Chương trước
Chương sau
Mạnh Kình không làm theo quy tắc thông thường, trực tiếp hợp tác với Địch Tử Uyên giết bà đồng, hiện tại sức mạnh phong tỏa lều vải đã hoàn toàn biến mất, hai người gom hết mọi thứ có thể gom trong lều, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi kết giới.

Về phần người chơi nhóm thứ tư có thể vào lều hay không, nếu như vào được rồi phát hiện thi thể của bà đồng, không được cung cấp trang thiết bị gì, đó không phải vấn đề mà bọn họ phải cân nhắc.

Nghĩ theo hướng tích cực, dù đối phương không nhận được gì, nhưng ít nhất cũng không phải tự chọc mù một mắt hoặc giết đồng đội, chắc chắn vẫn còn lối thoát khác.

Ra khỏi kết giới, trước mặt họ vẫn là gió cát mù mịt, nhưng đường đi ban đầu đã biến mất, như thể mọi thứ vừa rồi chưa từng xảy ra.

Hai người đi tiếp một đoạn đường trong gió cát cho đến khi phát hiện một chiếc xe Jeep đã được cải tiến đậu ở phía xa.

Liên tưởng đến chùm chìa khóa trong balo trước đó, bọn họ nhận ra rằng, chiếc xe này sẽ là phương tiện di chuyển thay cho đi bộ để băng qua sa mạc.

Địch Tử Uyên xung phong: “Kình Kình, đưa bản đồ cho tôi đi, để tôi lái xe.”

“Anh có biết đường không?”

“Chỉ cần xác định rõ đích đến, tôi nghĩ không có vấn đề gì.”

Nhưng khó khăn chính là, hiện tại bọn họ hoàn toàn không biết đâu là đích đến, chỉ có thể dựa vào chủ đề của trò chơi lần này là【 Thành phố Quỷ Cát Vàng】để phán đoán, nơi cuối cùng bọn họ phải đến có khả năng cao là “Quỷ Thành”, chỉ có ở nơi đó mới có thể tìm được ‘bí mật ẩn sâu trong sa mạc” mà bà đồng nói, hoàn thành nhiệm vụ vượt ải.

Hai người mặc kệ tất cả, trước tiên lên xe Jeep, cuối cùng cũng tách biệt khỏi cơn gió cát ồn ào bên ngoài, có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vì đã rút kinh nghiệm từ ván zombie, lần này Địch Tử Uyên cố ý kiểm tra kỹ ghế sau và cốp xe, sau khi xác định rằng không có gì bất thường, anh mới yên tâm.

Anh quay lại ghế lái, nghiêm túc báo cáo với Mạnh Kình: “Đội trưởng, đã kiểm tra xong, trong xe an toàn.”

Mạnh Kình cúi đầu nghiên cứu bản đồ, nghe vậy cô lười biếng hỏi lại: “Tôi là đội trưởng, vậy còn anh?”

“Tôi là đội phó.”

“Lãnh đạo đầy đủ rồi, đội viên đâu?”

“Đội viên…… nói không chừng sau này sẽ tuyển được, haha.”

Cuộc đối thoại vô nghĩa này kết thúc bằng một tiếng cười ngốc nghếch của ai đó.

Do tấm bản đồ trong balo vẽ quá đơn giản, nhìn tới nhìn lui rất khó tìm được thông tin cụ thể hơn, chỉ có thể nhận diện một số khu vực trọng điểm mang tính biểu tượng, đủ để người chơi đại khái hiểu được hướng cần đi và xác định vị trí tiếp theo.

Hiện tại theo ý Mạnh Kình, đầu tiên sẽ lái xe về phía đông nam với góc 45 độ, tính năng của xe Jeep vô cùng tốt, băng qua cát vàng cứ như đi trên đất bằng, hơn nữa kỹ năng lái xe của Địch Tử Uyên rất ổn, cứ như vậy bình an được mười mấy cây số.

Trên đường đi, Địch Tử Uyên thắc mắc: “Kình Kình, tại sao lại đi theo hướng đông nam? Hình như trên bản đồ không có vị trí của Quỷ Thành mà.”

