🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Theo chỉ dẫn của hướng dẫn viên A Tư Mã, trên đồng hồ của mỗi người xuất hiện ba lựa chọn.

【 A. Bức tranh cát chảy; B. Bà đồng dẫn lối; C. Chủ của doanh trướng 】

Đếm ngược 30 giây bắt đầu. Dù là người chơi cùng nhóm có thể lựa chọn khác nhau, nhưng xét thấy diện tích của sa mạc quá lớn, không rõ cơ chế cụ thể là gì, tách ra với đồng đội không phải là một hành động sáng suốt, rất có thể sau khi tách ra sẽ khó có thể gặp lại, thế nên không ai muốn mạo hiểm như thế.

Địch Tử Uyên gấp gáp hỏi ý kiến của Mạnh Kình: “Kình Kình, chọn cái gì đây? Chúng ta phải chọn giống nhau!”

Mạnh Kình cũng đang cân nhắc và suy đoán nội dung của ba lựa chọn này, nhưng thoạt nhìn tất cả đều lập lờ nước đôi, điều duy nhất cô có thể chắc chắn chính là nhất định không có lựa chọn nào đơn giản.

Cuối cùng cô quyết định chọn cái tương đối rõ ràng.

“Chọn B.”

Địch Tử Uyên không chút do dự bấm chọn B.

Thời gian đếm ngược kết thúc, toàn bộ mười nhóm gồm hai mươi người chơi đã hoàn thành việc chọn lựa.

Hướng dẫn viên A Tư Mã chống quải trượng, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm như trước.

“Mời những nhà thám hiểm chọn A đến lều màu xanh dương, những nhà thám hiểm chọn B đến lều màu xanh lá, còn những nhà thám hiểm chọn C thì đến lều màu đỏ.”

“Các bạn, tôi sẽ luôn đồng hành cùng các bạn.”

Mạnh Kình chăm chú nhìn áo choàng có mũ che màu đen đang tung bay phần phật của gã, trong chớp mắt, nó lập tức biến mất trong gió cát giữa bầu trời ảm đạm. Cô đang suy nghĩ thì chợt cảm thấy Địch Tử Uyên vỗ nhẹ vào vai mình.

“Kình Kình, em nhìn bên kia kìa.”

Cô nhìn theo hướng anh chỉ, sao đó thấy giữa sa mạc bao la, không biết từ khi nào đã xuất hiện ba chiếc lều phát sáng, dù khoảng cách rất xa nhưng màu sắc của chúng vẫn có thể dễ dàng nhận ra.

Bọn họ chọn B, bà đồng dẫn lối, lựa chọn này tương ứng với lều màu xanh lá. Cùng chọn lựa này với bọn họ có bốn nhóm, tổng cộng tám người.

Địch Tử Uyên thì thầm vào tai Mạnh Kình: “Hình như chọn C tương đối nhiều.”

“Vì C tương đối cụ thể.”

Dù sao thì, lựa chọn A với cát chảy mang đến cảm giác quá nguy hiểm, lựa chọn B với bà đồng lại quá huyền học, vài người chơi cầu mong ổn định thường sẽ chọn C.

Nhưng liệu ổn định có thật sự ổn định hay không?

Trước mỗi lều, mặt cát lún xuống, hình thành ba con đường hoàn toàn tách biệt, khi bọn họ bước vào con đường này liền phát hiện mình bị bao phủ trong một kết giới yên tĩnh quỷ dị, ngoài những người chơi cùng lựa chọn, những người khác không thể thấy được.

Bọn họ xếp hàng, từng bước từng bước một, tiến về phía lều. Trong số đó, có hai người chơi rõ ràng được ghép vào ngẫu nhiên, không chuẩn bị đầy đủ, chỉ mặc áo khoác đơn giản và mũ lưỡi trai, chẳng những bị gió thổi nghiêng ngả, mà giày thể thao thường ngày cũng bị cát lấp đầy.

Địch Tử Uyên thắc mắc: “Nếu là người chơi không tham gia hoạt động mà bị ghép vào, chẳng phải quá thiệt thòi hay sao?”

Mạnh Kình bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh nói chuyện công bằng trong trò chơi Thần Linh à? Đây là vấn đề vận may và xác suất, trước đây còn có người chơi tân thủ chưa chơi được bao nhiêu ván mà đã bị ghép vào phó bản núi tuyết, không kịp lấy quần áo tiếp tế và gậy leo núi, đến khi đồng đội tìm được thì anh ta đã chết cóng rồi.”

“A, vậy……”

“Không chỉ có bọn họ, một ngày nào đó rất có thể chúng ta cũng sẽ bị truyền tống vào tử cục, không có cách nào đoán trước được, chỉ có thể cố gắng chuẩn bị sẵn sàng.”

Ngay cả khi đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối, bởi vì đây vốn là một câu đố không có lời giải.

