Khi Địch Tử Uyên hỏi câu đó, ánh mắt của Mạnh Kình một lần nữa chuyển từ bầu trời sang anh, cô nhìn anh, vẫn là giọng điệu điềm tĩnh như thường lệ.
“Câu hỏi gì?”
Địch Tử Uyên do dự, thậm chí anh hơi hối hận bản thân đột nhiên nảy sinh xúc động như thế, thế nên dù muốn rút lời cũng không thể.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh cân nhắc nhiều lần, cuối cùng dũng khí đánh bại lý trí, anh nghiêm túc hỏi.
“Kình Kình, hình như cho đến bây giờ tôi cũng không biết lý do em tham gia trò chơi Thần Linh?”
Mạnh Kình không nói gì, nhưng tay cô giơ lên.
Anh nghĩ rằng cô sẽ cho mình một cái tát, theo phản xạ rụt cổ lại, vội vàng giải thích xin lỗi.
“Xin lỗi! Tôi sai rồi Kình Kình, tôi không nên tọc mạch chuyện riêng của em, tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi, em không muốn trả lời cũng được!”
Kết quả, Mạnh Kình chỉ chỉnh lại khóa kéo của áo khoác của mình.
Ánh mắt của cô vẫn dừng trên khuôn mặt của anh, trông không có vẻ gì là tức giận, cũng không có ý định tránh né câu hỏi này.
Cô điềm nhiên đáp: “Cũng không hẳn là chuyện riêng tư, tôi bị cha mẹ ký hợp đồng đưa vào trò chơi.”
Câu trả lời này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Địch Tử Uyên, anh không kịp phản ứng, theo bản năng hỏi lại.
“Cha mẹ ký hợp đồng? Họ tự nguyện ký?”
“Chứ sao nữa? Hệ thống Thần Linh sẽ không ép buộc người thân phải ký hợp đồng.”
Anh vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện này: “Thật quá hoang đường! Làm gì có cha mẹ nào lại ký một hợp đồng như thế, đưa con gái ruột của mình vào một trò chơi thế này?”
“Vì phải gửi tiền cho thằng em du học nước ngoài của tôi đấy, rất hợp với phong cách nhất quán của bọn họ.”
Em trai…… à, phải rồi, em trai cô tên là Mạnh Húc, anh đã từng gặp cậu ta trong trò chơi U Linh.
Địch Tử Uyên gần như quên mất, khi đó cô là u linh, ngay đêm đầu tiên đã hiến tế em trai, hơn nữa còn tự tay giết.
Cô giết quả quyết như thế, sau đó nhắc lại cũng rất hời hợt, chẳng bao giờ có ti tí hối hận nào.
Cha mẹ vì muốn dành dụm tiền cho con trai, thế mà có thể đẩy con gái vào trò chơi gần như có đi không có về, dùng hai từ bạc bẽo cũng chẳng thể hình dung đủ, họ căn bản không xem con gái là một con người độc lập, mà chỉ xem cô như một công cụ, đến khi vắt kiệt hết giá trị.
Nghĩ lại, Mạnh Kình những năm qua ở nhà đã phải chịu đựng sự bất công đến mức nào, e rằng là điều mà anh khó có thể tưởng tượng nổi.
Chưa từng trải qua nỗi khổ của người, thì đừng khuyên người lương thiện.
Anh khẽ hỏi cô: “Vậy em nói sau này không khiêu vũ nữa, cũng là vì……”
“Vì không có tiền, tôi được cô nuôi lớn, sau khi cô mất, cha mẹ tôi cuỗm hết tài sản cô để lại, vào đại học thì ép tôi đổi nguyện vọng, học phí đều phải tự mình kiếm, tôi còn khiêu vũ gì nữa.”
Lúc ấy, cô cũng từng nghĩ đến việc lùi một bước, trời cao biển rộng, từ từ kiếm tiền, đợi đến khi kinh tế độc lập sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình, sau đó từ từ tìm cách khôi phục mộng tưởng khiêu vũ.
Nhưng cặp vợ chồng máu lạnh đó, ngay cả cơ hội này cũng không cho cô, bọn họ tàn nhẫn chặt đứt đường lui cuối cùng của cô.
Chuyện đến nước này, cô còn gì để mà bận tâm nữa?
Ngoài việc sống sót, cô chỉ muốn báo thù.
Lúc trước, khi cô lấy được đặc quyền ràng buộc một người bất kỳ vào hệ thống, cô không chọn cha mẹ, mà chọn em trai Mạnh Húc.
Mấy năm qua Mạnh Húc đã thoải mái hưởng thụ tất cả những lợi ích mà cô mang lại, vênh mặt hất hàm sai khiến lại không biết mang ơn, cho nên, người hưởng lợi dựa vào đâu mà có thể sống ung dung tự tại?
Cô biết rõ, Mạnh Húc vừa chết, đôi vợ chồng kia sẽ sống không bằng chết, thế này còn sảng khoái hơn giết bọn họ.
Khi nói những lời này, ngữ tốc của cô vẫn rất chậm, nhưng thái độ của cô càng bình tĩnh, thì Địch Tử Uyên lại càng thấy đau lòng.
Cô vốn không nên phải chịu đựng những điều này, cô vốn nên ở bên cạnh người cô luôn yêu thương cô, kiên trì theo đuổi sự nghiệp mà mình yêu thích, có được cuộc sống tự do và phóng khoáng.
Chứ không phải bị giam cầm trong hệ thống Thần Linh, ở trong một thế giới trông có vẻ chân thực nhưng thực chất là hư ảo, hết lần này đến lần khác liều mạng vì muốn vượt ải.
