vội phất tay ra hiệu với anh: “Mau đi theo tôi, bão cát sắp đến rồi!”

Như để chứng minh lời cô nói, trong nghĩa địa bỗng nổi gió, trong chớp mắt, cát bụi bay mù mịt, khiến anh không mở mắt được.

Anh hít một hơi sâu, bản năng thôi thúc anh chạy theo bước chân của cô.

“Kình Kình!” Anh cố gắng hỏi rõ: “Chúng ta đi đâu vậy, em biết đường sao?”

“Tất nhiên tôi biết đường.”

“Ồ…… cảm ơn em không bỏ rơi tôi, còn cố ý tới tìm tôi.”

“Sao tôi có thể bỏ rơi anh được? Anh là đồng đội thân yêu của tôi mà.” Mái tóc dài của Mạnh Kình bay phấp phới trong gió, cô quay đầu lại mỉm cười với anh: “Chúng ta nên cùng tiến cùng lùi, yên tâm, tôi mãi mãi là hậu thuẫn kiên cố của anh.”

“Thế thì tốt quá.” Địch Tử Uyên bỗng dừng bước: “Nhưng em có thể chờ tôi một chút được không?”

Mạnh Kình cũng dừng bước, cô khựng lại một lát rồi đổi hướng, tiến đến gần anh.

“Sao vậy, Tử Uyên? Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, ở lại càng lâu thì càng nguy hiểm.”

“Chẳng phải chúng ta luôn gặp nguy hiểm sao?” Anh nhìn chằm chằm cô: “Kình Kình, sao bây giờ em lại sợ?”

“Tôi không sợ bản thân gặp nguy hiểm, nhưng không thể mặc anh rơi vào nguy hiểm.” Cô khẽ thở dài: “Trong nghĩa địa này chắc chắn có quỷ quái khác, nếu chúng ta gặp phải, sẽ không có nhiều phần thắng.”

“Chẳng phải chúng ta đã tìm được thanh kiếm thần thánh rồi sao?”

“Vậy thì anh phải học, sử dụng thanh kiếm ấy chém hết mọi mối đe dọa, bảo vệ tôi, cũng bảo vệ tốt bản thân anh.” Giọng điệu của cô càng lúc càng dịu dàng: “Lại đây, đừng căng thẳng, nắm tay tôi, chúng ta phải đi ngay.”

Bàn tay của cô chỉ cách anh một gang tay, nhưng Địch Tử Uyên không đáp lại, anh giận tái mặt, thậm chí theo phản xạ giơ trường kiếm lên.

“Chém mối đe dọa nào?”

Đúng lúc này, Mạnh Kình bỗng tỏ vẻ kinh hoàng, cô hét lên, chỉ vào sau lưng anh.

“Tử Uyên cẩn thận, mau giết nó!”

Địch Tử Uyên xoay người, thấy một bộ xương đang giơ cao cốt trảo, sắp cho anh một đòn chí mạng.

Còn anh, chỉ có một giây phản ứng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.