Những bức tường đá di chuyển chia cắt, những măng đá sắc nhọn đan xen, kết hợp với móng nhọn của các du hồn chen chút xông tới.
Con đường lát đá này dài không thấy điểm cuối, hai bên dồn nén không có quy luật, khiến thời gian an toàn khi đi qua mỗi viên gạch không quá hai giây, hơn nữa rất khó phán đoán cụ thể viên nào an toàn nhất, bởi lẽ vừa giẫm lên viên này, ngay lập tức phải tập trung vào viên khác, dù là đại não máy móc cũng khó có thể phân tích tức thì.
Đây có lẽ là con đường mà tộc dân A Lỗ Pháp từng nhắc đến, “phải vượt qua đường núi đá nguy hiểm ấy, mới có thể đến được di tích của thành trì viễn cổ dưới lòng đất cổ xưa”.
Mạnh Kình nhặt một viên đá vụn dưới chân, chọn ngẫu nhiên một viên gạch rồi ném đá thăm dò.
Đá vụn rơi xuống viên gạch, vang lên một tiếng lanh lảnh, gần như ngay lập tức, hệt như ném một quả lựu đạn, một chùm tia lửa bùng lên, sau đó măng đá hai bên cấp tốc khép lại, kín không kẽ hở, mắt thường cũng có thể thấy du hồn trở nên ngày càng hấp tấp.
Không khó để tưởng tượng, nếu vừa rồi người chơi giẫm lên viên gạch ấy, e rằng sẽ bị măng đá đâm thủng bụng tại chỗ, sau đó bị du hồn kéo vào tường đá, chết không toàn thây.
Cô suy tư: “Xem ra chẳng những phải đề phòng hai bên, mà còn phải coi chừng dưới chân, không phải viên gạch nào cũng có thể giẫm lên.”
“Con đường này được thiết kế để người chơi chết sao?” Ngay cả Địch Tử Uyên cũng không kìm được mà than thở: “Ai có thể đảm bảo mình có thể vừa chạy nhanh vừa giẫm đúng từng viên gạch chứ?”
“Cho nên mới cần phải dò đường.”
“Dùng những thứ này dò đường à?” Anh bắt chước cô, nhặt mấy viên đá vụn xung quanh, cầm trong tay: “Nhưng con đường này quá dài, tôi cảm thấy số lượng đá vụn không đủ, hơn nữa, đến giữa đường chúng ta cũng không kịp ném từng viên.”
Mạnh Kình không trả lời, cô chăm chú nhìn viên gạch vừa gây ra vụ nổ. Thật lâu sau khi viên gạch phát nổ, cô chợt nhận ra rằng, tường đá hai bên đã khôi phục trạng thái bình thường.
Nếu có viên gạch giẫm lên sẽ nguy hiểm, thì chắc chắn cũng có những viên giẫm lên sẽ an toàn, thậm chí có viên giẫm lên sẽ tạo ra hiệu ứng đặc biệt.
Đây chẳng qua chỉ là cửa đầu vào Quỷ Thành, trông có vẻ phức tạp, nhưng chắc chắn có cách phá giải.
Hệ thống sẽ không ép người chơi chết hết ở vòng này.
Cô lấy thêm một mảnh đá vụn từ tay Địch Tử Uyên, ném vào một viên gạch khác, lần này vận may cũng không tốt, vẫn gây ra một vụ nổ nhỏ và tường đá ép vào.
Cô vốn không phải người có số đỏ, mà chỉ dựa vào máu liều với máu điên tung hoành trong game, đối với cô, may mắn là thứ huyền học khó hiểu, cho nên cô quay sang nhìn Địch Tử Uyên.
“Anh thử đi.”
“Ờ ờ, được.”
Địch Tử Uyên nghe lời làm theo, anh liên tục ném ba viên đá, viên thứ nhất nổ tung, viên thứ hai không có gì xảy ra, viên thứ ba thì rất bất ngờ — Khoảnh khắc viên đá rơi xuống, tường đá hai bên lập tức dừng lại, du hồn đang giơ nanh múa vuốt cũng tạm thời bị trói buộc tại chỗ.
Quả nhiên có viên gạch gây ra hiệu ứng đặc biệt.
Anh vừa mừng vừa sợ, quay đầu nhìn Mạnh Kình, Mạnh Kình gật đầu đáp lại, ánh mắt chăm chú nhìn con đường phía trước, đếm nhẩm trong lòng.
1, 2, 3, 4…… 15, 16, 17…… 29, 30.
Ba mươi giây, thời gian tường đá bất động là ba mươi giây.
Nói cách khác, nếu giẫm lên viên gạch có hiệu ứng đặc biệt, sẽ có ba mươi giây quý giá dò đường phía trước.
Cô hỏi Địch Tử Uyên: “Chúng ta ném thêm vài viên đá nữa, lấy những viên gạch có hiệu ứng đặc biệt làm chuẩn, dò ra tuyến đường hoàn chỉnh, anh cõng tôi, liệu có chạy qua được không?”
