Những lời của bà đồng, qua tai của Mạnh Kình, rút gọn thành hai từ khóa quan trọng:
Giao dịch và hồi đáp.
Không nghi ngờ gì nữa, người chơi vào lều trước sẽ có quyền chủ động, bất kể quyền chủ động đó là gì, dù có nguy hiểm, cô cũng quen giữ nó trong tầm tay của mình.
Cô phải biết nội dung giao dịch là gì, nếu để Địch Tử Uyên vào trước, cô sợ anh sẽ làm bừa.
Bên trong lều xanh lá dường như không khác gì bên ngoài, vẫn là những dây leo héo úa đan xen quấn quanh, không khác gì mấy sa mạc rộng lớn vô sinh cơ này, ở giữa đặt một chiếc bàn và hai chiếc ghế, trên bàn có một thanh dao ngắn màu bạc dài chừng 25cm, lưỡi dao sắc bén, từ góc độ nhất định có thể nhìn thấy phù văn đồ án như ẩn như hiện trên thân dao.
Bên cạnh con dao, có một chiếc balo làm bằng vải chống thấm nước, giống hệt chiếc balo mà hai nhóm trước đã nhận, rõ ràng thứ chứa trong balo chính là phần thưởng của đợt này.
Trên bàn có vài giọt máu, vết máu vẫn còn mới.
Bà đồng ngồi sau bàn với một tư thế vừa ưu nhã vừa quỷ dị, bà ta ra hiệu bảo Mạnh Kình ngồi xuống phía đối diện.
Sau khi Mạnh Kình ngồi xuống, bà ta mỉm cười, từ tốn mở lời.
“Nhà thám hiểm thân mến, chúc mừng cô giành được quyền ưu tiên lựa chọn, xin hãy tin tưởng, điều này vô cùng có lợi cho cô, cô sẽ nhận được sự phù hộ của thần linh sa mạc.”
Mạnh Kình mặt không đổi sắc: “Cảm ơn, vậy thần linh sa mạc có lời gì muốn nhắn nhủ với tôi không?”
“……” Có lẽ trước đây chưa có người chơi nào hỏi câu hỏi kỳ quái như vậy, dường như bà đồng khựng lại một chút, sau đó bà ta duy trì nụ cười, tiếp tục trả lời: “Thần linh sa mạc muốn ban tặng cho các nhà thám hiểm những món quà phong phú, nhưng với điều kiện là nhà thám hiểm phải bỏ ra một cái giá nhỏ, xem như giao dịch với thần linh.”
“Giao dịch gì? Bà nói đi.”
Trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu xanh xám của bà đồng dường như sáng lên đôi chút.
Bà ta nói: “Cô có thể lựa chọn hi sinh một vài thứ, ta sẽ lắng nghe ý kiến của thần linh, cho đến khi thần linh thỏa mãn.”
Vớ va vớ vẩn.
Mạnh Kình cố kìm chế xúc động muốn trợn mắt, cô hỏi tiếp: “Hai nhóm thám hiểm trước đã hoàn thành giao dịch rồi à?”
“Đúng vậy.” Bà đồng nói: “Nhà thám hiểm đầu tiên đã hy sinh một bộ phần dư thừa của cơ thể mình; nhà thám hiểm kế tiếp thì lựa chọn hy sinh một phần dư thừa của linh hồn mình.”
“Có thể giải thích rõ hơn không?”
“Nếu cô chọn hy sinh giọng nói, thính giác, một con mắt, hoặc một cái chân lành lặn của mình để dâng hiến cho thần linh, cô sẽ có thể mang đi gói quà mà thần linh ban tặng; nếu cô chọn dâng hiến tinh thần trách nhiệm và lương tâm đạo đức cho thần linh, chứng tỏ linh hồn của cô có thể chịu đựng thử thách của sa mạc, thần linh có lẽ sẽ ban cho cô nhiều thứ hơn.”
“Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như, tự tay hiến tế đồng đội thám hiểm cùng cô.”
Nói xong, bà đồng đứng lên, kéo bình phong đan bằng dây leo sau lưng mình ra.
Sau bình phong, là thi thể đồng đội của người chơi nam nhóm thứ hai, chiếc áo khoác bẩn thỉu bị cát vàng nhuốm bẩn xuất hiện một lỗ thủng đầy máu, rõ ràng là vết thương chí mạng do con dao ngắn trên bàn gây ra.
Người chơi nam nhóm đầu tiên, vì bảo vệ đồng đội, sau khi cân nhắc, lựa chọn hy sinh một con mắt của mình.
Người chơi nam nhóm thứ hai, vì muốn nhận phần thưởng cao cấp hơn, lựa chọn hiến tế đồng đội, một mình tiến bước.
Rất khó để phán xét đúng sai, gặp được đồng đội tôn trọng đạo nghĩa là vận may, gặp được đồng đội vứt bỏ giao ước, chỉ có thể trách mình chọn sai người.
