Chương trước
Chương sau
Địch Tử Uyên muốn xuống trước để dò đường, Mạnh Kình cũng đồng ý, nhưng không ngờ hiệu quả cách âm của hố quá tốt, anh leo xuống thang gỗ chưa bao lâu, khi muốn truyền tin cho Mạnh Kình thì cảm thấy giọng của mình bị tường đá gồ ghề xung quanh hấp thụ, hoàn toàn không thể truyền lên trên, tất nhiên cũng không nhận được hồi âm của Mạnh Kình.

Tương tự, ở trên miệng hố, Mạnh Kình chờ mãi không nghe tin tức từ anh, gọi tên anh cũng không được đáp lại. Cô suy nghĩ chốc lát, dứt thoát đeo balo lên lưng, giẫm lên bậc thang đầu tiên.

Chiếc thang gỗ này dài hơn cả tưởng tượng, dây thừng cố định hai bên thì cực kỳ sơ sài, đong đưa như có thể sập bất cứ lúc nào, hơn nữa balo hơi nặng, cô leo được nửa chừng thì mơ hồ có cảm giác như dây thừng đang nới lỏng.

Vì lý do an toàn, cô hơi giảm tốc độ, nhưng như thế vẫn không ngăn được kết cục thang gỗ đứt gãy.

Dù không nghe rõ tiếng gãy, nhưng có thể cảm nhận được chiếc thang đang đong đưa dữ dội lập tức mất trọng lượng một cách đột ngột, ngay sau đó cô rơi thẳng xuống.

Trước đó, Địch Tử Uyên vừa đặt chân xuống mặt đất, anh mơ hồ có dự cảm chẳng lành, khi ngẩng đầu lên, anh thấy một bóng đen từ trên cao đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh.

“…… Kình Kình!”

Anh theo bản năng giơ tay đón lấy, không sai không lệch, Mạnh Kình rơi vào vòng tay của anh, hai người lăn mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại.

Xương sườn của anh suýt bị đè gãy, đau đến mức không thở nổi, nhưng vẫn bảo vệ cô vững vàng, hai người duy trì tư thế ôm nhau như vậy một lúc lâu, cho đến khi Mạnh Kình khẽ lên tiếng.

“Có thể buông tay.”

“…… À à, xin lỗi.”

Địch Tử Uyên buông tay, lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, là cô đỡ tay nâng anh lên.

Cô cũng biết phản ứng lúc nãy của anh hơi khác thường, nên bèn đưa tay sờ xung quanh ngực anh để kiểm tra xem xương sườn của anh có bị thương hay không.

Cô không nghĩ ngợi nhiều, nhưng Địch Tử Uyên thì mặt đỏ đến tận mang tai, từ mặt cho đến cổ, bỗng chốc nóng bừng lên.

Anh chặn tay cô lại, lắp bắp giải thích: “Không…… không sao mà Kình Kình, tôi rất ổn.”

Mạnh Kình thắc mắc: “Nam tử hán đại trượng phu, anh xấu hổ cái gì?”

“…… Tôi không có xấu hổ.” Anh vội ho một tiếng, cố gắng phản bác: “Tôi chỉ nghĩ em đừng lãng phí thời gian với tôi, chúng ta mau rời khỏi nơi quái quỷ này đi.”

Cô nhìn anh, cảm thấy hơi buồn cười, nhưng không nói gì thêm, chỉ thuận tay kéo anh đứng lên cùng mình.

Cô bình tĩnh quan sát xung quanh, thoạt nhìn như đang suy tư.

“Hình như đây là hang động đá vôi.”

Sau khi rơi xuống, khung cảnh trước mắt bỗng mở rộng hơn rất nhiều, vách đá dựng đứng xung quanh đầy dây leo khô màu xám tro, ở giữa là một cái bệ đá, trên bệ đá có một cái chuông cổ bằng đồng chạm trổ, giao lộ đầy sương mù, không rõ dẫn đến đâu.