“Chạy qua thì không thành vấn đề.” Địch Tử Uyên khó xử vò đầu: “Nhưng tôi sợ mình nhớ sai đường.”
“Tôi có thể ghi nhớ, đến lúc đó anh chỉ cần nghe tôi chỉ dẫn là được.”
“Vậy thì OK!”
Thế là, hai người đã xác định chiến lược cơ bản và bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong balo.
“Tôi đeo balo phía trước, cõng em sau lưng, hoàn toàn có thể.” Địch Tử Uyên tiếp tục mạch suy nghĩ trước đó của mình: “Nhưng mà Kình Kình, nhỡ đâu không đủ đá vụn thì sao?”
“Chẳng phải anh đã tịch thu cây roi của công chúa Trát Hách sao?” Mạnh Kình chỉ vào eo anh: “Những viên gạch xa thì dùng đá vụn, còn những viên gần thì dùng roi để thăm dò, nhớ phải quất thật chuẩn đấy.”
Nghe thì có vẻ là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng Địch Tử Uyên được giao nhiệm vụ và lòng tin vô hạn, lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
“Được, tôi hiểu! Vậy chúng ta xuất phát nhé?”
“Ừm.”
Nhìn thấy Địch Tử Uyên cúi xuống chuẩn bị sẵn sàng, Mạnh Kình thu gom hết số đá vụn có thể tìm thấy xung quanh rồi nhét vào túi, sau đó mới leo lên lưng anh.
Lưng của Địch Tử Uyên vững chắc hơn cô nghĩ một chút, sau khi chắc chắn cô đã yên vị, anh mới từ từ đứng thẳng người lên.
Để anh có thể vung roi, cô không để anh giữ mình, cho nên một tay cô ôm cổ anh, hai chân kẹp chặt vào vòng eo gầy của anh.
…… Tư thế này thoạt nhìn hơi mập mờ.
Địch Tử Uyên dường như hơi ngại, anh tìm chuyện để nói: “Ờm…… em giữ chắc nhé Kình Kình.”
“Giữ chắc rồi.” Cô cúi đầu nhìn anh: “Tập trung làm tốt nhiệm vụ của anh, nghe tôi chỉ huy, đừng làm hỏng chuyện.”
“Tôi biết rồi.”
Hai người chuẩn bị xong, Địch Tử Uyên luôn tập trung nhìn viên gạch mục tiêu đầu tiên, ngay khi nghe tín hiệu từ Mạnh Kình, anh như mũi tên rời dây, lập tức lao đi.
Chân anh dài, mỗi bước vừa vặn đúng một viên gạch, còn Mạnh Kình thì vận hành trí não tốc độ cao, lợi dụng khoảng trống hai giây nọ, chỉ thị ngắn gọn cho anh biết tiếp theo nên bước lên đâu, chẳng như “một hai” nghĩa là viên thứ hai ở hàng đầu tiên phía trước, “hai ba” là viên thứ ba ở hàng thứ hai phía trước…… cứ thế mà suy ra.
May mà vóc dáng của Địch Tử Uyên không phải kiểu đặc biệt to con, còn Mạnh Kình trên lưng anh thì cũng rất gầy, dù cả hai đều mặc áo khoác dày, nhưng khoảng cách giữa hai người và măng đá đan chéo hai bên vẫn duy trì được tầm hai ngón tay.
Cuối cùng, bọn họ hữu kinh vô hiểm đặt chân lên viên gạch có hiệu ứng đặc biệt.
Thời gian ba mươi giây bắt đầu.
Mạnh Kình nói: “Anh phụ trách thăm dò ba hàng đầu, nhớ vị trí của những viên gạch an toàn, được không?”
“Không thành vấn đề!”
Khi Địch Tử Uyên vung roi về phía trước, Mạnh Kình cũng ném một viên đá vụn đến một viên gạch xa hơn.
Tiếng nổ vang lên lần nữa, hai người nhận ra ánh lửa thật chất là một dạng lửa lạnh, chỉ kích thích du hồn trong tường, trái lại không gây tổn thương cho người sống.
Mạnh Kình xác định được vị trí của một viên gạch an toàn ở phía xa, cô vỗ nhẹ vai Địch Tử Uyên, anh lập tức cõng cô lao đến đó.
Đoạn đường này hữu kinh vô hiểm, hai người phối hợp càng lúc càng ăn ý, song, càng về sau đám du hồn dường như càng phát cuồng, móng vuốt của chúng vươn xa hơn, tại một thời điểm suýt va chạm, móng của chúng đã móc trúng áo khoác của Mạnh Kình.
May mà Mạnh Kình đã sớm chuẩn bị, cô trở tay rút con dao tế tự, cúi đầu nhanh nhẹn chặt đứt móng vuốt đang móc vào mình.
Dao tế tự đúng là dao tế tự, không phải vũ khí tầm thường, có sức sát thương đáng kể đối với du hồn.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, một chiếc vuốt khác từ trên không bất ngờ lao đến, nhắm thẳng vào mặt cô một cách tàn nhẫn.
