Tiếng chuông khánh từ bệ đá vẫn chưa dứt, thì ra trong hang động đá vôi này không chỉ tập hợp sâu hoa loa kèn, mà còn có những sợi dây leo đáng sợ như xương rắn.
Những dây leo cứng cáp này có màu xám tro khô cằn, đầy gai sắc nhọn, chúng thò ra từ những khe hở trên tường đá, như một tấm lưới khổng lồ che trời rộp đất, bao vây người chơi.
Dao tế tự sắc bén lạ thường, càng dùng nhiều, càng cảm nhận được sự lợi hại của nó.
Khi bị cốt đằng quăng lên không trung, Mạnh Kình nhận ra Địch Tử Uyên cũng bị mình kéo theo, nếu cả hai người rơi xuống từ trên cao, thì chắc chắn sẽ bị sông sâu hoa loa kèn bên dưới nuốt chửng.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô dồn sức vào hai tay, mạnh mẽ cắm dao tế tự vào vách đá trước mặt, chỉ thấy ánh bạc lóe lên, lưỡi dao xuyên thủng vách đá, sâu đến tận cán, nhờ đó hai người mượn sức của cán dao để chống lại cốt đằng, tránh bị ném đi nơi khác.
Cô dùng sức một mình mình kéo Địch Tử Uyên, trọng lượng của hai người chênh lệch lớn, nên thật sự rất khó khăn.
Cô hít một hơi sâu, trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh, không nhịn được khẽ quát:
“Anh nặng thật!”
“…… Xin lỗi, chờ chút Kình Kình, tôi sẽ leo lên ngay!”
Thật ra Địch Tử Uyên cũng rất vất vả, anh tạm thời không tìm được nơi bám thích hợp, chỉ có thể vòng qua người Mạnh Kình, cố bám lấy măng đá nhọn hoắt trên vách đá.
Để không gây thêm gánh nặng cho cô, anh nhanh chóng trèo lên vách đá, sau đó phát hiện có sợi cốt đằng xé gió lao đến, trong lúc gấp gáp, anh nhoài nửa người để che chở cho cô, vì thế tất cả cốt đằng đều quất mạnh vào lưng anh.
Anh ho mạnh vài tiếng, suýt nữa nôn ra máu.
May mà tố chất thân thể của mình tốt, chịu đòn khá ổn…… anh nghĩ như vậy, nếu đổi lại là thân thể nhỏ nhắn của Kình Kình, chắc sẽ đau chết mất.
May mắn nho nhỏ.
Thấy nhiều cốt đằng nhắm đến phía này, từng cái một lao tới, Mạnh Kình giẫm lên măng đá dưới chân để đứng vững, trở tay rút dao tế tự, mũi dao mạnh mẽ chém về phía cốt đằng lao đến đầu tiên.
Độ cứng của cốt đằng vượt quá sức tưởng tượng của cô, dù lưỡi dao thật sự dễ dàng chém đứt nó, nhưng đồng thời cũng khiến hổ khẩu của cô bị chấn động tê dại.
Cô kịp thời phụ giúp Địch Tử Uyên, hai người nhanh chóng biến măng đá rải rác thành bậc thang, cấp tốc di chuyển ra xa để tránh né tấn công.
Cô hỏi anh: “Cây sáo vẫn còn chứ?”
“Còn, sao tôi có thể làm mất được?”
“Tốt lắm, anh rời khỏi vách đá, tiếp tục thổi sáo để thu hút lũ sâu, nhớ kỹ, động tác phải chậm, đi đến giao lộ chờ tôi.”
Bởi vì cô nhận ra rằng, khi tiếng sáo dừng lại, sâu hoa loa kèn lập tức lũ lượt bắt đầu bò lên vách đá, hơn nữa cô cũng phát hiện, cốt đằng dường như mẫn cảm với vật thể di chuyển nhanh.