Cứ như thế, tám người chống chọi với gió cát, khó khăn tiến lên phía trước khoảng chừng nửa giờ, cuối cùng cũng đến trước lều xanh lá.

Toàn bộ lều xanh lá trông giống một chiếc lồng được dệt từ những dây leo khô héo, bên ngoài lều có một bà lão mặc trường bào màu xanh thẫm, búi tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, trông như một vỏ cây già mất nước nghiêm trọng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là bà đồng.

Bà ta từ tốn bước đến trước nhóm người chơi thứ nhất, dường như nói vài câu gì đó, sau khi nhận được câu trả lời từ đối phương, bà ta nắm tay một người trong số đó, xoay người bước vào lều.

Địch Tử Uyên nheo mắt lại, cố gắng phân tích mục đích của hành động ấy, nhưng gió cát mù mịt cản trở tầm mắt, anh không thấy rõ cũng chẳng nghe rõ.

Anh ngập ngừng nói: “Nhóm đó chỉ có một người vào trong, người còn lại thì đứng ở ngoài.”

“Vậy thì chẳng phải chuyện tốt lành gì.” Mạnh Kình nói chắc nịch: “Cố ý tách đồng đội ra, dẫn duy nhất một người vào trong, chắc chắn có quỷ kế, cho nên ai vào trước rất quan trọng.”

“Để tôi vào trước!” Anh không hề do dự: “Nếu bà ta có ý định giết người, tôi sẽ thăm dò tình huống trước!”

May là đang đeo khăn che mặt, nên vẻ mặt bất đắc dĩ của Mạnh Kình không lộ ra, cô nói với anh.

“Tôi cảm thấy bà đồng này không đến mức giết người khi vừa mới mở màn, có lẽ có quy tắc đặc biệt gì đó, anh chờ ở ngoài, để tôi vào trước.”

Anh vẫn lo lắng: “Nếu có nguy hiểm thì sao? Em có nắm chắc sẽ đánh thắng bà đồng này không?”

“Tôi không thắng được, chẳng lẽ anh sẽ thắng được?”

“Ít nhất tôi có ưu thế về mặt thể lực.”

“Tôi sợ anh kính già yêu trẻ, vào trong rồi thì không nỡ ra tay.” Cô lắc đầu: “Hơn nữa, tôi cần nghe bà đồng nói gì, lựa chọn là ‘bà đồng dẫn lối’, chắc chắn có cách lấy được bản đồ sa mạc, nếu không thì người chơi phải thám hiểm thế nào đây.”

Địch Tử Uyên suy nghĩ một chút, tạm thời không có ý tưởng nào khả thi hơn, anh không khỏi thở dài: “Thôi, chúng ta xem tình huống của người chơi trước thế nào đã.”

“Ừ.”

Trong khi bọn họ đang thảo luận, những người chơi khác cũng trao đổi đôi câu với nhau, chỉ có người chơi nữ không vào lều cùng đồng đội lo lắng, sốt ruột ngó nghiêng.

Từ biểu hiện của cô ta, có thể đoán được người chơi nam vừa được bà đồng dẫn vào trong là đồng đội rất thân thiết của cô ta, nhưng rèm lều vải dường như bị sức mạnh đặc biệt nào đó phong tỏa, nếu người bên trong vẫn chưa ra ngoài thì không ai có thể vào trong.

Khoảng mười lăm phút sau, khi giày của mọi người sắp bị cát vàng vùi lấp, cuối cùng, tấm rèm kia cũng được vén lên.

Người chơi nam vừa vào trong thất tha thất thểu chạy ra khỏi lều, trên vai có thêm một chiếc balo, anh ta che một mắt, suýt chút ngã quỵ, đồng đội nữ của anh ta lập tức đỡ lấy anh ta.

Tay trái của anh ta vẫn che mắt, tay phải nắm tay kéo đồng đội đi mà không hề dừng lại, vòng qua chiếc lều, bóng lưng sợ hãi tột cùng mau chóng biến mất ở ngoài kết giới.

Hành động kỳ lạ của anh ta gây ra một đợt xôn xao trong nhóm người chơi phía sau, họ thi nhau đoán xem anh ta đã gặp phải chuyện gì, nhưng chưa kịp nghĩ ra đáp án, bà đồng đã bước ra lần nữa.

Hai tay của bà đồng đan trước người, trên khuôn mặt già nua là nụ cười thần bí khó lường, bà ta ôn tồn trò chuyện với nhóm người chơi thứ hai.

Có vết xe đổ từ nhóm đầu tiên, nhóm thứ hai rất căng thẳng và sợ hãi, hai người đùn đẩy nhau, không ai muốn đi vào cùng bà đồng. 

Nụ cười của bà đồng càng sâu hơn, bà ta thì thầm vào tai từng người một, bất ngờ thay, lần này đã thành công thuyết phục được một người, anh ta chủ động đồng ý cùng bà đồng vào lều.

