Chương trước
Chương sau
Phán đoán sơ bộ, luồng ánh sáng xám kia sẽ không kéo dài lâu, có lẽ sẽ biến mất khi bình minh hoàn toàn đến.

Vì vậy trước thời điểm đó, Mạnh Kình và Địch Tử Uyên phải nhanh chóng đến vị trí đã xác định, tìm kiếm cổng vào Quỷ Thành.

Hai người băng qua bụi rậm tiến lên phía trước, mắt thấy chùm sáng kia càng lúc càng mờ, sắp sửa biến mất, cả hai lập tức tăng tốc.

…… Sau đó, Mạnh Kình đột nhiên nắm cổ áo của Địch Tử Uyên, mạnh mẽ kéo anh ra sau một gốc cây. 

Địch Tử Uyên giật mình, quay đầu lại nhìn cô: “Sao vậy Kình Kình?”

Mạnh Kình ra hiệu bảo anh im lặng, sau đó chỉ tay về phía sau lưng anh.

Hai người đồng thời nhìn hướng ấy.

Không biết từ lúc nào, không hề có dấu hiệu báo trước, một nhóm hư ảnh liên tục xuất hiện giữa núi non trùng điệp vắng vẻ.

Đó thật sự là hư ảnh, vì khi chúng di chuyển qua bụi cây, bởi vì khi chúng di chuyển qua bụi cây, chúng ở trạng thái bán trong suốt, chân không chạm đất, thậm chí có thể trực tiếp xuyên qua thân cây, tiến lên phía trước mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Nếu nhìn kỹ hơn, sẽ thấy chúng mặc quần áo rách rưới, hình dáng tiều tụy, hốc mắt đen sâu hoắm, ánh mắt hướng về phía xa không có tiêu cự.

Địch Tử Uyên khựng lại một chút, hạ giọng ngạc nhiên hỏi: “Những thứ đó chắc không phải người bình thường đúng không?”

“Tất nhiên không phải.” Mạnh Kình buồn bực vì anh hỏi một câu ngớ ngẩn như thế: “Chúng là du hồn.”

Anh cũng không ngốc, lập tức phản ứng lại: “ ‘Du hồn dẫn lối, cửa thành rộng mở’, chính là du hồn ấy sao?”

“Ừ, nhìn bên kia kìa.”

Ở cuối đoàn du hồn, có một người phụ nữ cả người đầy máu, tóc tết đuôi sam, lảo đảo đuổi theo đội ngũ, hai tay cô ta cũng giống những du hồn khác, đều bị một sức mạnh vô hình nào đó trói chặt, dường như đang bị dắt đến nơi nào đó.

Rất rõ ràng, đó là công chúa Trát Hách vừa bị Mạnh Kình một dao giết chết hai giờ trước, thậm chí thi thể còn bị đẩy xuống vách đá dốc đứng.

Địch Tử Uyên càng thắc mắc hơn: “Sao cô ta leo lên được thế?”

“Cô ta không phải leo lên, có lẽ là bay lên.” Mạnh Kình nói: “Có lẽ lối vào Quỷ Thành mở ra, thu hút những du hồn trong núi, cho nên cô ta cũng đi theo.”

“Liệu có khả năng này hay không, chính là phong thủy núi Khánh Lan tà ác, mỗi lần đều phải giết một người thì lối vào Quỷ Thành mới xuất hiện?”

“Suy nghĩ của anh cũng không phải không có lý, nhưng dù vì lý do gì, thì người tôi cũng giết rồi, bây giờ cứ theo chúng tìm đường, chắc chắn không sai.”

“Được được được!”

Thế là hai người một trước một sau, nương theo ánh sáng mờ ảo, nhẹ chân nhẹ tay đi theo đoàn du hồn đang tiến lên phía trước.

Những du hồn ấy, bao gồm cả công chúa Trát Hách, cứ như ngoảnh mặt làm ngơ với mọi thứ xung quanh, chúng chỉ thờ thẫn, máy móc, bay sâu vào rừng cây càng lúc càng rậm rạp.

…… Cho đến khi tất cả biến mất ở đâu đó.

Dưới chân là lá rụng xen lẫn bùn sình, bốn phía là những cây cổ thụ cao vút chọc trời, cành lá đan xen, tuy rằng bình minh sắp đến, nhưng ánh sáng ở đây hơi u tối hơn nơi khác.

Như âm khí ập vào mặt, Địch Tử Uyên rùng mình một cái.

Anh thử tiến lên vài bước, giữa chừng cảm thấy không thích hợp, nên bèn quay lại bên cạnh Mạnh Kình, sau đó lại cảm thấy mình nên đi trước dò đường, thế là thay đổi ý định tiếp tục tiếp tiến lên phía trước.

Mạnh Kình cạn lời: “Anh đang tập nhảy ở đây à?”

“Tôi đang do dự xem chúng ta nên đi tiếp thế nào?”

“Chỉ ở quanh đây thôi, tôi có linh cảm.”

Cô cầm chiếc la bàn lấy từ trong balo, thấy kim chỉ đang quay cuồng loạn xạ, cực kỳ bất thường.

Cô im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn lên đám mây trên bầu trời.

Tầng mây đó, được nhuốm ánh bình minh rực rỡ nhất, dường như đang chầm chậm tách ra hai bên.

Cùng lúc đó, cô nghe Địch Tử Uyên đột nhiên cao giọng: “Kình Kình, cái cây kia thật kỳ quái!”

