🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“A Lỗ Pháp, dáng người của người đàn ông kia có vẻ không tệ, bảo anh ta bỏ khăn che mặt xuống để ta nhìn mặt.”

Cô gái tóc tết đuôi sam được bao quanh bởi những người trong bộ tộc, ăn mặc khác biệt rõ rệt so với những người khác, có thể suy đoán rằng cô ta đảm nhận một vai trò khá quan trọng trong bộ tộc.

Vừa mở miệng, cô ta đã dùng giọng điệu ra lệnh để chỉ huy người trong bộ tộc.

Người đàn ông mà cô ta gọi là A Lỗ Pháp chính là người vừa cầm rìu lớn tiếng quát nạt. Đó là một người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ, anh ta đội một chiếc mũ rơm rộng vành, che nửa khuôn mặt bằng một chiếc khăn mặt màu mè, chỉ lộ ra đôi mắt sắc như chim ưng, ánh mắt đầy dữ tợn.

Anh ta đáp lại bằng giọng to như chuông đồng, ngay lập tức xách rìu tiến về phía Địch Tử Uyên.

Địch Tử Uyên cũng nghe được câu nói của cô gái tóc đuôi sam, trong lòng có chút lo lắng, theo phản xạ muốn núp sau lưng Mạnh Kình, nhưng rồi lại nghĩ đến việc đối phương có rìu, sợ rằng Mạnh Kình sẽ gặp nguy hiểm, thế là anh vội vàng đứng chắn trước cô.

Mạnh Kình thấy anh cứ quanh quẩn bên cạnh mình, cô cảm thấy hơi khó hiểu: “Anh đang làm gì thế?”

“Kình Kình, có lẽ cô ta muốn bắt tôi đi lao động khổ sai, lát nữa tôi sẽ cầm chân họ, có cơ hội thì em chạy trước đi.”

“Anh ngốc à? Cô ta khen dáng anh đẹp, lại còn muốn xem mặt anh, chẳng lẽ lại để anh lao động khổ sai?”

“Hả? Ý em là……”

“Chắc cô ta đang thiếu một người tình.”

Anh lập tức căng thẳng như đang đối mặt với kẻ địch: “Không được, tôi chỉ bán nghệ chứ không bán thân, tôi không thể hy sinh bản thân mình cho cô ta được!”

“…… Ai bảo anh hy sinh thân anh? Ý tôi là anh tạm thời hy sinh nhan sắc để quyến rũ cô ta, rồi tùy cơ hành động.”

“Lỡ đâu cô ta thấy tôi không đẹp thì sao?”

Mạnh Kình sâu sắc thở dài: “Có vẻ như anh thiếu nhận thức về bản thân mình đấy.”

Chưa bàn đến chuyện khác, chỉ riêng về nhan sắc thôi, cô không tin có người lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước vẻ đẹp của anh.

Để ngăn anh cứ lưỡng lự, cô giơ tay lên, trực tiếp giật khăn che mặt của anh xuống, tiếp đó nâng vành mũ của anh lên, để lộ toàn bộ khuôn mặt dưới ánh mặt trời.

Cô trầm giọng nhắc nhở: “Đi tới gần cô ta, quyến rũ cô ta, kế tiếp nên làm gì không cần tôi dạy anh chứ?”

Cô đẩy nhẹ vai anh, đẩy anh tiến về phía trước.

Dù không tình nguyện chút nào, nhưng Địch Tử Uyên cũng hiểu tình hình, biết rằng lúc này chỉ có dùng nhan sắc quyến rũ đối phương mới có thể kéo dài thời gian, hơn nữa anh cũng không muốn A Lỗ Pháp tiến đến quá gần Mạnh Kình.

Vì vậy, anh quyết đoán vừa tiến về phía trước vừa đẩy ngược A Lỗ Pháp ra sau.

“Đại ca bình tĩnh, khăn che mặt tôi đã kéo xuống rồi, tôi nghe theo các anh, anh đừng làm khó chúng tôi được không?”

Lúc này, cô gái tóc tết đuôi sam cũng vòng qua mọi người, đi đến trước mặt anh, nghiêng đầu quan sát.

“Hình dạng ra sao, để ta xem một chút.”

Địch Tử Uyên dùng một tay chắn A Lỗ Pháp, nghe vậy liền nghiêng người để cô ta có thể nhìn rõ khuôn mặt mình.

Gương mặt anh mang đậm vẻ đẹp cổ điển phương Đông, làn da trắng mịn, đường nét góc cạnh nhưng không kém phần mềm mại, như một tác phẩm tuyệt mỹ được chạm khắc từ băng tuyết.