Suy cho cùng, trò chơi Thần Linh luôn tàn khốc như thế.
Đứng trước khoảnh khắc như lúc này, Mạnh Kình bất chợt nảy sinh một suy nghĩ, nếu vừa rồi Địch Tử Uyên vào trước, có phải sau khi tên ngốc ấy nghe xong lời bà đồng nói, anh sẽ lập tức tự hủy một con mắt của mình hay không.
Thật kỳ lạ, trong tình huống bình thường, cô sẽ không suy xét từ khía cạnh thiện ý của nhân tính, nhưng trực giác của cô lại khẳng định rằng, anh chắc chắn sẽ lựa chọn như thế.
Nhưng cô không phải là anh, cô không thể lựa chọn như thế.
Dù là thị lực, thính lực, giọng nói, hay đôi chân linh hoạt, đối với cô mà nói, tất cả đều vô cùng quan trọng, cô không muốn từ bỏ bất cứ thứ gì.
Về phần hy sinh phần dư thừa của linh hồn……
Cô không bận tâm lắm, dù sao kể từ khi bị ràng buộc với hệ thống Thần Linh, cô đã quyết tâm dâng hiến linh hồn mình cho địa ngục.
Cô trầm ngâm chốc lát, sau đó bình tĩnh hỏi bà đồng: “Tôi phải dùng cách nào để hiến tế đồng đội?”
Bà đồng cười vô cùng vui vẻ, ngay lập tức cầm con dao ngắn trên bàn đưa cho cô.
“Đây là vũ khí được thần linh sa mạc chúc phúc, ngài sẽ giúp cô hoàn thành mọi chuyện mà cô muốn.”
“Mọi chuyện mà mình muốn?”
“Đúng vậy, cho nên, ngay bây giờ, hãy mời đồng đội thám hiểm của cô vào lều.”
Mạnh Kình gật đầu, không do dự nhiều, cô nhận lấy con dao rồi giấu trong tay áo.
Cô bước đến cửa lều, phát hiện cửa lều bị phong bế giờ đã có thể mở ra.
Vừa vén tấm rèm lên, gió cát lập tức ập vào mặt, cô giơ tay che mặt, đồng thời vẫy tay với Địch Tử Uyên.
Ở bên ngoài, Địch Tử Uyên bồn chồn chờ đợi, vừa thấy cô xuất hiện, anh chẳng nghĩ ngợi gì mà lập tức chạy đến.
“Kình Kình, làm sao thế?”
Mạnh Kình không nói gì, cô chỉ dùng sức kéo anh vào lều.
Rèm cửa lần nữa đóng lại, Địch Tử Uyên lảo đảo, khi anh đứng vững, đầu tiên, ánh mắt lướt qua bà đồng, lập tức nhìn thấy thi thể của người chơi nam nhóm thứ hai sau bình phong đầy dây leo.
Rõ ràng anh hơi sửng sốt.
Mạnh Kình nhìn thấu sự lo lắng và nghi ngờ của anh, cô đặt tay lên vai anh, tinh tế dẫn dắt anh nhìn về phía bà đồng.
“Đừng sợ, quy tắc của nhóm thứ hai không giống chúng ta, tôi đã hoàn thành giao dịch rồi.”
“……”
“Nhưng mà, tôi cần anh giúp tôi một việc, hiểu không?”
Đúng là thỉnh thoảng Địch Tử Uyên hơi chậm hiểu, nhưng cũng có những lúc anh sáng suốt, chẳng hạn như lúc này, anh nhận ra nụ cười vi diệu như ngồi xem trò vui của bà đồng.
Khi anh quay lại nhìn Mạnh Kình lần nữa, anh cụp mắt xuống, nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ tay áo của cô.
Anh hít một hơi thật sâu, dường như không thể tin nổi, vành mắt vô thức đỏ hoe.
…… Nhưng cảm xúc bi thương này chỉ kéo dài hai giây.
Bởi vì anh thấy Mạnh Kình dùng ngón trỏ, rất kín đáo, lướt qua cổ họng mình.
Đó là ám hiệu phù hợp với phong cách của cô.
Đôi mắt vốn u ám của anh ngay lập tức sáng lên, tim đột nhiên đập nhanh, phản ứng của cơ thể gần như nhanh hơn suy nghĩ.
Anh quả quyết xoay người, lao về phía bà đồng đang ngồi trước bàn.
Chiếc ghế gỗ ngã xuống cát vàng trong im hơi lặng tiếng, bà đồng cũng bị anh đẩy ngã xuống đất, từ tay áo dài màu xanh lá của bà ta, vô số dây leo héo úa bò ra, vẻ mặt của bà ta dữ tợn, lợi dụng dây leo siết chặt cổ, ngực và tứ chi của anh.
Cảm giác ngạt thở đến vừa nhanh vừa hung hãn khiến tầm mắt của anh tối sầm, máu liều trong anh bị kích thích, anh dùng ngón tay chọc vào mắt bà đồng, cố gắng đè đầu bà ta xuống đất.
