Chương trước
Chương sau
Sau khi Mạnh Kình nói xong câu đó, cô cầm con dao ngắn dẫn đường đi trước, Địch Tử Uyên giữ chặt công chúa Trát Hách đi theo sau, hai người duy trì khoảng cách rất gần, cùng tiến về phía chiếc xe Jeep.

Nhóm tộc dân cho A Lỗ Pháp cầm đầu cũng theo sát, tạo thành vòng vây, hai bên đều cảnh giác, đề phòng đối phương giở trò.

Khi sắp đến gần xe Jeep, lòng Địch Tử Uyên vẫn còn băn khoăn, tuy có dự cảm nhưng vẫn cần xác nhận với Mạnh Kình.

Anh cố gắng hạ thấp giọng: “Kình Kình, lát nữa chúng ta thật sự thả cô ta sao?”

Mạnh Kình nhìn thẳng phía trước, không thay đổi sắc mặt: “Không thả.”

“Hả?”

“Anh ngồi ghế sau, nhét cô ta vào, phải nhanh.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc đối thoại này bị công chúa Trát Hách nghe được, cô ta hít sâu một hơi, lập tức định lớn tiếng kêu cứu, nhưng lại bị Địch Tử Uyên nhanh tay lẹ mắt bịt miệng.

Lúc này, xe Jeep đã ở ngay trước mắt, tay trái của anh vẫn nắm chặt roi da quấn quanh cổ của cô ta, tay phải mở cửa xe.

Công chúa nhân cơ hội này hét lớn: “A Lỗ Pháp, cứu mạng!”

A Lỗ Pháp vốn đã thấy hành động của Địch Tử Uyên khác thường, vừa nghe tiếng kêu cứu của công chúa thì càng chắc chắn suy đoán của mình hơn, anh ta vội vàng ra hiệu cho tộc dân tiến lên cứu viện. 

Nhưng chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Địch Tử Uyên đã ấn đầu công chúa, nhét cô ta vào ghế sau của xe Jeep, còn Mạnh Kình cũng nhanh chóng chui vào ghế lái.

Công chúa Trát Hách liều mạng giãy giụa, nửa người của Địch Tử Uyên vẫn còn ở ngoài xe, bất chợt thoáng thấy A Lỗ Pháp cần rìu xông tới, anh nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, thế là một rìu kia bổ lên nóc xe.

Anh dứt khoát đóng sầm cửa xe, ngay lập tức Mạnh Kình đạp mạnh chân ga, bánh xe Jeep cuốn theo cát vàng, lao đi dưới ánh mặt trời gay gắt, bỏ đám tộc dân đang phẫn nộ lại phía sau.

Mạnh Kình lái xe như bão táp, trong mắt cô chuyện này chẳng có gì khó khăn, thậm chí còn rất kích thích, nhưng với Địch Tử Uyên thì không dễ dàng chút nào, vì công chúa đang phát điên.

“Vô liêm sỉ! Đê tiện! Không giữ lời!”

“Chẳng phải cô nói chúng tôi là nhà thám hiểm đê tiện sao? Nhà thám hiểm đê tiện thì cần gì giữ lời hứa?” Địch Tử Uyên giữ chặt hai tay của cô ta để cô ta không lộn xộn nữa: “Cô yên lặng chút đi, đội trưởng của tôi vốn lái xe không giỏi, lát nữa đâm vào cây xương rồng khổng lồ, chúng ta cùng chết, tôi xem ai sẽ nhặt xác cho cô!”

Mạnh Kình đang cầm vô lăng: “Anh tưởng tôi không nghe thấy anh nói xấu tôi à?”

“…… Xin lỗi Kình Kình, tôi nhất thời kích động.” Anh lập tức chân thành xin lỗi: “Nhưng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn khiến cô ta nhanh chóng im miệng thôi.”

“Khiến cô ta im miệng dễ lắm, nếu cô ta lắm lời thì anh cứ bóp chết cô ta.”