Ngũ quan của anh sâu sắc, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng mềm mại, đặc biệt là đôi mắt đào hoa hơi xếch lên, đôi đồng tử nâu sẫm trong veo như lưu ly, như có quang ảnh sáng ngời lưu chuyển, bất cứ khi nào nhìn vào, luôn mang đến cho người ta ảo giác anh đang nhìn mình đầy tình cảm dịu dàng.

Đừng để vẻ ngốc nghếch khi anh nói chuyện với Mạnh Kình đánh lừa, thực ra khi anh giao tiếp một cách nghiêm túc, giọng nói của anh cực kỳ ôn hòa và êm ái.

Anh hơi cúi người, lịch lãm ưu nhã, ngay lập tức biến thành một người khác.

“Quý cô xinh đẹp, xin hãy tin tưởng, chúng tôi không có ý mạo phạm. Chúng tôi chỉ đang trên đường thám hiểm và muốn xin một chút nước uống thôi. Một thiên thần trong sáng và tốt bụng như cô chắc chắn sẽ tha thứ cho chúng tôi, đúng không?”

Cô gái tóc tết đuôi sam chăm chú nhìn anh một lúc lâu, ánh mắt lấp lánh: “Trong tộc của bọn ta chưa từng có người đàn ông nào tuấn tú và phóng khoáng như anh.”

“Bởi vì người trong tộc của cô đều là những chiến binh kiêu dũng thiện chiến, không cùng loại với tôi.”

“Nhưng ta chỉ thích những người đàn ông có ngoại hình đẹp.” Cô ta kéo tay anh, cười tủm tỉm và đề nghị: “Hay là anh theo ta về đi? Ta là công chúa Trát Hách của tộc, cũng có thể coi là công chúa của cả sa mạc này. Theo ta, anh sẽ không phải lo lắng chuyện ăn mặc, còn có người hầu hạ, chắc chắn sung sướng hơn thám hiểm nhiều.”

Công chúa sa mạc? Ai phong cô ta làm công chúa sa mạc vậy? Có biết xấu hổ không?

Nhưng Kình Kình phân tích không sai, cô gái này quả thật có chút địa vị.

Địch Tử Uyên rất không ưa cô ta chạm vào tay mình, nhưng tình thế ép buộc, anh chỉ có thể nhẫn nhịn, lại còn phải dỗ dành, tiện thể nói vớ nói vẩn.

“Được công chúa ưu ái, tôi thực sự vinh hạnh lắm. Không biết để ở rể trong tộc của cô cần phải thông qua yêu cầu gì? Tôi có cần chuẩn bị sính lễ không? Tôi không có nhiều tiền đâu.”

“Anh nói gì thế? Tất nhiên ta sẽ đưa sính lễ cho anh.” Công chúa Trát Hách say mê vuốt ve khuôn mặt anh: “Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không để anh chịu thiệt, nhưng nếu anh dám thay lòng đổi dạ, ta sẽ chặt tay chân anh để làm đồ nhắm cho tộc nhân của ta.”

Anh dời mắt xuống, nhìn về phía eo cô ta, rồi đáp lại với vẻ nghiêm túc mà qua loa.

“Đó là điều tuyệt đối không thể xảy ra, thưa công chúa thân yêu của tôi.”

Bỗng nghe có người cất giọng thô lỗ hỏi: “Công chúa, người muốn giữ lại nam thám hiểm, vậy còn nữ thám hiểm thì xử lý thế nào?”

“Ồ, phụ nữ à.” Công chúa Trát Hách liếc nhìn Mạnh Kình đứng cách đó không xa, rõ ràng không mấy hứng thú, cô ta vẫy tay một cách tùy tiện: “A Lỗ Pháp, bắt cô ta rồi nhốt lại đi. Dạo này thời tiết sa mạc thay đổi liên tục, chúng ta đã mất hơn hai mươi con gia súc. Nếu bò cừu không đủ ăn, thì cứ ăn cô ta trước. Thịt của nữ thám hiểm thường non mềm, năm xưa cha ta từng cho ta ăn một lần, đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ.”

Đậu mé, đây là tộc người gì vậy? Bộ tộc ăn thịt người sao?!

Địch Tử Uyên tái mặt kinh hãi, anh cố gắng thuyết phục công chúa Trát Hách: “Công chúa, đó là bạn của tôi, chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Tại sao phải ăn thịt người?”

