Chương trước
Chương sau
Sóng lớn đột ngột, uy lực to lớn, trực tiếp hất quan tài lên cao rồi rơi mạnh xuống, khiến nó bị cuốn vào xoáy nước của dòng sông ngầm.

Địch Tử Uyên không phản ứng kịp, trán đập mạnh vào vách quan tài cứng rắn, lập tức cảm thấy trời đất ngả nghiêng.

Nhưng bản năng lại thôi thúc anh tìm Mạnh Kình bên cạnh, rất kỳ lạ, dù là thời khắc nguy hiểm thế nào, điều đầu tiên anh nghĩ đến luôn không phải là bản thân mình, mà là phải bảo vệ cô.

Loại sứ mệnh này thật sự rất thần kỳ.

Cuối cùng anh chạm được vào cánh tay Mạnh Kình, kéo cô vào lòng, dùng toàn bộ cơ thể che chắn cho cô.

Có lẽ là ảo giác chăng, trong khoảnh khắc ấy, dường như anh cảm nhận được Mạnh Kình cũng giơ tay, che chở sau gáy anh.

Hai người tạo thành một tư thế ôm ấp vi diệu.

Quan tài liên tục va đập trong xoáy nước dữ dội, cho dù chất liệu kiên cố đến đâu, cuối cùng cũng không chịu nổi sức ép, vách ngoài vừa được sửa chữa lần nữa xuất hiện vết nứt.

Ở trong quan tài, hai người đầu óc choáng váng, nhưng dù vậy, Địch Tử Uyên vẫn nhận ra nước sông đang chầm chậm thấm vào qua các khe nứt, càng lúc càng nhiều.

Lòng anh bàng hoàng, lập tập cất cao giọng nói một câu: “Kình Kình, nước vào quan tài!”

Có lẽ Mạnh Kình đáp lại, nhưng tai anh ù nặng nên không nghe rõ, chỉ gân giọng rống lên.

“Chúng ta có nên cân nhắc bỏ quan tài, bơi ra ngoài không?”

Ngay sau đó, anh cảm nhận được Mạnh Kình vỗ mạnh một cái vào ót anh, anh hiểu ra, đề nghị của mình bị cô bác bỏ.

Anh dần mất đi khái niệm về thời gian, cũng không còn cảm nhận được sự nguy hiểm, chỉ còn lại cảm giác muốn nôn mửa.

…… Cho đến khi quan tài lại va vào thứ gì đó, lật nghiêng và dừng lại ở đâu đó.

Anh mơ mơ màng màng chờ thật lâu, muốn nôn nhưng không nôn được, nhưng mơ hồ cảm thấy quan tài không còn quay cuồng nữa, sau đó cảm thấy Mạnh Kình rời khỏi vòng tay anh, tiếp đó mở chốt cửa ngầm.

Cô dùng hai tay chống vào vách quan tài, quả quyết một cước đá văng cánh cửa, nước sông tích tụ đến một phần ba cũng theo đó tràn ra ngoài.

Lúc này cả hai đang ở trong tình trạng quan tài lật ngược, cô khó khăn lắm mới bò ra khỏi quan tài, một tay cầm balo, một tay kéo Địch Tử Uyên.

“Tỉnh chưa? Ra ngoài.”

Cả người Địch Tử Uyên đau như vỡ vụn, nhưng cũng không có gì lạ, từ lúc vào phó bản này, anh chỉ toàn ngã hoặc va đập, quả thật đã nâng khả năng chịu đòn đến cực hạn.

Cuối cùng anh cũng bò ra ngoài, toàn thân kiệt sức, nằm nghiêng trên mặt đất thở dốc.

Anh khẽ hỏi cô: “Kình Kình, vừa rồi trong quan tài, em nói gì đó đúng không? Tôi không nghe rõ.”

“Tôi nói tôi thấy ánh sáng từ lỗ thông khí, kiên nhẫn thêm một chút, chúng ta có thể ra khỏi sông ngầm.” Mạnh Kình dừng một chút, không kìm được mà lườm anh một cái: “Ngốc thế nào mới nghĩ ra ý tưởng mở cửa ngầm để bơi chứ? Anh vừa mở cửa, trong tích tắc sẽ bị xoáy nước cuốn đi, lúc đó chỉ có con đường chết.”

Vừa Địch Tử Uyên cũng biết vừa rồi đầu óc mình chạm mạch, anh ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi, em vừa vỗ ót tôi, tôi lập tức biết mình sai rồi.”

“Cho anh thêm hai phút, tranh thủ nghỉ ngơi rồi đứng dậy liền cho tôi.”

Cô đã nói như vậy, đương nhiên anh không dám nằm nữa, chưa đầy mười giây đã cố gắng bật dậy…… Nhưng thất bại, cuối cùng chỉ đành lồm cồm bò dậy.