Công chúa Trát Hách tức giận mất hết lý trí, đột nhiên bật dậy từ ghế, định lao tới bóp cổ Mạnh Kình.

“Ta sẽ bóp chết cô trước, đồ đàn bà đê tiện!”

Địch Tử Uyên tức giận, gần như theo phản xạ vung tay tát mạnh vào mặt cô ta, cái tát này khiến cô ta ngã sang một bên, đập đầu vào cửa kính xe.

“Đủ chưa?”

“……”

Công chúa Trát Hách bị cái tát làm cho hoa mắt chóng mặt, tay ôm mặt ngây người, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.

Mạnh Kình từ gương chiếu hậu nhìn thấy cảnh đó, không thể không thừa nhận rằng cô hơi bất ngờ, lông mày hơi nhướng lên.

“Bây giờ anh ra tay cũng gọn gàng phết nhỉ.”

“Ai bảo cô ta mắng em, còn ảnh hưởng em lái xe.” Thật ra chính Địch Tử Uyên cũng bị chính mình làm giật mình, nhưng sau khi suy nghĩ lại một lát, anh kiên định cho rằng mình không làm sai: “Từ nãy tôi đã thấy cô ta không vừa mắt rồi.”

“Ừ, làm rất tốt, nếu cô ta còn dám làm loạn nữa, anh cứ dùng dao của tôi cắt thịt cô ta, bắt đầu cắt từ vai, lát nữa nhóm lửa lên, chúng ta thử xem thịt công chúa sa mạc non mềm đến đâu.”

“Không sai.” Anh càng nghĩ càng tức: “Tộc gì mà kỳ cục, còn muốn nướng em ăn? Phi!”

Công chúa Trát Hách sợ đến phát khóc, vừa khóc vừa hỏi Địch Tử Uyên.

“Người phụ nữ này chẳng phải là kẻ liều mạng sao? Anh theo cô ta thì có lợi lộc gì? Đợi đến lúc anh không còn giá trị lợi dụng nữa, biết đâu cô ta cũng sẽ làm như vậy với anh!”

Địch Tử Uyên mặt không đổi sắc, trả lời một cách đương nhiên: “Vậy thì tôi sẽ cố gắng để mình luôn có giá trị lợi dụng, chuyện đơn giản mà.”

“……”

Cô ta hoàn toàn ý thức được tình cảnh của mình, bất kể thế nào cũng không thể khích bác chia rẽ, hai kẻ trước mặt này là một đôi uyên ương liều mạng, chỉ trách mình xui xẻo.

Cô ta ủ rũ: “Hai người rõ ràng có thể trực tiếp rời đi, cần gì phải mang ta theo, chẳng lẽ vì trả thù ta?”

Địch Tử Uyên một lòng một dạ lục soát người cô ta, tìm được một gói thịt bò khô làm lương khô, còn tìm thấy một chiếc đèn pin nhỏ.

Anh nhét hết mấy thứ ấy vào balo, tiện tay lấy luôn chiếc roi mềm của cô ta, quyết định tạm thời dùng nó làm vũ khí của mình.

“Đội trưởng của chúng tôi bắt cô, tất nhiên là có lý do đặc biệt, đúng không Kình Kình?”

Mạnh Kình bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, dù sao chúng tôi cũng lạ nước lạ cái, đành làm phiền công chúa dẫn đường, đến lúc tìm được lối vào Quỷ Thành trên núi Khánh Lan, cô có thể trở về tộc.”

Công chúa Trát Hách giật mình: “Ta phải theo hai người lên núi Khánh Lan sao? Một mình ta làm sao xuống núi trở về được?”

“Nếu người trong tộc cô đủ thông minh, biết điểm đến của chúng tôi là núi Khánh Lan, chắc chắn sẽ cử người đến đó đón cô.”

“Nhưng núi Khánh Lan rất nguy hiểm, lên núi rồi chưa chắc có thể sống sót xuống núi, tại sao ta phải theo hai kẻ điên các người chịu chết?!”

