Địch Tử Uyên hết sức cẩn thận, mát–xa vai và cánh tay của quý cô Mạnh Kình — khách hàng duy nhất của anh, sau đó dặn Mạnh Kình tiếp tục nghỉ ngơi, còn mình thì đi nghiên cứu cách đóng quan tài.
Căn cứ theo nguyên tắc đến trước lấy trước, anh chọn một chiếc quan tài có mức hư hại tương đối ít, cố gắng kéo nó ra bên bờ sông để tiến hành sửa chữa.
Ngoài ý muốn chính là, chiếc quan tài bằng gỗ tếch này nhìn thì nặng nhưng thực tế lại nhẹ hơn nhiều so với quan tài thông thường, một người có thể hoàn toàn kéo được, cho thấy vật liệu có chút đặc biệt, là “thuyền” mà hệ thống đặc biệt chuẩn bị để vượt sông ngầm.
Anh kiểm tra quan tài sơ qua một lượt, định nhúng bàn chải vào vôi trát không thấm nước, lấp lại các vết nứt trên quan tài, sau đó phủ lên một lớp sơn dầu, tiếp đó dùng đinh đóng nắp quan tài lại.
Có lẽ bắt tay vào công việc khiến người ta cảm thấy buồn chán, anh vừa làm vừa lẩm bẩm mấy câu ngốc nghếch.
“Nếu trò chơi Thần Linh cho dùng điện thoại thì tốt rồi, tôi có thể search từng bước sửa quan tài.”
“Chúng ta vào game lâu rồi, sao không gặp người chơi khác? Là do mọi người chọn đường khác, hay một khi vào Quỷ Thành thì sẽ tự hình thành không gian độc lập, vốn không thể gặp nhau?”
“Trôi theo con sông này sẽ dẫn đến đâu nhỉ?”
“Phải rồi, nếu đóng nắp quan tài lại, làm sao chúng ta chui vào được? Nếu đóng một nửa, vào quan tài mới đóng nửa còn lại, có phải dễ tự đóng đinh chính mình không?”
Mấy câu lẩm bẩm trước đó Mạnh Kình không mấy quan tâm nên không đáp lại, cho đến câu cuối cùng, thế mà lại nhắc nhở cô, cô quay đầu nhìn qua.
“Trong quan tài không có cơ quan gì khác biệt sao?”
Lúc nãy Địch Tử Uyên chỉ lo kiểm tra túi công cụ, không chú ý đến điều khác, nghe cô hỏi như thế, anh lập tức kiểm tra lại lần nữa.
“Tôi phát hiện hai bên có lỗ thông hơi chống thấm nước, tạm thời không thấy…… ơ?”
Chó ngáp phải ruồi, anh bỗng vô tình đẩy một tấm chắn bên hông quan tài, thì ra ở đó có một cơ quan ẩn, khi gạt sang một bên sẽ xuất hiện một cánh cửa ngầm để chui vào từ bên hông.
Anh nhất thời không đứng vững, bèn ngã đầu vào quan tài.
Mạnh Kình nghe thấy tiếng động nên đứng dậy xem, rõ ràng cô chỉ để ý đến cánh cửa ngầm đó, cũng không vội kéo anh lên, chỉ chờ anh từ leo ra.
“Ừm, có cánh cửa ngầm này, thì có thể yên tâm đóng đinh nắp quan tài rồi.”
“Được!”
Thắc mắc của Địch Tử Uyên được giải đáp, anh phấn chấn hẳn lên, sau khi chui ra ngoài, anh càng chăm chỉ quét sơn cho quan tài.
Ban đầu Mạnh kình chỉ đứng ngoài quan sát, nhưng có lẽ vì thấy tiến độ quá chậm, nên bèn tiện tay bẻ một miếng lương khô nhét vào miệng anh.
Cô nhặt cây búa rơi dưới đất lên, định đóng chặt vòng đinh lỏng lẻo trên nắp quan tài trước.
Địch Tử Uyên vừa nhai lương khô vừa liếc thấy hành động của cô, căng thẳng ngăn cản: “Kình Kình tay em còn đau không? Em vung nổi búa không? Cứ để tôi đóng, tôi đóng được……”
Chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy Mạnh Kình dứt khoát vung búa, đóng một cây đinh thẳng vào điểm nối giữa nắp và thân quan tài, mau lẹ, chuẩn xác, không sai một ly.
Cô thắc mắc ngước mắt lên: “Anh nói cái gì?”
“….. Tôi có nói gì đâu, tôi mắc nghẹn á, ha ha ha.”
Nụ cười ngu ngốc điển hình.
Cứ như vậy, hai người tiếp tục phân công hợp tác, sơn xong toàn bộ bên ngoài quan tài, lại đóng đinh chặt chẽ trên nắp quan tài, cho đến khi nắp quan tài có thể đóng mở bình thường thì tạm thời để đó cho khô.
Tranh thủ lúc nghỉ ngơi, Địch Tử Uyên chợt nảy ra một ý tưởng, anh mạnh dạn đề nghị.
“Kình Kình, có cần tôi giúp em kéo giãn vai không? Có thể sẽ hơi đau một chút, nhưng đau xong sẽ cảm thấy rất sảng khoái tinh thần, thật đấy.”
Mạnh Kình không để tâm đến chuyện này lắm, cô lười biếng gật đầu: “Tùy anh.”
“OK!”
Trong năm phút tiếp theo, Địch Tử Uyên vì dùng sức quá trớn, suýt chút vặn khớp của đội trưởng thân yêu ba trăm sáu mươi độ.