Trước đó Địch Tử Uyên chỉ lo để ý Mạnh Kình có bị thương hay không, hoàn toàn không kịp quan sát cảnh vật xung quanh, bây giờ quan sát thì hơi bất ngờ.

“Trời ơi, đây là bãi tha ma à?”

Khắp nơi đều xác khô mục nát, phần lớn đều không còn máu thịt, chỉ còn lại xác ngoài đục rỗng, có vài cái xác thậm chí không nguyên vẹn, từng khúc xương rải rác khắp nơi.

Phán đoán sơ bộ, đây chắc là hài cốt của những nhà thám hiểm trước đây.

Những nhà thám hiểm ấy đã thuận lợi vượt qua đường đá nguy hiểm, nhưng lại không thể sống sót rời khỏi hang động đá vôi này.

Lúc này, tiếng chuông khánh vừa dừng lại tiếp tục vang lên, khởi nguồn chính là chiếc chuông đồng trên bệ đá chính giữa.

Trong các vật dụng ban đầu trong balo, ngoài kim chỉ nam còn có một cái la bàn, Mạnh Kình có linh cảm, lập tức lấy la bàn ra, quả nhiên, kim chỉ trên la bàn đang quay điên cuồng.

Cô thầm nghĩ, sau này trở về thành phố của Thần, phải bổ sung chút kiến thức về phong thủy học và trộm mộ học mới được, chỉ là trung tâm mà cô thường học không mở hai khóa này, khiến cô không nghĩ tới chuyện này.

Nhưng dù không thạo cách sử dụng la bàn, cô cũng đoán được sơ sơ, kim chỉ nam quay kỳ lạ như vậy, tám phần là nguy cơ sắp tới.

Địch Tử Uyên nghiêng tai lắng nghe, theo bản năng giơ tay kéo Mạnh Kình ra sau lưng mình: “Kình Kình, em có nghe tiếng gì không?”

“Nghe.” Mạnh Kình đưa balo cho anh, còn bản thân thì rút dao: “Hình như có thứ gì đó đang bò.”

Tiếng sột soạt của sinh vật không rõ nguồn gốc, dù có tiếng chuông vẫn phân biệt được rõ ràng.

Bên dưới bệ đá lõm xuống, mắt thường cũng có thể thấy chuông đồng khổng lồ lắc lư rung động, hệt như có thứ gì đó sắp thoát khỏi ràng buộc, sắp trào ra ngoài.

…… Dưới đáy chuông đồng, bỗng dưng xuất hiện một khe hở.

Ngay sau đó, một con sâu có hình thù kỳ dị, ngọ ngoạy trườn vào tầm mắt của hai người.

Con sâu này to gần bằng nắm tay của đứa bé, phần đầu trông giống hoa loa kèn đang nở, miệng mở to với một vòng răng sắc nhọn, phía sau cơ thể nó có ba cái đuôi, từ màu nâu chuyển dần sang xanh lục, giống như đinh ba đầy rêu xanh, vừa ghê tởm vừa quỷ dị.

Tạm gọi nó là sâu hoa loa kèn đi.

Địch Tử Uyên giật mình nói: “Đây là cái quái gì thế?”

Mạnh Kình hơi cúi người, nhíu mày quan sát.

“Có lẽ là côn trùng biến dị sống trong huyệt mộ, loại ăn thịt người để sống ấy.”

“Ý em là, bây giờ chúng ta đang ở trong huyệt mộ?”

“Đã nói Quỷ Thành là thành phố viễn cổ dưới lòng đất mà, thế thì có khác gì huyệt mộ tự thiên đâu?”

Anh gật đầu: “Đúng ha, vậy mấy cái xác khô trong hang động đá vôi có thể giải thích rồi, có lẽ đều bị lũ sâu này ăn thịt.”

