Những bức tường đá di chuyển chia cắt, những măng đá sắc nhọn đan xen, kết hợp với móng nhọn của các du hồn chen chút xông tới.
Con đường lát đá này dài không thấy điểm cuối, hai bên dồn nén không có quy luật, khiến thời gian an toàn khi đi qua mỗi viên gạch không quá hai giây, hơn nữa rất khó phán đoán cụ thể viên nào an toàn nhất, bởi lẽ vừa giẫm lên viên này, ngay lập tức phải tập trung vào viên khác, dù là đại não máy móc cũng khó có thể phân tích tức thì.
Đây có lẽ là con đường mà tộc dân A Lỗ Pháp từng nhắc đến, “phải vượt qua đường núi đá nguy hiểm ấy, mới có thể đến được di tích của thành trì viễn cổ dưới lòng đất cổ xưa”.
Mạnh Kình nhặt một viên đá vụn dưới chân, chọn ngẫu nhiên một viên gạch rồi ném đá thăm dò.
Đá vụn rơi xuống viên gạch, vang lên một tiếng lanh lảnh, gần như ngay lập tức, hệt như ném một quả lựu đạn, một chùm tia lửa bùng lên, sau đó măng đá hai bên cấp tốc khép lại, kín không kẽ hở, mắt thường cũng có thể thấy du hồn trở nên ngày càng hấp tấp.
Không khó để tưởng tượng, nếu vừa rồi người chơi giẫm lên viên gạch ấy, e rằng sẽ bị măng đá đâm thủng bụng tại chỗ, sau đó bị du hồn kéo vào tường đá, chết không toàn thây.
Cô suy tư: “Xem ra chẳng những phải đề phòng hai bên, mà còn phải coi chừng dưới chân, không phải viên gạch nào cũng có thể giẫm lên.”
“Con đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-moi-cua-than-linh/3716891/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.