Mạnh Kình ngồi yên mặc cho anh lăn lộn mình, cô quả thật cảm thấy gân cốt của mình giãn ra thật, nhưng giãn quá trớn, đến mức cô nghe rõ tiếng xương cốt răng rắc.
Cô im lặng một lúc, sau đó lặng lẽ ngăn cản hành động tiếp theo của anh.
“Có phải anh tích tụ oán hận từ lâu, luôn muốn bẻ cổ tôi đúng không?”
Địch Tử Uyên: “?”
Đợi đến khi lớp vôi trát và sơn bên ngoài quan tài gần khô hết, thời gian nghỉ ngơi của hai người cũng kết thúc, bọn họ lập tức gặp vấn đề mới: Hai người đều chui vào quan tài, thì làm sao đẩy quan tài xuống sông?
Sau một lúc suy nghĩ, Mạnh Kình đưa ra phương án, mặc dù là một phương án tương đối đơn giản thô bạo nhưng có độ khó cao.
“Bờ sông dốc, một người đẩy quan tài xuống sông, sau đó nhanh chóng đạp lên cửa ngầm để chui vào trong, tiếp đó cả hai cùng khóa cửa lại.”
Địch Tử Uyên không quan tâm có phải phương án này quá qua loa hay không, anh lập tức hưởng ứng.
“Không thành vấn đề, em chui vào trước, tôi đẩy quan tài.”
“Được.”
“Nếu đến lúc đó tôi sơ xuất, để tránh nước tràn vào trong, em đừng nghĩ đến chuyện cứu tôi, mà hãy nhanh chóng đóng cửa ngầm, biết chưa?”
Mạnh Kình băn khoăn hỏi lại: “Còn cần anh nhắc hả? Đó chẳng phải chuyện đương nhiên sao?”
“……”
Không hổ là Kình Kình của anh, lúc nào cũng quyết đoán như thế.
Hai người đẩy quan tài lên đoạn dốc bên bờ sông, sau đó Mạnh Kình mang theo balo, chui vào bên trong quan tài thông qua cửa ngầm, tay giữ chặt chốt khóa.
Cô nghe Địch Tử Uyên ở trên bờ hỏi: “Chuẩn bị xong chưa, Kình Kình?”
“Xong rồi.”
Địch Tử Uyên ổn định hô hấp, anh khống chế sức lực, từ từ đẩy quan tài xuống sông.
Quan tài trượt dọc theo con dốc, thấy nó sắp rơi xuống, thời khắc mấu chốt, anh nhanh chóng nhảy lên cửa ngầm, xem như bàn đạp, thuận thế cúi người lăn vào quan tài.
Mạnh Kình một tay kéo anh lại gần mình, một tay nhanh chóng đóng cửa ngầm, khóa chốt, liền mạch lưu loát.
Ngay khoảnh khắc cô nước chảy mây trôi hoàn thành toàn bộ thao tác, quan tài rời dốc, chở hai người lao thẳng xuống sông ngầm.
*
Quan tài dọc theo bờ sông rơi xuống sông ngầm, dưới lực đẩy của dòng nước, chầm chậm trôi đến phía bên kia bờ sông.
Mặc dù chiếc quan tài này to hơn quan tài thông thường, nhưng chiều rộng lại không lớn hơn bao nhiêu, Mạnh Kình và Địch Tử Uyên, lại cộng thêm chiếc balo, ở bên trong có vẻ hơi chật chội.
Bên trong quan tài rất tối, Địch Tử Uyên không thấy rõ, anh cảm thấy balo chắn giữa mình và Mạnh Kình, còn Mạnh Kình thì đang quay lưng về phía mình.
Anh muốn vỗ vai cô, hỏi cô có thấy chật không, có muốn anh nhường thêm chút chỗ không.
Nào ngờ không vỗ vào vai, mà xúc cảm trên đầu ngón tay lại cực kỳ mềm mại nhẵn nhụi, anh bỗng ngây người, cho đến khi Mạnh Kình trầm giọng cất tiếng.
“Làm gì vậy?”
“……”
Không ngờ cô đang đối mặt với anh, anh đã sờ mặt cô nãy giờ.
Anh theo phản xạ rụt tay lại, luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi Kình Kình, tôi không cố ý!”
“Rốt cuộc có chuyện gi? Có gì thì nói.”
“Tôi chỉ muốn hỏi em có thấy chật không, nằm thế này có khó chịu không?”
Mạnh Kình cười nhạt: “Không thoải mái thật, đạp anh xuống sông thì sẽ thoải mái hơn.”
“…… Về rồi hẵng đạp, về rồi hẵng đạp.”
Địch Tử Uyên dịch người ra phía sau một chút, một là sợ bị cô đánh, hai là cố nhường cho cô thêm chút không gian rộng rãi để xoa dịu cảm xúc của cô.
Anh ghé sát vào lỗ thông khí chống thấm nước ở bên trái, muốn xem tình hình sông ngầm, đáng tiếc bên ngoài tối đen như mực, anh hệt như bị nhốt trong một nhà tù tối tăm không ánh mặt trời, không cảm nhận được chút ánh sáng nào.
Thôi kệ, ít nhất dòng nước này khá êm, coi như ngủ một giấc trong quan tài, khi tỉnh dậy chắc sẽ đến nơi.
…… Nhưng hiện thực đã hung hăng dạy cho anh một bài học, cho anh biết suy nghĩ này buồn cười đến mức nào.
Một giây sau, chiếc quan tài trôi đến giữa dòng sông ngầm, đột nhiên bị một cơn sóng lớn ập tới hất tung, lật ngược rồi bị cuốn vào xoáy nước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]