“Cô có thể chọn không đi, nhưng cần phải chịu hậu quả.” Giọng điệu của Mạnh Kình càng dịu dàng bao nhiêu, thì càng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo bấy nhiêu: “Thấy con dao khi nãy của tôi không? Nếu cô lên núi thì xác suất chết là 50%, nếu cô không chịu, thì ở đây tế dao, xác suất chết sẽ là 100%, cô nghĩ cái nào hợp lý hơn?”

“……” Công chúa Trát Hách chợt cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cô ta ngả người dựa vào lưng ghế, bất lực thở dài: “Thôi được, dẫn đường thì dẫn đường, ta biết đường.”

*

Sau khi xác nhận không có ai đuổi theo, Địch Tử Uyên và Mạnh Kình đổi chỗ, anh lái xe, còn Mạnh Kình thì ngồi ghế sau giám sát công chúa Trát Hách dẫn đường.

Có thể tưởng tượng được, cảm giác áp bách của Mạnh Kình mạnh hơn Địch Tử Uyên nhiều, huống chi tay cô còn cầm dao, công chúa Trát Hách ngồi bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ dám ngoan ngoãn chỉ đường.

Giữa đường, cô ta cũng thử đưa ra vài yêu cầu nhỏ, chẳng hạn như: “Ta đói rồi, có thể cho ta một miếng thịt bò khô không?”

Sau đó, Mạnh Kình xé một miếng nhỏ từ gói thịt bò khô cứng ngắc đưa cho cô ta, cơ bản đủ để cô ta không chết đói.

“Cô keo kiệt quá đấy! Gói thịt bò khô này vốn dĩ là của ta mà!”

“Lương khô của chúng tôi có hạn, nếu đến lúc không đủ ăn, ăn cô được không?”

“……”

Công chúa Trát Hách lý trí im miệng, cô ta sợ một giây sau, dao của Mạnh Kình sẽ thật sự rơi xuống người mình.

Trong đôi mắt của cô gái trước mặt, cô ta đọc được sát khí từ xương cốt.

……

Kết hợp bản đồ giấy với sự chỉ đường của công chúa, Địch Tử Uyên lái xe Jeep phóng đi rất nhanh, cuối cùng cũng đến núi Khánh Lan — ngọn núi được bao quanh bởi nhiều ngọn núi trùng điệp, trước khi hoàng hôn buông xuống.

Nắng chiều khuất dần nơi chân trời, khi xe Jeep chạy qua con đường núi gập ghềnh và dừng lại dưới chân núi Khánh Lan, màn đêm đã buông xuống, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Địch Tử Uyên đặt một tay lên vô lăng, quay lại hỏi Mạnh Kình.

“Kình Kình, chúng ta lên núi bây giờ, hay ngủ một đêm rồi sáng mai mới lên núi?”

Mạnh Kình liếc công chúa Trát Hách bên cạnh, thấy đối phương né tránh ánh mắt không dám nhìn mình, lòng cô chợt rõ.

“Lên núi ngay bây giờ, nếu chúng ta ngủ một đêm, sáng mai có lẽ tộc dân của cô ta sẽ tìm tới.”

“Được, nghe theo em.”

Địch Tử Uyên nhét một tấm chăn vào balo để phòng trường hợp cần dùng, sau đó kiểm tra toàn bộ xe xem có bỏ sót gì không, xác nhận không có vấn đề gì, anh mới yên tâm xuống xe.

Mạnh Kình đóng cửa xe, tiện tay đẩy lưng công chúa Trát Hách một cái, chậm rãi cảnh cáo.

“Công chúa quanh năm sống trong sa mạc, thể lực chắc chắn cũng không tệ, lát nữa đừng làm chậm tiến độ của đội, nếu không đôi chân này của cô sẽ không giữ được đâu.”

“……”

Công chúa chịu phục, cô ta chỉ mong mình có thể tan thành bùn ngay lập tức.