Mạnh Kình và Địch Tử Uyên là nhóm thứ ba, sau khi nhóm đầu tiên rời đi, hai người tiến lên gần hơn một chút, nhờ đó có thể quan sát tình hình rõ hơn đôi chút.

Kỳ thực Địch Tử Uyên cũng có chút thiên phú giao tiếp, anh hỏi thăm người chơi nam đang chờ đợi của nhóm thứ hai, vừa an ủi vừa vào chủ đề chính: “Người anh em à, đừng sợ, có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với nhóm đầu tiên được không? Gió lớn quá tôi không thấy rõ, trông sợ chết đi được.”

Người chơi nọ trang bị rất kém cỏi, đang quấn mình trong một chiếc áo khoác không đủ ấm, dùng tay chắn gió cát, không có tâm trạng nói nhiều, mà chỉ ủ rũ lầu bầu một câu.

“Người chơi nam trong nhóm đầu tiên, hình như mắt trái bị mù, trước ngực áo toàn là máu.”

“Mắt mù, đầy máu?” Địch Tử Uyên giật nảy người, anh xoay người nắm cổ tay Mạnh Kình: “Không được Kình Kình, lát nữa để tôi vào trước!”

Mạnh Kình hất tay anh ra: “Anh không biết quy tắc là gì, lỡ đâu khi đàn ông đi vào, bà ta sẽ móc mắt thì sao?”

“Nhưng mà……”

“Anh đừng gấp.” Cô nhẹ nhàng khuyên anh: “Chờ bà đồng ra rồi tùy theo tình huống mà quyết định.”

Thế là tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào tấm rèm cửa lều, cho đến khi nó được vén lên.

Kỳ lạ thay, lần này người chơi nam nhóm thứ hai hoàn hảo không chút tổn hại bước ra ngoài, vẻ mặt của anh ta hơi phức tạp, ngoắc tay gọi đồng đội của mình.

Đồng đội của anh ta từ từ bước tới, không rõ hai người nói gì, sau đó cùng nhau vào lều.

Thấy thế, người chơi nhóm thứ tư vô cùng kinh ngạc: “Sao lần này có thể vào chung? Rốt cuộc quy tắc là gì thế?”

“Chẳng lẽ là gieo xúc xắc, điểm cao thì có thể vào cùng nhau, điểm thấp thì bị phạt?”

“Móa, tôi gieo xúc xắc tệ lắm, chưa bao giờ thắng cả, phải làm sao đây?”

Trong bầu không khí lo lắng này, Địch Tử Uyên cũng hồi hộp theo, nhưng thấy Mạnh Kình vẫn luôn không có phản ứng gì, anh không dám làm phiền cô, nên chỉ đành chờ đợi.

Thời gian trôi qua chậm chạp, khi tấm rèm xanh lá lần nữa được vén lên, kết quả lại là bà đồng dẫn người chơi nam đầu tiên ra, bà ta tươi cười đưa anh ta ra khỏi kết giới, trên vai anh ta cũng có thêm một chiếc balo.

Dường như bà ta cố ý dùng người mình che chở người chơi nam, đến khi đối phương hoàn toàn rời khỏi, bà ta mới quay lại.

Suốt quá trình này, đồng đội của người chơi nam ấy không hề xuất hiện.

Anh ta đâu rồi?

Không có thời gian tự hỏi, bởi vì bà đồng đã đến trước mặt Mạnh Kình và Địch Tử Uyên.

Bà ta thân thiện nắm tay hai người, giọng nói như đến từ thế giới khác, từng câu từng chữ vừa khàn khàn vừa mơ hồ hư ảo.

“Những nhà thám hiểm thân mến, ta được thần linh sa mạc dẫn lối, đã canh gác ở đây gần trăm năm, nếu các bạn đã quyết định muốn khám phá bí mật ẩn sâu trong sa mạc, thì không thể không thực hiện một ít giao dịch, để thần linh cảm nhận được thành ý của các bạn, từ đó ban cho các bạn thứ mà các bạn mong muốn.”

Thấy Địch Tử Uyên định tiến lên một bước, Mạnh Kình lặng lẽ đè vai anh lại, cô cụp mắt, nhìn thấy một vết máu nhạt màu trên ống tay áo xanh lục của bà đồng.

Cô trầm giọng hỏi vặn lại: “Giao dịch gì?”

Bà đồng mỉm cười: “Nội dung giao dịch, ta chỉ có thể nói cho một nhà thám hiểm biết, hãy cho ta biết, trong hai người ai sẽ theo ta vào lều trước?”

Địch Tử Uyên nhận ra điều bất thường, nhưng tình huống khác biệt giữa hai nhóm trước khiến anh không chắc liệu người vào trước an toàn, hay người vào sau an toàn hơn.

Trong lúc anh do dự, Mạnh Kình đã quyết định.

Cô dùng lực đẩy anh lùi lại, sau đó sải bước đi theo bà đồng, không hề ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào lều.

Rèm lều lần nữa buông xuống, bên ngoài chỉ còn ba người chờ đợi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.