Chương trước
Chương sau
Lá bài phần thưởng mà Mạnh Kình rút được lần này, suy nghĩ kỹ lại, còn xảo trá hơn cả thi đấu đỉnh cao của Hoa Việt.

Ít nhất Hoa Việt có thể dễ dàng tìm được đồng đội, vì sau khi vượt ải có thể nhận được một phần thưởng lá bài cao cấp, chỉ cần đủ thành ý và có thể chứng minh bản thân, tự nhiên sẽ có người chơi có thực lực hùng mạnh nguyện ý mạo hiểm.

Nhưng Mạnh Kình thì khác, dù không phải thi đấu tập hợp toàn cao thủ, nhưng chủ đề của ván này vốn đã đầy thử thách, cuối cùng, ngoài điểm số ra, không có bất cứ lợi ích nào cho người chơi tổ đội.

Đổi lại người thường, chỉ có thể dùng mánh khóe để lừa người khác mắc bẫy, nhưng……

Mạnh Kình nghĩ, có lẽ không cần phiền phức như vậy, vì cô có sẵn người phù hợp.

Hôm sau, cô đến cơ quan ủy thác của Thành phố của Thần, tiêu tốn một số điểm không nhỏ để tìm tư liệu địa chỉ của người chơi Địch Tử Uyên.

Tư liệu cho biết, Địch Tử Uyên sống trong một cư xá cũ kỹ ở khu A, nơi này chủ yếu là những căn hộ cho thuê giá rẻ, không có NPC chịu trách nhiệm quản lý môi trường, rác chất đống không ai thu dọn, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối gay mũi.

Lầu 6, dãy 2, phòng 601.

Cô đi qua bồn hoa đã khô héo từ lâu trong tiểu khu, tìm được cửa lầu mục tiêu, mới vừa lên hai tầng lầu thì đã thấy có một người đang cầm một chiếc chổi lớn quét dọn hành lang.

Đối phương cúi đầu khom lưng, không thấy rõ mặt, nhưng có thể nhận ra từ dáng người cao ráo, vai rộng, eo thon, đích thực là quý ngài Địch Tử Uyên.

Cô dừng bước trước mặt anh.

“Ơ? Xin lỗi, tôi cản đường sao? Cô đi trước đi.” Địch Tử Uyên cứ ngỡ là người chơi sống ở đây, anh thu chổi lại rồi vội vàng nhường đường, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của cô, anh lập tức kinh ngạc: “…… Kình Kình? Kình Kình, sao em lại đến đây?!”

Mạnh Kình nhìn anh: “Anh siêng năng thật đấy.”

“Không phải đâu.” Anh lúng túng xua tay: “Chỉ là tôi thấy hành lang bẩn quá nên muốn quét dọn một chút, thế thì sinh hoạt của mọi người sẽ thoải mái hơn đôi chút.”

“Ở nơi như thế này mà có thể thoải mái à?”

Anh cười ngại ngùng, thử thăm dò: “Đã đến đây rồi, hay là lên nhà tôi ngồi chút nhé?”

“Được, đi thôi.”

“Okay!”

Thế là Địch Tử Uyên xách chổi, hớn ha hớn hở dẫn Mạnh Kình về nhà, căn hộ anh thuê ở lầu 6, là kiểu nhà một phòng khách một phòng ngủ rất chật hẹp, tùy tiện đặt vài món nội thất, vài đồ dùng hàng ngày là đã thấy chật chội.

Nhưng cũng không khó nhận ra, anh thật sự thường xuyên dọn dẹp, trong nhà rất sạch sẽ, có mùi bạc hà rất nhẹ, có lẽ do anh sử dụng xịt khử mùi phòng.

Anh ra hiệu bảo cô ngồi xuống ghế sofa đơn, sau đó đi rót cho cô một ly sữa tươi, dường như anh cảm thấy như thế hơi sơ sài nên bèn đề nghị:

“Kình Kình, tôi mời em ăn cơm trưa nhé? Gần đây có một quán đồ nướng nhỏ cũng không tệ lắm.”

Mạnh Kình không trả lời, cô nhíu mày hỏi anh: “Chẳng lẽ anh định ở nơi này mãi? Không nói đến số lần anh tự thông quan, mà chỉ nói đến hai lần anh đi theo tôi, điểm tổng kết chắc cũng không ít, chẳng lẽ không đủ để anh chuyển sang nơi ở khác?”