Công chúa Trát Hách vẫn cười tủm tỉm như trước: “Phải nhớ rằng, giờ anh đã là người của tộc ta, không còn liên quan gì đến bạn cũ nữa, hơn nữa, đó còn là phụ nữ, ta không muốn anh có bất kỳ sự vương vấn nào với người khác giới, vì vậy, dù là tình hay lý, ta đều nên giết cô ta. Đến khi đó, ta sẽ nướng miếng thịt mềm nhất trên người cô ta, để anh cùng thưởng thức với ta.”

Đến nước này, rõ ràng hoàn toàn không thể thỏa hiệp được nữa. Nếu không hành động nhanh chóng, anh sẽ phải ở rể lập gia đình, còn Mạnh Kình sẽ bị đưa lên giàn nướng.

Thấy A Lỗ Pháp dẫn theo hai tộc dân khác, lại một lần nữa tiến về phía Mạnh Kình, anh quyết định ngay tức khắc, bất ngờ rút ra cây roi mềm từ thắt lưng công chúa Trát Hách mà anh đã để ý từ trước.

Công chúa Trát Hách không kịp đề phòng, bị kéo xoay hai vòng tại chỗ, nhân lúc cô ta chưa đứng vững, Địch Tử Uyên nắm lấy tóc đuôi sam của cô ta, kéo cô ta về phía mình, tay kia nhanh chóng quấn cây roi quanh cổ cô ta hai vòng, ra vẻ siết chặt.

Anh giữ chặt cằm cô ta, cất cao giọng: “Tất cả không được động đậy! Nếu còn động đậy, tôi sẽ bẻ gãy cổ công chúa của các người!”

Cùng lúc đó, A Lỗ Pháp và hai người kia chỉ còn cách Mạnh Kình vài bước chân. Nhận ra công chúa bị bắt, phản ứng đầu tiên của bọn họ là bắt Mạnh Kình làm con tin để trao đổi.

…… Ai ngờ Mạnh Kình đã đoán trước được hành động của họ.

Cô sớm đã giấu con dao ngắn cướp từ chỗ bà đồng trong lòng, lúc này không hề do dự rút dao ra, chém thẳng vào A Lỗ Pháp đang đứng phía trước.

A Lỗ Pháp tuy phản ứng khá nhanh nhẹn, tránh được chỗ hiểm, nhưng lưỡi dao sắc bén vẫn cắt qua lớp áo dày, để lại một vết rạch sâu trên cánh tay anh ta.

Con dao ngắn chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, khiến bọn họ lóa mắt trong giây lát. Nhân cơ hội này, cô nhanh chóng né tránh sự tấn công của hai người còn lại, rồi chạy về phía Địch Tử Uyên.

Địch Tử Uyên siết chặt cổ công chúa Trát Hách, kéo cô ta theo, bước nhanh về phía Mạnh Kình.

“Đừng manh động!” A Lỗ Pháp sợ công chúa bị thương, không dám hành động liều lĩnh, anh ta ôm lấy cánh tay đang chảy máu, giọng điệu đầy kinh ngạc: “Đó là con dao tế tự của thần linh sa mạc mà? Sao cô ta lại có dao tế tự?!”

Trong chốc lát, những người trong tộc xung quanh đều trở nên rối loạn.

Địch Tử Uyên và Mạnh Kình đứng cùng nhau, anh không khỏi thắc mắc: “Thì ra con dao này gọi là dao tế tự?”

Mạnh Kình cười khẩy: “Kệ tên của nó đi, miễn giết người tốt là được rồi.”

Công chúa Trát Hách tức giận vùng vẫy: “Những kẻ thám hiểm các ngươi đều tráo trở và đê tiện như vậy sao? Mau thả ta ra, nếu không cha ta sẽ không tha cho các ngươi!”

“Những người thám hiểm lương thiện đã bị các người nướng chín rồi, nên những kẻ còn lại đều là kẻ đê tiện.” Mạnh Kình đổi sống dao, vỗ nhẹ vào mặt cô ta: “Tốt nhất cô nên thức thời, tôi chưa bao giờ thương hoa tiếc ngọc, nếu cô nói thêm câu nào khiến tôi không vui, tôi sẽ rạch một đường trên mặt cô. Nếu cô còn nói tiếp, tôi sẽ chọc mù một mắt của cô. Thần linh sa mạc chẳng phải thích nhất là thu thập bộ phận cơ thể của người khác sao? Cô tự xưng là công chúa sa mạc, lấy cô làm vật tế thì ngài chắc chắn sẽ càng vui hơn.”