Địa hình núi Khánh Lan gập ghềnh và dốc đứng, lại nhiều bụi rậm, càng leo lên cao nhiệt độ càng thấp, cực kỳ khó đi.

May mà Mạnh Kình và Địch Tử Uyên đã chuẩn bị kỹ càng, áo khoác outdoor để giữ ấm, giày leo núi tiện lợi cho việc trèo đèo, công chúa Trát Hách là người bản địa, trang phục cũng tương đối phù hợp, ba người sử dụng đèn pin để soi sáng, tiến từng bước vững chắc, không gặp phải tình huống bất thường nào.

Địch Tử Uyên vừa đi vừa thảo luận với Mạnh Kình: “Trước đó tộc dân tên A Lỗ Pháp kia nói, lối vào Quỷ Thành ở đâu nhỉ?”

“Nằm ở nơi rậm rạp trong rừng cây trên núi Khánh Lan.”

“Nhưng tôi thấy trên núi này nơi nào cũng rậm rạp mà, làm sao biết chỗ nào rậm rạp nhất?”

Mạnh Kình liếc công chúa Trát Hách bên cạnh: “Vậy phải hỏi công chúa của bọn họ rồi.”

Dưới ánh sáng của đèn pin, đôi mắt lộ ra sau khăn che mặt có vẻ rất u ám lạnh lẽo.

Công chúa Trát Hách bị ánh mắt ấy nhìn đến mức lạnh cả sống lưng, lắp bắp trả lời.

“Ta làm sao biết được…… Những gì cần nói A Lỗ Pháp đã nói hết rồi mà?”

“Anh ta nói không đầy đủ, không đủ để chúng tôi tìm được Quỷ Thành, tôi nghĩ các người là dân bản địa, chắc hẳn biết khá nhiều truyền thuyết.”

“Nhưng ta thật sự chỉ biết nhiêu đó thôi mà!”

“Vậy sao? Nói cách khác, cô hoàn toàn không còn giá trị tồn tại nữa rồi?”

Công chúa Trát Hách nghe ra ẩn ý trong lời nói của Mạnh Kình, cô ta sợ nhỏ điên này sẽ đột nhiên kết liễu mình bằng một nhát dao, nên bèn vội vàng đổi giọng.

“Không không, cô chờ chút, để ta nhớ lại xem, có lẽ còn điều gì đó mà ta đã bỏ sót!”

“Vậy cô hãy nhớ nhanh lên, kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”

Gió đêm se lạnh như lưỡi dao sắc bén thổi qua, làm gò má công chúa đau rát, cô ta nhìn về phía xa, nơi ánh trăng lờ mờ xuyên qua những kẽ lá rừng cây, vẻ mặt cô ta phức tạp.

“Ta…… ta chỉ nhớ khi mẹ còn sống, dường như từng cùng cha nhắc đến một câu, liên quan đến truyền thuyết núi Khánh Lan.”

“Câu gì?”

“Ngày đêm giao thoa, âm quang chính thịnh; du hồn dẫn lối, cửa thành rộng mở.”

Mạnh Kình nhẩm lại mười sáu chữ này, rơi vào trầm tư.

Địch Tử Uyên đang định lại gần để bàn bạc cùng cô, thì bất thình lình cảm thấy sau gáy đau nhói, như bị vật cứng nào đó đập vào xương sọ.

Anh choáng váng, lập tức quỳ xuống đất.

Ánh sáng trắng từ chiếc đèn pin trong tay Mạnh Kình chợt lóe, cô thấy công chúa Trát Hách  giơ một cành cây cứng cỡ cánh tay trẻ em, vung mạnh về phía mình.

Sắc mặt cô trầm xuống, nhanh nhẹn né tránh cú đánh, đồng thời thuận thế chộp lấy cành cây và kéo mạnh về phía mình.

Công chúa Trát Hách không kịp thu lực, theo quán tính nhào về phía trước, chưa kịp đứng vững thì đã bị bóp cổ họng, tiếp đó cô ta cảm thấy lồng ngực lạnh toát.