Khi hai người đang giằng co, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con dao trong tay áo Mạnh Kình trượt xuống lòng bàn tay cô, cô nhảy lên bàn, lợi dụng quán tính đáp đất, đâm thẳng mũi dao xuống người bà đồng.
Xét thấy Địch Tử Uyên quá gần bà đồng, đòn tấn công của cô bị hạn chế, mục tiêu lệch đi, lưỡi dao sắc bén lập tức xuyên qua cánh tay của bà đồng.
Bà đồng rít lên một tiếng quái dị, dây leo quấn quanh người Địch Tử Uyên nới lỏng, do đó xuất hiện khe hở.
Tay trái của Mạnh Kình bóp cổ bà đồng, tay phải rút con dao ra, lập tức đâm thêm một dao nữa.
Nhát dao này cực kỳ chính xác, không chút trở ngại cắt đứt dây leo, sượt qua Địch Tử Uyên ở sát bên cạnh, tàn nhẫn đâm vào tim bà đồng.
Ngay sau đó cô xoay tròn mũi dao, nhằm xoắn nát trái tim của bà ta, không dừng lại cho đến khi chết hẳn.
Cô nghiến răng cười nhạt: “Tôi đồng ý với bà, sẽ dâng hiến tinh thần trách nhiệm và lương tâm đạo đức của mình cho thần linh, nhưng đó là tinh thần trách nhiệm và lương tâm đạo đức đối với bà.”
Chính bà đồng đã thừa nhận, rằng con dao này được thần linh chúc phúc, sẽ giúp đỡ người chơi hoàn thành những chuyện mà mình muốn.
Vì vậy, chuyện mà cô muốn hoàn thành, chính là giết chết bà đồng.
Hiến tế ai cũng là hiến tế mà, quy tắc không nhắc đến, cũng không hề ngăn cấm.
Bà đồng như bị rút cạn máu, khuôn mặt tái nhợt và khô héo, ngã xuống biến thành một vũng bùn nhão nhoẹt.
Bà ta vừa chết, dây leo quấn quanh Địch Tử Uyên rút vào tay áo dài. Địch Tử Uyên thở phào nhẹ nhõm, anh che vết hằn xanh tím ở cổ, ho sặc sụa bên cạnh thi thể một lúc lâu.
Thấy anh không gặp nguy hiểm tính mạng, Mạnh Kình bèn đi kiểm tra balo trên bàn, cô phát hiện bên trong có những công cụ cần thiết cho lữ trình sa mạc, một tấm bản đồ đơn giản, bên cạnh còn có một chiếc chìa khóa xe.
Cô nhét con dao ngắn vào balo rồi lục lọi xác của bà đồng, cuối cùng tìm được một viên ngọc sáng lấp lánh như dạ minh châu từ trong lồng ngực của thi thể.
Tất nhiên, cô cũng cất viên ngọc này.
Làm xong tất cả, cô ra vẻ giơ tay đỡ Địch Tử Uyên.
“Anh có ổn không?”
“Ổn, có gì mà không ổn!” Địch Tử Uyên phủi cát trên quần áo, nắm tay cô để đứng lên, vẻ mặt của anh dường như vẫn còn nét tủi thân: “Kình Kình, vừa rồi tôi tưởng em muốn giết tôi.”
“Nếu không có lựa chọn tốt hơn, tôi thật sự sẽ giết anh.” Mạnh Kình nói: “Hoặc nếu tôi không muốn tốn thời gian, có thể trực tiếp đâm xuyên qua cả anh lẫn bà đồng.”
“A……”
“Nhưng giữ lại anh vẫn có giá trị hơn giết anh, cho nên tôi tạm thời không có ý định đó.”
Cô hiếm khi an ủi người khác, có thể nói những lời này đã là tận tình tận nghĩa, Địch Tử Uyên rất cảm động.
“Tôi biết mà, Kình Kình em đúng là nghĩa khí ngút trời.”
“Ờ, cảm ơn anh hình dung tôi như thế.”
“Vậy giao dịch của em với bà đồng, là em sẽ giết tôi sao?”
“Bà ta cho tôi hai lựa chọn, một là tự mình hại mình, hai là giết đồng đội.”
Địch Tử Uyên giác ngộ: “Người chơi nhóm thứ nhất chọn tự mình hại mình, còn nhóm thứ hai thì chọn giết đồng đội?”
“Đúng thế.” Mạnh Kình đầy hứng thủ hỏi anh: “Nếu anh vào trước, anh sẽ chọn thế nào?”
“Thì…… tôi cũng sẽ đâm mù một mắt mình chăng? Dù sao trở về thành phố của Thần thì sẽ tự động khỏi mà, tôi không sợ đau!”
Quả nhiên, câu trả lời của tên ngốc này chẳng bất ngờ tẹo nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]