Anh quan sát xung quanh, lúc này mới phát hiện thì ra quan tài mắc cạn trên một bãi đá lởm chởm, dòng nước vẫn chảy xiết qua đám đá vụn sắc nhọn.

Mà trên bãi đá này, ít nhất có hơn mười bộ hài cốt trong các quan tài khác, một số quan tài đã mục nát nghiêm trọng, không biết đã kẹt ở đây bao lâu.

Phía trước bãi đá là một con đường hẹp, dường như cũng là con đường duy nhất, đưa mắt nhìn xa, bóng dáng của di tích thành cổ thoắt ẩn thoắt hiện.

“Kình Kình, có phải đã tới Quỷ Thành rồi không?”

Mạnh Kình “ừm” một tiếng, sau đó ném balo cho anh, giũ nước ra khỏi giày, tay cầm cờ lê bước đến một quan tài trong số đó.

Cô đã quan sát kỹ, trong số những quan tài ở đây, có một cái còn khá nguyên vẹn, dù bị hư hại, nhưng rõ ràng vừa được sơn lại, so ra còn rất mới, cô nghi ngờ đây là người chơi cùng ván mới mình, cách đây không lâu vừa dùng phương thức tương tự qua sông.

Rất nhanh, phỏng đoán của cô được chứng thực.

Bởi vì khi cạy đinh ra, mở nắp quan tài, đập vào mắt là hai thi thể nằm song song, trông hơi quen mắt.

Chính là cặp người chơi đầu tiên bị bà đồng gọi vào lều xanh lá, người chơi nam vì bảo vệ đồng đội đã không chọn bán linh hồn mà chọn tự đâm mù một mắt mình.

Không thể sai được, bởi vì thi thể bên phải cũng mù một mắt.

Không biết trước đó hai người này đã trải qua những gì, nói chung có thể đến được đây, nhất định đã rất cực khổ.

Từ tình trạng phù nề của hai thi thể và mực nước trong quan tài, có thể xác định rằng họ chết đuối, nguyên nhân là do đinh trên nắp quan tài lỏng, khiến nước sông tràn vào nghiêm trọng.

Lúc này Địch Tử Uyên cũng tiến lại gần, liếc vào bên trong quan tài một cái, anh nhận ra cặp đôi này, trên mặt không khỏi lộ vẻ thương cảm.

“Haiz, đã đến được đây rồi, thế mà vẫn không thể lên bờ.”

“Do xui thôi, cũng chẳng còn cách nào.” Mạnh Kình bình tĩnh nói: “Cũng may quan tài mà anh chọn đủ chắc chắn, cộng thêm được đóng đinh cẩn thận, nếu không, trì hoãn thêm chút nữa, kết cục của chúng ta cũng chẳng khác gì họ.”

Cô nói như vậy, chẳng khác nào gián tiếp khen anh, Địch Tử Uyên hiểu, càng hiểu lại càng cảm thấy thẹn thùng.

“Tôi chỉ thỉnh thoảng may mắn thôi.”

“Trong trò chơi Thần Linh, vận may cũng là một phần thực lực, không ai mãi mãi số đỏ, anh có thể dựa vào may mắn sống sót, đó là bản lĩnh của anh.”

Địch Tử Uyên gật đầu, anh cúi xuống, kéo chiếc khăn choàng trên cổ thi thể, đắp lên mặt của họ.

Tình cảm của cặp đôi này chắc hẳn rất tốt, đến chết vẫn nắm chặt tay nhau, không thể tách rời.

Chỉ mong kiếp sau họ sẽ là thanh mai trúc mã, cả đời suôn sẻ, không phải chịu đựng những khổ nạn này nữa.

Anh hơi nghiêng đầu, thấy Mạnh Kình cầm chiếc balo ướt nhẹp trong góc quan tài lên, bắt đầu lục lọi.

Trong game có thể sinh lòng thương cảm, nhưng không nên thương cảm quá lâu, quan trọng nhất là phải tận dụng tất cả những thứ có thể tận dụng.

Đồ đạc trong balo của cặp đôi này không khác gì mấy so với đồ trong balo của Mạnh Kình,  bởi vậy cô chỉ lấy những thứ hữu ích, chẳng hạn như lương khô, đèn pin, diêm đặc chế không thấm nước, thuốc và băng gạc.

Đáng chú ý là, khi cô thò tay vào ngăn bên hông balo, kéo dây kéo, ngoài tấm bản đồ mà cô cũng có, còn có một quyển sổ nhỏ với chất liệu giống da dê.

Địch Tử Uyên cũng nhìn thấy, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao trong balo của chúng ta không có quyển sổ này?”

“Có lẽ vì là nhóm đầu tiên vào lều, bà đồng ưu ái đôi chút, hoặc cũng có thể do chúng ta bỏ lỡ cơ chế nào đó.”

Bỏ lỡ cũng chẳng có gì lạ, vì cô có cho bà đồng cơ hội để kích hoạt cơ chế đó đâu, chưa gì đã tiễn bà ta bay màu rồi.