Con dao tế tự sắc bén kia đã cắm sâu vào tim cô ta, ngay cả máu cũng không bắn ra.

Cô ta sợ hãi trợn tròn mắt, cổ họng phát ra những âm thanh vô nghĩa của người sắp chết, cho đến khi cơ thể mềm nhũn ngã sang một bên, hoàn toàn không còn hô hấp.

Mạnh Kình thả lỏng tay, đẩy thi thể vẫn còn hơi ấm xuống vách đá dốc đứng dây leo rậm rạp.

Một kẻ vô dụng lại không biết nghe lời, giữ lại cũng chỉ là gánh nặng.

Cô xoay người, lau sạch vết máu trên lưỡi dao, bình tĩnh nhìn Địch Tử Uyên đang quỳ ở bên cạnh.

“Anh vẫn ổn chứ?”

Địch Tử Uyên ôm gáy, lẩm bẩm trả lời: “Không sao, chỉ hơi choáng thôi.”

“Là do anh mất tập trung nên mới bị người khác tấn công, trách ai được?”

Anh càng tủi thân hơn: “Tôi có trách ai đâu……”

Mạnh Kình ngồi xổm xuống, tiện tay xoa đầu anh: “Nghỉ ngơi một chút đi, nghỉ một lát rồi chúng ta đi tiếp.”

“Em giết nhỏ công chúa điên kia rồi hả?”

“Ừ, giết rồi.”

“Chúng ta không cần cô ta dẫn đường à?”

“Đến lúc này rồi, có dẫn đường hay không, không quan trọng, tôi sẽ tự tìm được lối vào Quỷ Thành.”

Nếu cô nói như thế, chứng tỏ cô đã có lòng tin chắc ăn, mà sự chắc ăn của cô chính cội nguồn cảm giác an toàn của Địch Tử Uyên.

Cho nên anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, lòng cũng hơi yên tâm.

“Cũng được, chúng ta nghỉ một lát rồi đi tiếp, em có cần chăn không?”

Tuy miệng anh hỏi thế, nhưng tay đã lôi chăn ra khỏi balo, tấm chăn hình chữ nhật vừa đủ quấn cùng lúc hai người, anh kéo phần lớn chăn phủ lên người cô.

Chăn giúp chắn gió núi lạnh lẽo, hai người ngồi sát bên nhau, dù cách nhau bởi áo khoác outdoor, cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.

Trong những thời khắc như thế này, có người đồng hành bên cạnh lại càng đáng quý.

Đèn pin đặt trong bụi cỏ bên chân, trong ánh sáng mờ ảo, Mạnh Kình tựa vào thân cây ngẩng đầu nhìn lên trời, còn Địch Tử Uyên thì lén nhìn cô.

Cô nhận ra điều này, im lặng một lát, rồi nghiêng đầu nhìn sang anh.

“Có gì mà nhìn thế?”

Cô hỏi như vậy, Địch Tử Uyên ngây người một chút, anh ngập ngừng một lúc lâu, có lẽ sợ bị cô đánh, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm để nói thật.

“Em thật sự đẹp mà.”

Không biết tại sao, mỗi khi chăm chú nhìn vào mắt cô, những cảm xúc bất an, uể oải và bồn chồn của anh luôn được xoa dịu.

Chốn hội tụ an lòng, anh nghĩ, có lẽ là như thế này.

Ngoài dự đoán của anh, Mạnh Kình không mắng cũng không đánh anh, cô chỉ dời mắt, tiếp tục đâm chiêu nhìn lên trời.

Không biết đã bao lâu trôi qua, có lẽ Địch Tử Uyên bị ảnh hưởng bởi đêm tối tĩnh mịch này, anh vẫn hy vọng có thể trò chuyện gì đó với cô.

Anh khẽ hỏi: “Kình Kình, tôi có thể hỏi em một câu không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.