“……” Lửa giận của công chúa Trát Hách lập tức bị dập tắt không ít, cô ta liếc nhìn Địch Tử Uyên, cất giọng đầy uất ức: “Anh thực sự mặc kệ bạn mình làm loạn sao? Thà đối đầu với tộc dân của ta, cũng không chịu theo ta trở về hưởng vinh hoa phú quý?”

“Đây là đội trưởng của tôi, cô ấy muốn làm gì thì làm, cô quản được sao?” Địch Tử Uyên khó chịu, siết cổ cô ta chặt hơn: “Hơn nữa, giữa cái sa mạc này, thế mà cô nói có vinh hoa phú quý, là tôi chưa từng thấy vinh hoa hay là chưa từng thấy phú quý?”

A Lỗ Pháp lo lắng cho sự an toàn của công chúa, dáng vẻ hung thần ác sát lúc nãy biến mất, anh ta vội vàng khuyên nhủ.

“Khoan đã! Hai nhà thám hiểm chính trực, vừa rồi là chúng tôi mạo phạm, xin hãy thả công chúa của chúng tôi, chúng tôi cam đoan sẽ không cản trở hai người!”

“Chỉ không cản trở thôi sao? Làm sao tôi có thể tin tưởng đám người man rợ không có uy tín như các người?”

“Vậy hai người có điều kiện gì thì cứ nói, mọi thứ đều có thể thương lượng!”

Địch Tử Uyên nghiêng đầu ghé sát vào tai Mạnh Kình, thì thầm: “Kình Kình, chúng ta thương lượng điều kiện gì?”

“Hỏi bọn họ Quỷ Thành ở đâu.”

“Quỷ Thành?” Công chúa Trát Hách tròn mắt kinh ngạc: “Các người điên rồi sao? Muốn đến Quỷ Thành?”

“Cô hỏi chúng tôi điên hay không làm gì? Nói thật là xong chuyện.”

A Lỗ Pháp rõ ràng cũng không thể tin nổi: “Chúng tôi chưa từng đến Quỷ Thành, chỉ nghe tổ tiên nhắc đến thôi. Cửa vào của Quỷ Thành nằm ở nơi rậm rạp nhất trong rừng rậm núi Khánh Lan, đó là một con đường cực kỳ dài, phải vượt qua đường núi đá nguy hiểm, mới có thể đến được di tích của thành trì dưới lòng đất cổ xưa. Nhưng nhiều năm qua, những người đã đến đó không có ai sống sót trở về, chúng tôi không thể khảo chứng.”

Mạnh Kình điềm tĩnh hỏi lại: “Núi Khánh Lan ở đâu?”

Anh ta chỉ về phía đông: “Dãy núi miên man phía đông, núi Khánh Lan là ngọn núi hiểm trở nhất trong số đó.”

“Người trong tộc các anh đều biết ngọn núi Khánh Lan phải không?”

“Phải, đều biết.”

Cô gật đầu, ra hiệu cho Địch Tử Uyên tiếp tục khống chế công chúa Trát Hách, theo cô di chuyển về phía chiếc xe Jeep.

“Tất cả lùi lại, nếu công chúa của các người bị thương, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

A Lỗ Pháp sốt ruột hỏi: “Vậy các người định khi nào thả công chúa?”

“Tôi phải đảm bảo rằng tôi và đồng đội của tôi an toàn lên xe, đến lúc đó các người có thể đưa công chúa về.”

Địch Tử Uyên lén nhìn Mạnh Kình một cái.

Anh có dự cảm rằng, đội trưởng của mình chắc chắn sẽ không thả người dễ dàng như vậy.

******

Lời tác giả:

Đăng trước một chương, lát nữa sẽ có thêm một chương nữa.

Mơ hồ nhớ rằng trước đây có bạn từng nói rằng tôi thiếu miêu tả và hình dung về vẻ đẹp của Tiểu Địch, thực ra ở phần đầu và giữa đã miêu tả đơn giản rồi, đôi lúc viết quá nhiều về ngoại hình, trái lại sẽ khiến nó trở nên gượng ép.

Hôm nay nhân dịp chương này, lấy góc nhìn của công chúa bộ tộc để bổ sung chi tiết, mọi người tự tưởng tượng thêm nhé.

Trong tất cả các nam chính vô hạn lưu của tôi, đương nhiên ai cũng đẹp trai, chỉ là đẹp theo các phong cách khác nhau thôi.

Nhưng nếu phải xếp hạng, Tiểu Địch chắc chắn đẹp nhất, tiếp theo có lẽ là Tần Sách (nam chính《Kế hoạch săn bắt kinh dị》) và Tề Vân Tứ (nam chính《Những ngày quẩy cùng thần chết》).

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.