Chưa nói hết câu, Mạnh Kình đã vung dao chém con sâu kia làm đôi, nửa đoạn cơ thể tàn phế của nó ngọ nguậy một lúc, rồi nhanh chóng tan thành chất lỏng nhầy nhụa, thấm xuống kẽ đá.

Địch Tử Uyên thích thú kề sát: “Dao này không tệ, cái gì cũng chém được, xem ra sâu này cũng giống sâu bình thường, có thể giết được.”

“Giết sâu bình thường thì không khó.” Mạnh Kình hít một hơi sâu, ánh mắt trầm xuống nhìn phương xa: “Nhưng mà, ở đây không phải chỉ có một hai con, mà là cả bầy.”

“Hả?”

Theo lời Mạnh Kình, chỉ trong thoáng chốc, có càng nhiều sâu hoa loa kèn đẩy chuông đồng, chi chít bò ra từ khe hở ngày càng rộng.

Nơi chúng đi qua, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một dòng sông màu xanh rêu, tùy ý lan tràn bao trùm khắp mặt đất.

Số lượng khổng lồ như vậy, giết vài con không giải quyết được vấn đề, hễ chúng xông lên, đồng nghĩa với việc bắt đầu bữa ăn, hai người sẽ bị gặm thành xương trắng chỉ trong nháy mắt, không kịp làm gì cả.

Hang động đá vôi này cũng không phải không có lối thoát, nhưng ở nơi tận cùng ở tầm mắt, lối thoát nơi xa kia đầy sương mù dày đặc, tiến đến gần mới phát hiện có kết giới ngăn cản, không thể vượt qua.

Điều này cho thấy bản đồ hiện tại chưa được hoàn thành, không thể mở bản đồ tiếp theo.

Thời khắc nguy hiểm, hai người mất bò mới lo làm chuồng, bắt đầu điên cuồng lục lọi balo.

Mắt thấy dòng sông do sâu hoa loa kèn hội tụ thành càng lúc càng đến gần, Địch Tử Uyên lấy một hộp diêm từ trong balo, đây là loại diêm đặc chế to hơn nhiều so với diêm thông thường, có thể tưởng tượng được lửa sẽ cháy mạnh hơn.

“Đốt chúng chết được không Kình Kình?”

“Anh thử xem.”

“Để tôi thử!”

Anh cầm que diêm to bằng ngón tay út của người trưởng thành, nhanh chóng quẹt lửa rồi ném về phía sông sâu.

Lửa vừa bùng lên thì khói đen bốc lên cuồn cuộn, đám sâu hoa loa kèn phía trước bị cuốn vào đó, giáp xác của chúng bị đốt vang lên tiếng lách cách, mùi khét khó chịu lập tức lan ra bốn phía.

Sự thật chứng minh, chúng có thể bị đốt chết, nhưng đồng thời cũng chọc giận đám sâu hình thù kỳ quái này, khiến tốc độ di chuyển của chúng nhanh hơn.

Từng đợt sâu nối tiếp nhau không ngừng xuất hiện, với hộp diêm trong tay Địch Tử Uyên, không thể nào đốt hết được.

Anh bất lực, chỉ còn cách cầu cứu.

“Kình Kình! Còn cách nào khác không Kình Kình?!”

“Tôi có thể có cách gì, chẳng lẽ tôi ăn hết đám sâu này giúp anh?”

“……”

Trước giờ Mạnh Kình đều không bộc lộ vui giận khi đối mặt với nguy hiểm, tuy cô nói như thế nhưng tay vẫn không ngừng tìm kiếm.

Cô rút ra một chiếc sáo nhỏ màu bạch ngọc dưới đáy của balo.

“Thôi, thử cái này đi.”

“Đây là……”

“Trong mấy tiểu thuyết về đề tài trộm mộ ấy, chẳng phải hay có chi tiết thổi sáo dẫn dụ sinh vật không rõ nguồn gốc trong huyệt mộ sao? Thổi sáo dụ rắn và thổi sáo dụ sâu chắc cũng giống nhau.”

