Chương trước
Chương sau
Tiếng gọi long trời lở đất của Địch Tử Uyên thành công hấp dẫn sự chú ý của Mạnh Kình, cô buông sổ tay thám hiểm trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía anh.

“Tìm được gì thế?”

Ẩn ý chính là: Tốt nhất là thứ gì đó có ích, nếu là phế phẩm, anh ít nhất sẽ ăn một cái tát.

Vừa dứt lời, cô đã thấy Địch Tử Uyên từ trong cỗ quan tài nọ, bất ngờ rút ra một thanh trường kiếm.

Ban đầu trường kiếm kẹt trong khe xương sườn của một bộ hài cốt, tạo hình rất cổ xưa, chuôi kiếm màu đồng thiếc khảm một viên hồng ngọc đỏ tươi như máu bồ câu, lưỡi kiếm hẹp dài, gỉ sét, trông không sắc bén lắm, cứ như chưa từng được mài.

Anh đảo ngược chuôi kiếm, đưa cho Mạnh Kình: “Kình Kình, em nghiên cứu chút đi? Tôi cảm thấy thanh kiếm này không thể vô duyên vô cớ được đặt trong quan tài, chắc chắn có tác dụng lớn đấy.”

Mạnh Kình cẩn thận nhận lấy thanh trường kiếm, một lát sau, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, một lần nữa mở sổ tay thám hiểm kia ra.

Cô mơ hồ nhớ rằng, ở một trang nào đó, cũng có vẽ một thanh trường kiếm tương tự.

Rõ ràng chỉ là qua loa liếc qua, nhưng sao cô lại có ấn tượng sâu sắc như vậy?

Bởi vì trong đó vẽ một người nào đó cầm trong tay một thanh kiếm, hơn nữa, tất cả đường nét đều được vẽ bằng màu đen, chỉ có chuôi kiếm được đặt biệt tô một chấm đỏ.

Lúc ấy một tia sáng lướt qua đầu cô, cô còn đang suy nghĩ về ý nghĩa của chấm đỏ nọ, bây giờ xem ra, không ngờ nó tượng trưng cho viên hồng ngọc khảm trên chuôi kiếm.

Ngoài người cầm kiếm, trang đó còn vẽ lộn xộn rất nhiều người, mỗi người hướng về các hướng khác nhau, mà mũi kiếm chỉ vào một người trong số đó, dường như đâm vào thân thể của đối phương.

Nghe rất đẫm máu, nhưng bút họa đơn giản như lọt vào sương mù, nếu không phải người tinh mắt như Mạnh kình thì hoàn toàn chẳng nhìn ra được gì.

Chẳng hạn như Địch Tử Uyên, bây giờ anh đang rất bối rối, nhưng ít nhiều cũng đoán được vài phần.

“Em nghĩ thanh kiếm trong tranh chính là thanh kiếm trong quan tài này sao?”

“Ừ.” Mạnh Kình gật đầu: “Chắc đây là gợi ý nào đó cho người chơi, ám chỉ rằng phải dùng thanh kiếm này giết một người.”

“Giết ai?”

“Tôi cũng không biết giết ai.”

Đây là lời thật lòng, dù sao tất cả hình người trong tranh đều chỉ được vẽ một cái đầu to và tay chân gầy guộc, không khác gì mấy so với người que, cũng chẳng nhìn ra đặc điểm cụ thể nào.

Địch Tử Uyên đề nghị: “Hay là chúng ta dọn dẹp một chút rồi vào thành? Có lẽ vào Quỷ Thành sẽ phát hiện manh mối mới.”

“Cũng được.”

Thế là hai người lấy balo của cặp đôi nọ, vứt bỏ những thứ không cần thiết, sau đó chia đôi các đạo cụ còn lại, mỗi người đeo một phần để giảm bớt gánh nặng.

Làm xong tất cả, Mạnh Kình vẫn mang theo dao tế tự của mình, còn Địch Tử Uyên thì xách trường kiếm, hai người sóng vai đi về phía con đường chật hẹp kia.

*

Con đường chật hẹp kia, đi bộ với tốc độ bình thường cần khoảng nửa giờ. Sau nửa giờ, tầm nhìn từ từ rộng rãi, toàn bộ đường nét của Quỷ Thành đã rõ ràng ngay trước mắt.

Quỷ Thành được gọi là Quỷ Thành, nhưng thật ra là một tòa thành bằng đá bị vùi dưới đất vàng, thành đá này bị che giấu dưới lòng đất tối tăm ngột ngạt, bốn bề dường như có những ngọn ma trơi le lói, âm khí bức người, người chơi có thể men theo những ánh lửa xanh rờn ấy mà tiến bước.

Nếu có nhà khảo cổ nào đó đích thân đến hiện trường, có lẽ có thể từ di chỉ phế tích này, hoàn nguyên sự phồn thịnh từng có của tòa thành cổ xưa khổng lồ này, nơi này có nhà cửa sân phơi, vườn cây ăn quả, chuồng gia súc, sông ngòi kênh rạch, gốm sứ hầm lò, nghĩa địa miếu thần……

Thế nhưng qua hàng trăm hàng ngàn năm mài mòn, chung quy nó vẫn bị dòng chảy lịch sử nhấn chìm, trở thành một tòa thành chết chóc chôn vùi nền một nền văn minh, trở thành nơi vô số oán linh phiêu dạt mãi không siêu thoát.