“Sa mạc này là bồn địa được núi cao bao quanh, vì trên bản đồ biểu thị bốn phía đều là núi, cho nên tôi đoán có lẽ cần vượt qua dãy núi mới tìm được tòa thành kia.” Mạnh Kình nói: “Hướng đông nam có vài cái hồ nhỏ rải rác, chúng ta nên bổ sung nguồn nước trước, tiện thể xem quanh đó có dân bản địa nào không.”

Dù sao trong balo chỉ có hai túi nước bằng da dê nhưng lại không có nước, nước vẫn phải tự tìm.

Địch Tử Uyên tỏ vẻ đã hiểu: “Chính xác, nơi có hồ nước phân bố thì có thể có người sinh sống, ít nhất trong trò chơi, hệ thống sẽ thiết lập như vậy, chúng ta có thể hỏi thăm họ về Quỷ Thành.”

“Anh thông minh hơn trước một chút đấy.”

Hiếm khi cô khen anh một câu, đến nỗi anh mở cờ trong bụng, lập tức đạp ga hết cỡ, bắt đầu chuyến hành trình đua xe cực hạn.

Đôi khi, sự hưng phấn chỉ cần một khoảnh khắc.

——

Đến nửa đêm, nhiệt độ trong sa mạc giảm mạnh, nhưng khí trời vẫn khá quang đãng, bầu trời đêm xanh đậm với những ngôi sao lấp lánh, giống như những đôi mắt xa xăm dõi theo những nhà thám hiểm.

Kết hợp bản đồ giấy và bảng điều khiển của xe Jeep, có thể biết hiện tại đã đi được hơn 200km, còn cách hồ nước khoảng 400km nữa, có lẽ sẽ đến nơi vào trưa mai nếu tiếp tục lái xe suốt đêm.

Ghế sau của xe Jeep có hai tấm chăn, Mạnh Kình ra hiệu bảo Địch Tử Uyên dừng xe, cô và anh đổi vị trí, sau đó cô ném cho anh một tấm chăn.

“Anh ngủ một lát đi, để tôi lái xe.”

Địch Tử Uyên ôm chiếc chăn, trông có vẻ lo lắng, anh vẫn chưa quên rằng cô vốn không có bằng lái, chỉ nhờ tập lái xe cùng bạn cùng phòng mới biết lái.

Dĩ nhiên anh vẫn chưa quên trong game zombie, cô lái xe đâm thẳng vào một đám người chơi nam.

Anh ta cũng không dám thẳng thừng ngăn cản cô, chỉ cẩn thận hỏi: “Ờm… Kình Kình, thực ra tôi không buồn ngủ lắm, hay là em ngủ trước đi, để tôi lái thêm một chút nữa?”

“Thay phiên đi, tôi muốn thử cảm giác lái chiếc xe này.”

“Nhưng tôi cảm thấy, cảm thấy……”

Tiếc là anh chưa kịp nói tiếp thì đã bị Mạnh Kình nhét một miếng lương khô vào miệng.

Trong balo chỉ có lương khô, không có nước, anh suýt mắc nghẹn, cố gắng ưỡn cổ nuốt xuống, tự nhiên không có thời gian khuyên can cô.

May là sa mạc rộng lớn, nửa chặng đầu Mạnh Kình lái xe không gặp trở ngại gì, xem như suôn sẻ.

Địch Tử Uyên là người lòng rộng rãi, lo lắng cũng không lo lâu, hơn nữa anh vốn có cảm giác an toàn đặc biệt với Mạnh Kình, chẳng mấy chốc, đầu anh nghiêng sang một bên, quấn chăn quanh người ngủ thiếp đi ở ghế phụ.

Đó sẽ là một giấc ngủ rất an nhàn.

…… Nếu xe Jeep không đột ngột xảy ra va chạm.

Dù đã thắt dây an toàn, cú va chạm bất ngờ ấy vẫn suýt hất Địch Tử Uyên ra ngoài, trong cơn mơ màng, đầu anh đập vào cửa kính xe, buộc phải tỉnh giấc.

“Sao thế? Có chuyện gì hả?!”

Mạnh Kình ngồi ngay ngắn trên ghế lái, hai tay nắm chặt vô lăng, nhìn cô có vẻ bình tĩnh, nhưng lúc này trên mặt cũng lộ ra vài phần vẻ ảo não.

Cô nói với anh: “Không có gì, đụng phải một cây xương rồng thôi.”

Địch Tử Uyên vừa kinh ngạc vừa bối rối, anh xoa xoa cái trán bị đau, thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn về phía sau.