Hai người đều đang ở trên vách đá, bỗng dưng trở thành bia ngắm sống cho cốt đằng, cứ thế này chờ cho đến khi sâu hoa loa kèn bò lên, bọn họ sẽ đối mặt với hai tầng giáp công.
Chi bằng phân công phối hợp, giảm bớt áp lực.
Địch Tử Uyên hiểu ý của cô, nhưng anh vẫn lo lắng.
“Một mình em có thể tránh được hết những dây leo này không?”
“Có thể, anh để roi lại, mang balo đi.”
Mạnh Kình ngắn gọn dặn dò xong, quả quyết trở tay rút cây roi mềm bên hông anh, sau đó không nhẹ không mạnh đẩy vai anh.
Ẩn ý của động tác này của cô rất rõ ràng, chính là bảo anh đừng lãng phí thời gian, lập tức làm theo lời cô nói.
Cho nên dù anh không yên tâm đến đâu thì cũng phải nghe lời làm theo.
“…… Vậy em nhớ cẩn thận.”
Anh nhìn cô một cái, xoay người nhấc balo lên vai, giẫm lên măng đá, thân hình nhanh nhẹn nhảy xuống đất.
Vừa chạm đất anh lập tức thổi sáo nhỏ bạch ngọc, giai điệu 《Ngôi Sao Nhỏ》lần nữa vang lên, lần này từ đầu đến đuôi không hề mắc lỗi.
Lũ sâu hoa loa kèn bị tiếng sáo thu hút, từ bỏ mục tiêu Mạnh Kình trên vách đá, chậm chạp lắc lư di chuyển về phía anh.
Kế tiếp, là thời gian biểu diễn của Mạnh Kình.
Mười năm học múa, hơn nữa không gián đoạn khóa học huấn luyện leo núi trong thành phố của Thần, giúp cô có tỷ lệ thành công hơn tám mươi phần trăm với khảo nghiệm này.
Balo đã đưa cho Địch Tử Uyên, cô nhẹ nhàng ra trận, tay trái cầm dao, tay phải cầm roi, hoặc là cắm dao vào vách đá để leo lên, hoặc là dùng roi mềm quấn lấy măng đá để đu sang hướng khác, nói chung là nhẹ nhàng thoăn thoắt, người nhẹ như én.
Bóng dáng của cô nhanh đến mức gần như thoắt ẩn thoắt hiện, thành công thu hút hỏa lực của tất cả cốt đằng trong hang động đá vôi, tấm lưới dây leo nhiều lần cố gắng vây bắt cô, nhưng cuối cùng đều bị cô tìm ra kẽ hở để thoát thân hoặc là vung dao chém ra lối thoát.
Nếu không tận mắt chứng kiến, không ai có thể dùng từ ngữ hình dung chính xác, rốt cuộc cô dứt khoát và hung ác cỡ nào.
Chỉ có Địch Tử Uyên, ngay lúc này mới hiểu rõ nhất.
Hoặc giả, anh đã hiểu từ lâu.
Anh thổi sáo, dẫn dụ đàn sâu hoa loa kèn, đưa chúng đến bệ đá nơi đặt chiếc chuông cổ màu đồng chạm trổ chính giữa hang động.
Khe nứt trên bệ đá vẫn còn, sâu hoa loa kèn xếp thành hàng dài dưới tiếng sáo, tựa như sông chảy vào biển, tựa như tơ lụa một lần nữa bò về khe nứt.
Anh không dám dừng, kiên trì thổi thêm một lúc nữa, cho đến khi chắc chắn đàn sâu đã hoàn hoàn về tổ, mới vội vã quay lại tìm Mạnh Kình.
Anh muốn san sẻ bớt áp lực với cô, nhưng tạm thời không biết làm sao mới tốt, suy nghĩ vài giây thì bỗng nảy ra một ý tưởng, anh bèn ngẩng đầu nhìn chiếc chuông đồng cổ xưa khắc hoa trước mặt.