Địch Tử Uyên lại gần, cố gắng nhìn kỹ quyển sổ, nhưng vấn đề là trên đó hoàn toàn không có chữ, tất cả đều là bút họa đơn giản nguệch ngoạc.

“Đây…… vẽ cái gì thế?”

Mạnh Kình tập trung nghiên cứu: “Trông như sổ tay thám hiểm Quỷ Thành, được ghi chép bằng hình vẽ.”

“Em hiểu gì không?”

“Anh tránh xa ra chút thì tôi mới hiểu được.” Cô chê anh phiền, tiện tay đẩy vai anh, trầm giọng ra lệnh: “Cầm cờ lê, cạy hết tất cả quan tài lên, xem bên trong có gì.”

“Được được, tôi đi ngay.”

Địch Tử Uyên sảng khoái đồng ý, anh nhận lấy cờ lê mà cô đưa, nhanh nhẹn chạy đi chấp hành nhiệm vụ mà đội trưởng giao.

Nghe thì có vẻ nhiệm vụ này không khó, mà thực tế đúng là không khó thật.

…… Chỉ là hơi buồn nôn.

Bởi vì trong mười mấy cỗ quan tài kia, đều là thi thể của những nhà thám hiểm trước đó đã đi qua đây, xác chết bị đóng kín suốt nhiều năm, có những thi thể thậm chí đã bị nước làm cho trương phình, nắp quan tài vừa bật ra, khí thể hôi thối từ thi thể bị phân hủy bốc lên nồng nặc, suýt chút nữa khiến anh ngã lăn ra đất.

Vô số giòi bọ bò lúc nhúc giữa đống xương cốt mục rữa, anh lấy khăn tay che kín miệng mũi, rồi lần nữa đến gần, dùng cờ lê cố tìm kiếm những vật dụng có ích bên trong.

Nói bây giờ anh có tâm lý vững vàng hơn cũng không sai, nhưng nguồn gốc của dũng khí này, chủ yếu vẫn là vì anh sợ bị Mạnh Kình mắng.

Những chuyện khác thì không sao, nhưng bị Kình Kình coi thường, thì không thể được.

Anh cạy liền mấy cỗ quan tài, người sắp bị mùi hôi làm ngất xỉu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Đúng lúc anh bắt đầu cảm thấy thất vọng, thì trong cỗ quan tài thứ tám, anh phát hiện ra một món đồ đáng sợ.

Cùng lúc đó, Mạnh Kình đang nghiên cứu sổ tay thám hiểm được vẽ nguệch ngoạc kia.

Cô phải hoàn toàn tĩnh tâm mới có thể nhận ra những gợi ý mà mình muốn tìm từ những bút họa đơn giản đó.

Cuối cùng, cô rút ra kết luận: Đây đích thực là sổ tay có người cố ý vẽ ra, ghi chép lại toàn bộ quá trình thám hiểm từ lúc tìm thấy lối vào Quỷ Thành.

Chẳng hạn như từ trang đầu tiên cho đến trang hai mươi, vẽ cảnh tìm được lối vào, vượt qua thạch trận, tiến vào hang động đá vôi, đại chiến với bầy sâu và cốt đằng, sửa thuyền quan tài, băng qua sông ngầm, mà những giai đoạn này, cô và Địch Tử Uyên vừa trải qua, nên chỉ cần suy nghĩ một chút là nhận ra ngay.

Còn về nội dung sau trang hai mươi, không chỉ càng lúc càng nguệch ngoạc, mà việc lập tức phân tích những điều mình chưa trải qua cũng khá khó khăn.

Cô có phỏng đoán hợp lý rằng, kế tiếp chính thức vào di chỉ Quỷ Thành, có lẽ đó là khảo nghiệm bên trong di chỉ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, quyển sổ này chẳng khác nào sổ tay hướng dẫn trong game, rất có ích cho những cửa ải tiếp theo.

Nghĩ đến đây, cô lại liếc nhìn thi thể của cặp đôi nọ trong quan tài.

Nếu không phải vô tình gặp thi thể của họ rồi phát hiện sổ tay, e rằng sau này hai người sẽ đi lòng vòng không ít.

Trời xui đất khiến, nói chung là thế.

Đúng lúc này, cô chợt nghe Địch Tử Uyên — người đang bận rộn lật tìm quan tài ở phía xa, cất tiếng gọi to:

“Kình Kình, em xem tôi tìm được gì nè!”

******

Lời tác giả:

Kình Kình đối với người khác: Sống chết mặc bây, chết rồi thì càng tốt, chưa chết thì có lẽ tôi sẽ đâm thêm nhát nữa.

Kình Kình đối với Tiểu Địch: Cạn lời, tạm thời đừng để tên ngốc này chết, xoa đầu bảo vệ một chút.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.