Tiếng gọi long trời lở đất của Địch Tử Uyên thành công hấp dẫn sự chú ý của Mạnh Kình, cô buông sổ tay thám hiểm trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía anh.
“Tìm được gì thế?”
Ẩn ý chính là: Tốt nhất là thứ gì đó có ích, nếu là phế phẩm, anh ít nhất sẽ ăn một cái tát.
Vừa dứt lời, cô đã thấy Địch Tử Uyên từ trong cỗ quan tài nọ, bất ngờ rút ra một thanh trường kiếm.
Ban đầu trường kiếm kẹt trong khe xương sườn của một bộ hài cốt, tạo hình rất cổ xưa, chuôi kiếm màu đồng thiếc khảm một viên hồng ngọc đỏ tươi như máu bồ câu, lưỡi kiếm hẹp dài, gỉ sét, trông không sắc bén lắm, cứ như chưa từng được mài.
Anh đảo ngược chuôi kiếm, đưa cho Mạnh Kình: “Kình Kình, em nghiên cứu chút đi? Tôi cảm thấy thanh kiếm này không thể vô duyên vô cớ được đặt trong quan tài, chắc chắn có tác dụng lớn đấy.”
Mạnh Kình cẩn thận nhận lấy thanh trường kiếm, một lát sau, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, một lần nữa mở sổ tay thám hiểm kia ra.
Cô mơ hồ nhớ rằng, ở một trang nào đó, cũng có vẽ một thanh trường kiếm tương tự.
Rõ ràng chỉ là qua loa liếc qua, nhưng sao cô lại có ấn tượng sâu sắc như vậy?
Bởi vì trong đó vẽ một người nào đó cầm trong tay một thanh kiếm, hơn nữa, tất cả đường nét đều được vẽ bằng màu đen, chỉ có chuôi kiếm được đặt biệt tô một chấm đỏ.
Lúc ấy một tia sáng lướt qua đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-moi-cua-than-linh/3716896/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.