Anh nhớ sâu và dây leo đều xuất hiện sau khi tiếng chuông vang lên, điều này chứng tỏ, rất có thể có một thế lực nào đó điều khiển tiếng chuông.
Mà kim đồng hồ trên chiếc chuông cổ này, lúc này vừa vặn dừng lại ở vị trí mười hai giờ, không di chuyển tiếp nữa.
Liệu điều này có phải chứng tỏ, tiếng chuông có liên quan đến cơ chế báo giờ gì đó.
…… Kệ đi, dù sao tình hình hiện tại cũng tệ nhất rồi, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải thử một lần, cứu Mạnh Kình trước rồi tính sau.
Anh nhét cây sáo vào balo, không chút do dự trèo lên bệ đá, xông tới chiếc chuông cổ cao gần bằng một người trưởng thành trước mặt, hai tay nắm kim đồng hồ, dùng sức quay ngược lại.
Kim đồng hồ vang lên tiếng kim loại ma sát nặng trịch, nhưng cũng lạ, thế mà lại bị anh cưỡng ép tách ra.
Kim giờ và kim phút xa nhau, thời gian không còn chính xác nữa, tiếng chuông cũng theo đó mà dừng lại.
Cùng lúc đó, dây leo cốt đằng đang điên cuồng đan xen tựa như mất đi nguồn năng lượng, dần chầm chạp, tốc độ tấn công cũng chậm lại, thậm chí một số còn rút vào vách đá.
Địch Tử Uyên xoay người nhìn lại, anh vừa mừng vừa sợ gọi to.
“Kình Kình, sương mù ở giao lộ tan hết rồi!”
Sương mù tan biến có nghĩa là kết giới đã mất đi tác dụng, bây giờ bọn họ có thể rời khỏi hang động rồi.
Nghe thế, Mạnh Kình quấn roi mềm quanh eo, gọn gàng nhảy xuống khỏi vách đá, hai người từ hai vị trí khác nhau trong hang động, sải bước chạy về phía giao lộ.
*
Ra khỏi động đá vôi, Mạnh Kình và Địch Tử Uyên tiến vào một lối đi hẹp hơn, chỗ này gần như chỉ đủ cho một người đi qua, cho nên hai người phải đi một trước một sau, mò mẫn tường đá bên cạnh để tiến lên.
Địch Tử Uyên đi phía trước cầm đèn pin dò đường, càng đi càng cảm thấy không ổn, anh khẽ hỏi.
“Kình Kình, em có cảm thấy tường đá này đang thấm nước không?”
Lối đi giữa hai vách đá này rõ ràng ẩm ướt hơn nhiều so với lối đi trước, khi chiếu đèn pin vào, có thể thấy rõ nước đang rỉ ra từ khe hở trên nham thạch, dòng nước nhỏ nhưng liên tục, chảy xuống mặt đất rồi tụ lại.
Nhiệt độ xung quanh hạ xuống vài độ, cuối cùng ngay cả không khí cũng thoang thoảng cảm giác ướt át lạnh buốt.
Không biết đã đi bao lâu, bóng tối đen kịt tan dần, con đường phía trước dần mở rộng hơn, hai người tiến tới gần cửa hang, trông thấy một dòng sông ngầm xanh thẫm u ám.
Bên bờ sông ngầm đều là bùn lầy, ngoài ra không còn đường nào khác, điều này có nghĩa là muốn sang bờ bên kia, chỉ có thể bơi qua dòng sông này.
Địch Tử Uyên đứng bên bờ sông, nhìn sóng đen cuồn cuộn trên sông một lúc lâu, tỏ vẻ khó xử.
“Kình Kình, tôi cho rằng bơi qua không phải là một ý hay.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Mạnh Kình bình tĩnh trả lời: “Cho nên chúng ta không bơi.”
“Vậy còn cách nào khác sao?”
Cô chỉ sau lưng anh, anh quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ở đó có mấy chiếc quan tài bằng gỗ Tếch (*) bị hỏng, rộng hơn quan tài bình thường một chút, lớp sơn bên ngoài bong tróc nghiêm trọng, có lẽ đã nhiều năm rồi, bên ngoài đầy vết cào và vết cắn không rõ nguồn gốc.