Nếu thiết lập nơi này giống với thiết lập thông thường, thì thường sẽ có một loại âm nhạc có thể khống chế được lũ sâu hoa loa kèn.

Đây xem như là con đường tắt duy nhất, bọn họ không cần cứng chọi cứng với sâu hoa loa kèn, nếu không, dù bao nhiêu nhà thám hiểm vào đây, đều sẽ bị chúng ăn sạch, nhiệm vụ này sẽ rất khó hoàn thành.

Mạnh Kình ném chiếc sáo nhỏ vào lòng anh: “Anh có biết thổi ca khúc nào không?”

“Mẹ tôi biết nhiều nhạc cụ lắm, bà ấy có dạy tôi đôi chút.”

“Đôi chút là bao nhiêu?”

“ 《Ngôi Sao Nhỏ (*)》 được không?”

(*) Twinkle, Twinkle, Little Star.

“…… Có lẽ được, anh thổi nhanh lên đi.”

Địch Tử Uyên cảm thấy rất may mắn khi mấy tài năng nho nhỏ của mình đôi khi có tác dụng, càng may mắn hơn là anh vẫn nhớ giai điệu của 《Ngôi Sao Nhỏ》 .

Anh đặt chiếc sáo ngang miệng, ngón tay khẽ động, tiếng nhạc vang khắp hang động đá vôi, chính là giai điệu quen thuộc nọ.

Quả nhiên, tiếng nhạc vừa vang lên, tốc độ di chuyển của lũ sâu hoa loa kèn chậm lại, chúng lắc lư thân mình, tựa như mất phương hướng.

…… Sau đó Địch Tử Uyên vô tình thổi sai giai điệu.

Ngay cả Mạnh Kình cũng không nhận ra, nhưng sâu hoa loa kèn thì nghe ra. Chúng lập tức trở nên hung hăng dữ dội, tựa như được buff, há miệng nhe răng, tiếp tục xông lên phía trước.

Đáng ghét, lũ sâu có cảm âm tuyệt đối.

Địch Tử Uyên sợ hãi sửa lại, khi giai điệu trở về đúng nhịp, trạng thái cáu kỉnh của lũ sâu hoa loa kèn lại dịu xuống.

Mạnh Kình thấy sương mù trước lối thoát của hang động dường như đã tan bớt, cô kéo tay áo của Địch Tử Uyên, ra hiệu bảo anh di chuyển sang đó.

Thế nhưng khi bọn họ gần tới lối thoát, đột nhiên có tiếng gió khác thường phía sau, ánh mắt của cô chợt đổi, bỗng chốc xoay người, cố sức kéo Địch Tử Uyên về phía an toàn.

Một dây leo màu xám tro tựa như cửu tiết tiên (*) xé gió lao đến, quấn chặt lấy cánh tay của cô, đồng thời mọc ra vô số móc câu, kéo cô về phía bên kia của động đá vôi.

(*) Cửu tiết tiên (九节鞭): 

Mà lúc này tay của Địch Tử yên vẫn đang nắm tay cô, anh kinh hãi, vội dùng thêm tay còn lại giữ chặt cổ tay cô.

Trong nháy mắt, tất cả dây leo trong hang động đều bắt đầu vùng vẫy, đan thành một tấm lưới lớn che trời rợp đất, lao thẳng về phía bọn họ.

Còn hai người thì bị ném lên không trung.

******

Lời tác giả:

Chương này có một Easter egg nho nhỏ, có liên kết với một tiểu thuyết vô hạn lưu khác của tôi 《Kế hoạch săn bắn kinh dị》, độc giả lâu năm chắc hẳn còn nhớ, những con sâu và dây leo trong hang đá vôi chính là hoa Xoa Tử và dây mây Xà Cốt mà nhóm chị Tranh từng gặp trước đây.

Ngoài ra, tình tiết về cảm âm tuyệt đối lấy cảm hứng từ game show 《Great Escape》 của Hàn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.