Cô chợt tránh ra phía sau, né được tổn thương nghiêm trọng, nhưng móng tay của đối phương vẫn kịp cào một đường dài trên mặt cô, kéo dài đến cổ.
Địch Tử Uyên nhận ra có gì đó không thích hợp, anh căng thẳng hỏi: “Sao vậy Kình Kình?”
“Không sao, anh tập trung đi.”
“Ừm!”
Quá trình tiếp theo không cần nhiều lời, tóm lại, hai người chịu đựng áp lực khó có thể tưởng tượng, khi thần kinh căng thẳng tưởng chừng sắp đứt, cuối cùng cũng thấy điểm cuối của con đường lát đá, dường như là một sơn động đen kịt nối liền với nơi này.
Chỉ còn hai hàng gạch nữa là đến sơn động, lần này bọn họ vẫn chưa xác định được vị trí viên gạch an toàn.
Địch Tử Uyên quả quyết lạ thường, chân anh lấy đà, nhảy thẳng về phía sơn động.
Lúc nhào vào bóng tối, anh dùng tay bảo vệ Mạnh Kình trên lưng để cô không ngã.
Hai người bỏ lại con đường núi đá đầy măng đá phía sau, dưới ánh lửa chập chờn.
*
Sơn động nọ chật hẹp tối om, cần dùng đèn pin mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ con đường dưới chân.
Vì không rõ phía trước có khó khăn gì đang chờ đợi, lại tạm thời xác định được trong sơn động xem như an toàn, hai người quyết định tạm dừng, nghỉ ngơi tại chỗ một chút.
Địch Tử Uyên cầm đèn pin nhỏ, vốn định hân hoan trò chuyện với Mạnh Kình đôi câu, chia sẻ quá trình mưu trí thoát hiểm của bản thân, ai ngờ khi vô tình soi đèn pin lên mặt Mạnh Kình, anh ngây người tại chỗ.
Anh thấy vết máu rõ ràng trên sườn gương mặt của cô, sắc mặt chợt đổi: “Em bị thương?!”
“…… Đừng hét, suýt chút làm tôi điếc này.” Mạnh Kình bất đắc dĩ xoa xoa lỗ tai: “Không nghiêm trọng, vết thương cũng không sâu, máu ngừng chảy rồi.”
“Thế cũng không được! Em bị thương khi nào?”
“Ban nãy có du hồn móc trúng tôi, để tiết kiệm thời gian, tôi không tránh.” Cô trả lời hời hợt: “Nhưng con dao kia thật sự rất có ích.”
“Giờ mà em còn khen dao? Rõ ràng mặt của em quan trọng hơn mà!”
“Đây là trong game, đâu phải ngoài hiện thực, trở về thành phố của Thần thì sẽ hồi phục thôi.”
Anh vốn tưởng mình đã bảo vệ cô tốt, không ngờ chuyện lại thành thế này, thế nên anh rất ủ rũ.
Anh lẩm bẩm: “Nhưng em vẫn đau mà.”
“Đúng là đau thật, nhưng gặp thử thách trong trò chơi Thần Linh là bình thường mà, không đau không bị thương mới lạ ấy.” Nói đoạn, Mạnh Kình thấy anh ngập ngừng định nói gì đó, cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Được rồi, đừng lắm lời nữa.”
“……”
Địch Tử Uyên không dám nói nữa, nhưng vẫn dùng đèn pin chiếu vào mặt cô, cẩn thận kiểm tra.
Dường như anh muốn lau vết máu còn sót lại trên mặt cô, nhưng do dự một lúc lại không dám, đành mất mác thu tay về.
Đúng lúc này, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng chuông khánh từ xa vọng tới.
Mạnh Kình cảnh giác đứng lên: “Đi, đi xem thử.”
“…… Được!”
Dù sao chính sự vẫn quan trọng hơn, Địch Tử Uyên lập tức đứng lên, xách balo vội vã theo sau cô.
Càng đi sâu vào hang động thì càng hẹp, độ cao cũng càng ngày càng thấp, nhưng dần dà tia sáng lại càng sáng hơn.
Hai người tắt đèn pin, men theo tia sáng chẳng rõ đến từ đâu, khom người bò qua tường đá gồ ghề lởm chởm, cho đến khi phát hiện một cái hố bị che lấp bởi một đống đá vụn.
Địch Tử Uyên dùng tay không dọn sạch đá vụn, để lộ toàn bộ cái hố, sau đó phát hiện một chiếc thang lung la lung lay.
Chiếc thang nọ dài hơn tưởng tượng, không thấy điểm cuối, dây thừng cố định hai đầu một cách cẩu thả, thoạt nhìn như có thể đứt bất cứ lúc nào.
Anh dừng lại một chút, quay đầu nghiêm túc nói với Mạnh Kình:
“Kình Kình, em cầm balo, tôi xuống thăm dò trước, nhớ nghe tôi gọi nha.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]