(*) Gọi là gỗ Tếch hay còn gọi là gỗ Teak, gỗ Giá Tỵ, gỗ Báng Súng,… có tên khoa học là Tectona grandis.
Anh khó có thể tin: “Chẳng lẽ trò chơi này muốn chúng ta ngồi quan tài vượt sông?”
Mạnh Kình lắc đầu: “Chỉ ngồi trong quan tài chắc chắn không được, với sóng và nước xoáy của sông ngầm này, nửa phút là quan tài sẽ lật.”
“Vậy ý của em là……”
“Những chiếc quan tài này đều đã hỏng, phải đóng nắp quan tài, sau đó chui vào rồi đậy kín, mới có thể trôi theo dòng sông.”
Nghe vậy, Địch Tử Uyên lập tức chạy đến chỗ quan tài để kiểm tra, quả nhiên trong mỗi cái quan tài đều rải rác túi công cụ, có búa, có đinh, có bàn chải, vôi trát chống thấm nước, vài tấm gỗ dài ngắn khác nhau.
Anh bừng tỉnh đại ngộ: “Không ngờ là muốn chúng ta làm thợ mộc?”
Mạnh Kình hỏi ngược lại: “Anh biết đóng quan tài không?”
“Tôi…… tôi chưa đóng bao giờ, nhưng tôi cảm thấy không khó, nếu không yêu cầu mỹ quan, chỉ cần sửa tốt chỗ cần sửa thì chắc không vấn đề gì.”
Cô thật sự cần nghỉ ngơi một chút, lúc nãy trong hang động, cô đã chém không biết bao nhiêu cốt đằng cứng rắn, trong lúc ấy còn bị chúng quật vài lần, dù mặc áo khoác outdoor không nhìn thấy được, thật ra vai và cánh tay đã gần sưng tấy.
Địch Tử Uyên thấy cô ngồi xuống bên bờ sông, hấp tấp tiến tới ngồi xuống cạnh cô, anh nghe được ẩn ý trong lời nói của cô, biết cô hơi mệt, do dự một lát, thử dò hỏi cô.
“Kình Kình, có cần tôi mát–xa giúp em không?”
“……”
Thấy cô im lặng, anh tưởng mình nói sai nên bèn gấp gáp sửa lời: “Tất nhiên tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, em đừng giận, không mát–xa cũng được, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục.”
Từ bên cạnh, Mạnh Kình nghiêng mắt qua nhìn anh, là ánh mắt nhìn kẻ ngốc rất quen thuộc.
Cô vẫn không nói gì, nhưng một lát sau, cô chìa tay phải ra, rất tự nhiên đặt lên đầu gối của anh.
Hàm nghĩa này không cần nói cũng biết, Địch Tử Uyên vốn còn hơi mất mác, thấy vậy anh lập tức mừng rỡ, mặt mày như bừng sáng.
Anh cúi đầu, cẩn thận mát–xa từ cổ tay cho đến bả vai của cô, như đối xử với một món trân bảo, vừa sợ lực không đủ, vừa sợ lực quá mạnh sẽ làm cô đau.
Anh lén quan sát vẻ mặt của Mạnh Kình, tiếc thay, không đoán được gì từ khuôn mặt gió thoảng mây trôi ấy.
Nhưng cô không mắng anh, ít nhất chứng tỏ tạm thời cô hài lòng với cách mát–xa của anh.
Anh thở dài, giọng điệu chứa sự dịu dàng và trân trọng mà chính anh cũng không phát hiện ra.
“Kình Kình, cực khổ rồi.”
“Đúng là cực khổ.” Mạnh Kình bĩu môi một cái: “Nếu không phải vì tôi không biết thổi sáo, hôm nay kiểu gì tôi cũng bỏ lại anh ở đó.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]