Quả nhiên, đúng là đã đụng phải một cây xương rồng, hơn nữa còn đụng gãy luôn cây xương rồng đó.

Đó là một cây xương rồng cao gần một mét.

Nhưng ngẫm lại, chuyện này xảy ra với cô thì cũng không có gì quá khó hiểu, với kỹ năng lái xe và phong cách hành động của cô, hoàn toàn có thể dẫn đến chuyện này.

Anh cười gượng hai tiếng, cố gắng xua tan bầu không khí quá đỗi ngượng ngùng này.

“Ừ ừ, không sao, xe không hỏng là được.”

“Ừ.”

“Nói nè Kình Kình, tôi thật sự tỉnh ngủ rồi, để tôi lái xe được không? Em là đội trưởng, đội trường thì nên yên tâm nghỉ ngơi.”

Mạnh Kình nhìn anh một cái, sau khi suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng cô đại phát từ bi gật đầu.

“Cũng được.”

“Tốt quá tốt quá!”

Nói thế nào đi chăng nữa, cuối cùng mạng này cũng tạm thời giữ được rồi.

*

Vào lúc giữa trưa khi mặt trời nóng rát nhất, hai người lái xe Jeep đến khu vực tập trung hồ nước như trên bản đồ chỉ dẫn.

Từ xa, những hồ nước như cờ trên bàn cờ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lấp lánh những gợn sóng lăn tăn xanh biếc, điểm thêm một chút sức sống cho sa mạc rộng lớn này.

Địch Tử Uyên lấy hai túi nước da dê từ trong balo ra, ngẩng đầu lên thì thấy Mạnh Kình đang định xuống xe, anh liền vội vàng gọi cô lại.

“Chờ đã.”

Mạnh Kình quay đầu lại nhìn thoáng qua anh: “Có chuyện gì?”

Anh đưa tay, vừa tự nhiên vừa chăm chú chỉnh lại khăn che mặt cho cô, tiện thể kéo thấp vành mũ chắn gió của cô xuống.

“Bây giờ nắng gắt lắm, da em mịn, không thể bị cháy nắng được.”

“…… Ừm.”

Cô tiện tay kéo khóa chiếc áo khoác ngoài của anh lên, rồi quay người mở cửa xuống xe, bước nhanh về phía hồ nước không xa.

Ban đầu hai người chỉ định rửa mặt và múc nước đầy túi, kết quả vừa mới múc nước xong, còn chưa kịp quan sát kỹ địa hình xung quanh thì đã nghe thấy tiếng hò hét gấp gáp vang lên từ đằng xa.

“Ai đó? Đứng yên tại chỗ!”

Địch Tử Uyên quay đầu lại nhìn thì thấy có khoảng mười mấy người đàn ông và phụ nữ ăn mặc kì lạ đang chạy về phía này, có thể đoán được đây chắc chắn không phải người chơi, mà là dân bản địa sống quanh hồ nước này.

Họ giơ cao những loại vũ khí dùng để lao động như rìu, xẻng, trong chớp mắt đã hùng hổ bao vây hai người.

Người đàn ông dẫn đầu quấn khăn trùm đầu, tay cầm rìu chỉ về phía trước, lớn tiếng quát: “Hai đứa ranh con từ đâu đến? Không biết đây là lãnh thổ của bộ tộc chúng tôi, không được tự ý xâm nhập sao?”

“…… Thật kỳ lạ.” Địch Tử Uyên lẩm bẩm: “Sao trong sa mạc còn phân chia lãnh thổ bộ tộc chứ? Môi trường khắc nghiệt thế này, có gì mà phải chia lãnh thổ?”

Mạnh Kình không nói gì, cô nhanh chóng quan sát một lượt những người này, rồi phát hiện ra một cô gái tóc tết đuôi sam, ăn mặc tinh tế hơn, có đeo chuỗi hạt, đang được những người trong bộ tộc vây quanh.

Cô đoán rằng, cô gái đó rất có thể có vai trò rất quan trọng trong bộ tộc.

Ai ngờ vừa nghĩ như vậy, thì chợt nghe thấy cô gái cất tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng:

“A Lỗ Pháp, dáng người của người đàn ông kia có vẻ không tệ, bảo anh ta bỏ khăn che mặt xuống để ta nhìn mặt.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.