Gió núi rất lạnh và mạnh, nhưng cũng không đến mức làm cho một cái cây phải lay động điên cuồng như vậy, nhất là khi so với những cây khác, nó trông cực kỳ khác thường.

Mạnh Kình cảm nhận được điều gì đó, cô cất la bàn vào balo, rồi đi về phía cái cây đó.

Thực ra chỉ là một đoạn đường rất ngắn, nhưng dường như có một kết giới kỳ quái ngăn cách, mỗi bước đi đều khó khăn hơn bình thường rất nhiều.

…… Lúc này, lớp lá mục dưới chân dường như mềm hơn so với những nơi khác.

Cảm giác ngột ngạt ập đến, cô đã nhận ra mối nguy hiểm, nhưng không kịp nữa rồi.

Chỉ trong chớp mắt.

Ánh sáng giữa các tán cây vụt tắt, gió mạnh nổi lên, cô nhanh chóng chìm vào bóng tối đột ngột ập đến, nhìn thấy mình sắp bị nhấn chìm.

Thời khắc quan trọng, phản ứng của Trạch Tử Uyên chưa bao giờ nhanh nhạy và quyết đoán đến thế, anh lao đến như một mũi tên, dùng sức kéo tay cô lại.

Anh cũng bị kéo xuống, nhưng kịp thời ôm trọn cô vào lòng.

Cả hai cùng rơi vào hầm ngầm vực sâu không rõ bên dưới.

*

Khi lối vào Quỷ Thành mở ra, không có hiệu ứng hoành tráng gì, chỉ là một cái hố sụp, gió nổi cây rung, rơi xuống là hết chuyện.

Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán.

Quá trình rơi rất dài, hoặc có lẽ là do tác động của sức mạnh, khiến người ta mất đi cảm giác về thời gian.

Mạnh Kình mơ hồ cảm nhận được một chấn động mạnh, nhưng xung quanh lại ấm áp, mơ hồ nhận ra mình không va vào thứ gì quá cứng, mà là rơi xuống một cái đệm thịt nào đó.

Cô tỉnh táo lại, bất chợt mở mắt, lập tức quay đầu, nhìn thấy Địch Tử Uyên bên cạnh.

“…… Địch Tử Uyên!”

Đich Tử Uyên tay trái bảo vệ sau đầu cô, tay phải bảo vệ eo cô, hai cánh tay ôm chặt lấy cô, anh dùng thân thể mình va chạm với mặt đất, cũng không biết anh lấy sức mạnh từ đâu, gần như không để cô bị tổn thương chút nào.

Xương cốt khắp người anh như rã rời, trong cơn choáng váng che trời rộp đất, anh gần như tạm thời mất thính giác, khi giác quan này dần hồi phục, điều đầu tiên anh nghe thấy chính là Mạnh Kình gọi tên mình.

Cô gọi liên tục vài lần, cho đến khi lý trí anh quay lại, cảm thấy mình phải đáp lại nên bèn dò dẫm nắm lấy tay cô.

“Ở đây, Kình Kình, không chết đâu.” Anh mở miệng, giọng khàn đặc: “Vẫn còn sống, đừng sợ.”

Mạnh Kình ngồi thẳng dậy, ánh mắt thoáng sáng, nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc.

“Tôi sợ nếu tôi đi rồi, e rằng không ai thu dọn xác anh ở đây.”

“…… Chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Anh tự xem đi.”

Cô nửa ngồi xổm bên cạnh anh, lần đầu tiên để anh nắm tay mà không rút ra, dùng tay còn lại chỉ về phía sau anh.

Đầu ngón tay cô hơi lạnh và mềm mại, Địch Tử Uyên ngẩn ra hai giây, rồi mới mượn lực của cô để chống đỡ cơ thể, quay đầu nhìn lại.

Theo vách đá sau khi hai người rơi xuống, hai bên là những bức tường đầy những măng đá sắc nhọn, đang chia thành từng khối và dần dần đâm chéo vào nhau ở trung tâm.

Những bức tường này bị chia cắt và dồn nén không theo quy luật, con đường làm bằng những viên đá vuông giữa chúng rất hẹp, chỉ cần lơ đễnh một chút sẽ bị lợi khí đâm xuyên, máu văng tung tóe ngay tại chỗ.

Đáng sợ hơn là, trong những khe hở của các bức tường đá đó, lờ mờ có vô số bàn tay xương khô nhuốm máu vươn ra, ẩn nấp bên trong.

Chúng có lẽ là hàng trăm hàng nghìn du hồn bị sức mạnh của thạch trận hấp thu, giờ đây đã bị kích phát lòng oán hận và cuồng loạn, đang chờ đợi những nhà thám hiểm còn sống rơi vào bẫy để xé xác họ thành từng mảnh.

Địch Tử Uyên xoa đầu vẫn còn choáng váng, khẽ thảo luận với Mạnh Kình: “Kình Kình, những khe hở do măng đá đâm chéo để lại chỉ đủ cho một người qua thôi, tôi cõng em qua nhé?”

“Được thì được, nhưng anh có chắc sẽ nhanh hơn tốc độ di chuyển của chúng không?”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

“Như vậy quá mạo hiểm, hơn nữa……”

Mạnh Kình tiện tay nhặt một viên đá vụn trên mặt đất, ném về phía một trong những viên đá vuông.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.