“Sao chỗ này giống mê cung tự nhiên thế?” Địch Tử Uyên vừa tiến lên vừa ngước nhìn những bức tường đá cao lớn đồ sộ, anh tỏ vẻ khó xử: “Kình Kình, trước tiên chúng ta nên xác định hướng đi đúng không?”

Mạnh Kình thở dài, dù mặt không thay đổi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đôi chút, hiện tại cô đang ở ranh giới bực bội.

Nhưng cô không bực bội được bao lâu, bởi vì Địch Tử Uyên đang điên cuồng lắc lắc cánh tay cô.

Dưới tình huống bình thường, anh sẽ không làm những hành động dễ chọc tức cô như thế  này, trừ phi tình huống đặc biệt.

Rất rõ ràng, hiện tại là tình huống đặc biệt.

“Kình Kình nhìn kìa! Có người đến!”

Mạnh Kình xoay người lại, từ xa nhìn thấy rất nhiều bóng đen đang di chuyển ở những hướng khác nhau, nói chính xác hơn, nơi này không nên có người sống, những bóng đen ấy có lẽ là du hồn tồn tại lâu năm trong thành cổ, ngưng tụ thành thực thể, thoạt nhìn tương đối bình thường.

Cô dùng sức kéo Địch Tử Uyên một cái, hai người một trước một sau, nhanh chân đuổi theo đội ngũ du hồn.

Đến gần, cô càng cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc, lập tức lấy sổ tay thám hiểm ra, lật đến trang từng xem kia.

Quả nhiên, trong tranh vẽ trường kiếm nọ, cảnh vật xung quanh là những nét nguệch ngoạc, vô cùng giống hình dáng tường đá và kiến trúc hài cốt ở đây.

Địch Tử Uyên căng thẳng nhìn quanh: “Chúng nó muốn đi đâu thế? Chúng ta nên đi theo ai đây?”

Mạnh Kình đang quan sát, theo lý mà nói, dựa vào gợi ý từ sổ tay thám hiểm, lúc này bọn họ phải tìm mục tiêu cần giết bằng trường kiếm.

Nhưng có quá nhiều mục tiêu, trong khi tranh vẽ không chỉ rõ, làm sao xác định được nên giết ai?

Địch Tử Uyên thấy cô vẫn im lặng, hơi có vẻ chần chờ.

“Hay là…… chúng ta cứ theo bừa một nhóm trước, xem chúng muốn làm gì?”

“Chờ đã.”

Mạnh Kình nhìn chằm chằm một vị trí, cô cắn răng, ánh mắt đột nhiên sáng ngời và sắc bén.

Cô nhìn thấy, cũng nhớ ra.

Lúc vừa vào ván này, giữa sa mạc cát vàng, có một người đàn ông mặc áo choàng đen, chống gậy, tự xưng là hướng dẫn viên của bọn họ — A Tư Mã.

Khi rời đi, A Tư Mã còn cố ý nhấn mạnh một câu.

Các bạn, tôi sẽ luôn đồng hành cùng các bạn.

Câu nói kia dường như có nghĩa là: Bọn họ sẽ gặp lại.

Mạnh Kình từng cẩn thận ghi nhớ các đặc điểm của A Tư Mã, lúc này, cho dù gã đã cởi bỏ áo choàng đen, nhưng cây gậy đầu lâu vẫn còn đó, cô chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.

Gã không thể vô cớ xuất hiện ở đây, mà đã xuất hiện ở đây, ắt có lý do.

Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải thử một lần.

“Đi!”

Cô không có thời gian giải thích với Địch Tử Uyên, may mà Địch Tử Uyên cũng không cần cô giải thích nhiều, thấy cô chạy thẳng đến một hướng, anh lập tức đuổi theo mà không nghĩ ngợi gì.

Hai người len lỏi qua đám du hồn đông đúc, đồng thời nhận ra rằng, chỉ cần du hồn vượt qua bức tường đá phía trước, chúng sẽ như sương mù biến mất, điều này có nghĩa là thời gian dành cho bọn họ không nhiều, bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ sẽ không tìm được mục tiêu nữa.

Tốc độ của Mạnh Kình như mũi tên rời cung, cuối cùng cô cũng kịp kéo cổ áo của của A Tư Mã trước khi gã vượt qua tường đá.

A Tư Mã gần như bị cô kéo ngã nhào, hóa ra gã mặc áo choàng đen là vì toàn bộ làn da của gã bị lửa đốt cháy, đặc biệt là khuôn mặt đầy sẹo, trông cực kỳ đáng sợ.

Gã căm phẫn gào thét giãy giụa, như phát điên muốn thoát khỏi tay cô, thấy gã giơ quải trượng định đập lên đầu cô, Địch Tử Uyên nhanh tay lẹ mắt lập tức cướp lấy cây quải trượng nọ.

Mạnh Kình không chút do dự, tay trái của cô bóp cổ gã, tay phải rút dao tế tự, dứt khoát đâm vào lồng ngực gã.

Cô theo thói quen xoay lưỡi dao một vòng trước khi rút ra, sau đó thấy thứ nhỏ xuống mũi dao, thế mà là máu màu vàng sẫm.

Rõ ràng đây không phải máu của người bình thường, cũng tuyệt đối không phải đặc điểm của du hồn.

Khi thi thể của A Tư Mã mềm nhũn ngã xuống, cô lập tức phản ứng, dùng tay sạch máu trên lưỡi dao, sau đó trở tay bôi máu lên lưỡi kiếm chưa được khai phong của Địch Tử Uyên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.