“Xin lỗi Kình Kình.” Vành mắt của anh hơi đỏ, dù bóng đêm có thể giúp anh che giấu, nhưng giọng nói hơi nghẹn ngào lại phơi bày tất cả: “Là đồng đội của em mà tôi lại hiểu biết về em quá ít, thậm chí trước đây tôi còn do dự liệu có nên theo em không, vì nghĩ rằng em bụng dạ nham hiểm.”
“Khóc cái gì mà khóc? Dù là đồng đội, anh cũng không có nghĩa vụ phải hiểu mọi mặt của tôi.” Mạnh Kình cạn lời: “Hơn nữa tôi vốn bụng dạ nham hiểm mà, nhận định của anh rất chính xác.”
“Em chỉ khá tỉnh táo và lý trí trong game thôi, nhưng đối với tôi thì em luôn rất tốt.”
“Đừng tự dát vàng lên mặt mình, vì tôi thấy anh dễ sai bảo đấy, nếu sau này không dễ nữa, nói không chừng tôi sẽ giết anh.”
Anh nghiêm túc cam đoan: “Kình Kình, em tin tôi, tôi sẽ mãi mãi nghe lời em, tuyệt đối không phản bội em!”
“Ừ, anh không phản bội tôi mà còn mấy lần suýt chết, phản bội tôi chỉ khiến anh chết nhanh hơn thôi.” Mạnh Kình dùng một ngón tay chạm lên trán anh, bình tĩnh đẩy anh ra: “Được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, cũng không cần đa sầu đa cảm thay tôi, chính anh cũng rất thảm mà, có thời gian thì tự thương hại bản thân mình đi.”
“Tôi vì mắc bệnh không chữa trị được, sớm muộn gì cũng phải chết, nên buộc phải ràng buộc với hệ thống để tìm đường sống, đó là số phận của tôi. Nhưng em thì khác, em bị bọn họ ép vào đường cùng, em vốn không nên ở đây.”
“Nếu anh nói vậy, thì đây cũng là số phận của tôi.” Mạnh Kình cười nhẹ: “Nhưng tôi không tin vào số phận, dù là ngõ cụt, tôi cũng sẽ tìm được lối thoát.”
Địch Tử Uyên thử dò hỏi cô: “Vậy tôi cùng em tìm lối thoát, được không?”
“Anh tổ đội với tôi rồi, còn hỏi tôi có được không?” Cô liếc anh: “Anh cố gắng là được.”
Có lẽ là do đêm tối khiến người ta dễ buông bỏ đề phòng, nhiệt độ càng lạnh, cảm xúc bị dồn nén càng dễ lộ rõ, giọng Địch Tử Uyên nghẹn ngào, tiếng khóc càng rõ rệt hơn.
“Kình Kình, sao em lại tốt như thế?”
Mạnh Kình hoang mang: “Tôi tốt chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng tốt……”
“Được rồi, đừng khóc nữa, anh khóc làm tôi phiền chết đi được.”
Xa xăm, vầng trăng ẩn mình sau áng mây, gió núi vẫn từng cơn thổi mạnh.
*
Khi Địch Tử Uyên tỉnh dậy, anh phát hiện mình bị quấn trong chăn, đầu gối lên balo, không biết đã ngủ bao lâu, còn Mạnh Kình bên cạnh thì đã không thấy đâu.
Anh giật mình bật dậy, lo lắng nhìn xung quanh: “Kình Kình? Kình Kình? Kình Kình!!!”
Cách đó không xa, một đàn chim vô danh giật mình bay lên, chốc lát sau, Mạnh Kình cầm dao bước ra từ sau một gốc cây.
“La làng gì thế?”
Địch Tử Uyên lập tức lao đến, dùng sức nắm tay áo của cô: “Tôi tưởng em……”
“Tưởng tôi bỏ anh mà đi? Balo và chăn đều để lại cho anh, còn tôi thì bỏ đi, tôi khùng sao?” Mạnh Kình gạt tay anh ra, giọng điệu bình thản: “Tôi đang tìm đường.”
“Tìm đường?”
“Ừ, đường đến cổng Quỷ Thành.”
Dù sao thì lần này họ đến núi Khánh Lan, mục đích chính là tìm cổng vào Quỷ Thành.
Địch Tử Uyên lập tức tỉnh táo hẳn, anh nghiêm túc hỏi: “Tìm được chưa?”
“Xem như tìm được rồi, hơn nữa chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Anh nhìn theo hướng cô chỉ, thấy bầu trời phía đông bắt đầu ửng sáng, ánh sáng mờ nhạt le lói sau những đám mây, tạo thành một màn sương mờ ảo.
Đó chính là khoảnh khắc giao thoa giữa đêm và ngày.
Quả nhiên, anh nhìn thấy, trong một khe hở xa xăm của những đám mây, có một luồng ánh sáng mờ ảo khó có thể giải thích theo lẽ thường, như ngân hà màu xám đổ xuống từ chín tầng trời, đang chảy xuôi vào khu vực rừng cây rậm rạp của núi Khánh Lan.
“Đó là……”
“Là khung cảnh được miêu tả trong câu thơ kia.”
Ngày đêm giao thoa, âm quang chính thịnh; du hồn dẫn lối, cửa thành rộng mở.
Câu thơ truyền miệng về lối vào Quỷ Thành mà công chúa Trát Hách nghe từ thế hệ trước, vừa khéo trùng khớp với cảnh tượng trước mặt hai người.
Đã xác định được phương hướng, tìm đến cổng thành chỉ là vấn đề thời gian.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]