“Đủ, đủ chứ.” Địch Tử Uyên giải thích: “Nhưng tôi muốn tiết kiệm tiền, sau này trực tiếp thuê nhà ở khu D, lúc đó có thể gần em hơn một chút.”

Cách nói chuyện của anh luôn thẳng thắn thành thật, anh nói muốn gần cô hơn, chỉ đơn thuần là muốn gặp cô nhiều hơn, không có ý nghĩ gì khác.

Mạnh Kình cũng hiểu điều này, cô im lặng một lát, sau đó nói thẳng với anh.

“Anh cứ tiết kiệm tiền mua nhà, còn chuyện thuê nhà sắp tới, tôi có thể giúp anh giải quyết.”

“…… Hả?”

“Chung cư Bích Thủy ở khu D có môi trường tốt, cũng gần chung cư Bạch Hải, tôi sẽ trả trước cho anh nửa năm tiền thuê nhà.”

Địch Tử Uyên chẳng những kinh ngạc mà còn rất hoang mang: “Tại sao thế? Vô công bất thụ lộc (*),như thế chẳng phải tôi chiếm lợi trắng trợn từ em sao?”

(*) Vô công bất thụ lộc: không làm gì thì không nhận được báo đáp.

“Không hẳn là chiếm lợi trắng trợn, xem như là giao dịch hợp lí đi.”

“Giao dịch gì?”

“Nếu anh có hứng thú, chúng ta đi xem nhà trước, sau đó ăn cơm rồi từ từ nói chuyện.”

Anh bối rối bởi những lời cô nói, lưỡng lự một chút, sau đó gãi đầu nghi ngại.

“Vậy…… chờ tôi dọn đồ chút nhé?”

“Không cần dọn, có gì đâu mà dọn.” Ánh mắt của Mạnh Kình đảo quanh nhà anh một vòng, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình: “Đến lúc đó cần thứ gì, cứ mua mới hết là được.”

“……”

*

Cứ như thế, Mạnh Kình quyết định nhanh chóng, chỉ tốn nửa giờ, còn chưa uống hết một ly sữa, đã dẫn Địch Tử Uyên về khu D.

Cô chọn cho anh một căn hộ có ánh sáng tốt ở chung cư Bích Thủy, thay anh trả trước nửa năm tiền thuê nhà, sau đó còn tặng anh một tấm thẻ mua sắm của trung tâm thương mại, bảo anh muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ.

Giải quyết xong vấn đề thuê nhà, cô dẫn anh đến một nhà hàng gần đó ăn mì Biang Biang (*),tiện thể thảo luận chuyện chính.

(*) Đặc sản Tân Cương.

Địch Tử Uyên vốn như lọt trong sương mù, sau khi nghe cô giải thích, cuối cùng cũng hiểu dụng ý thật sự của cô khi làm tất cả những chuyện này.

Anh mút sợi mì, sửng sốt vài giây, như đang cố gắng xử lý hết lượng thông tin phức tạp này, tiếp đó anh cẩn thận hỏi.

“Vậy, Kình Kình à, em muốn mời tôi cùng tổ đội tham gia ván tiếp theo với em hả?”

“Đúng, có thể nói là vậy.”

Hai mắt anh sáng rực: “Còn có chuyện tốt như vậy sao?”

Để tránh anh hiểu sai, Mạnh Kình nhấn mạnh một câu: “Tổ đội thì tổ đội, nhưng lần này là cơ chế đặc biệt, dù anh theo tôi qua cửa, thì cũng sẽ không nhận được bất cứ lá bài nào, chỉ có điểm số kết toán mà thôi.”

“Không sao, dù sao lá bài của tôi cũng chưa đủ mà, thiếu ván này cũng chẳng sao.” Địch Tử Uyên không chút do dự trả lời: “Hơn nữa, đi theo em, điểm số kết toán luôn rất cao, có khác gì em chủ động giúp tôi kiếm tiền đâu? Đây không phải chiếm lợi lớn thì là gì?”

“……”

Quả nhiên, đừng bao giờ đánh giá thấp mạch não kỳ lạ của anh.

Có lẽ ánh nhìn chăm chú của Mạnh Kình làm anh mất tự nhiên, Địch Tử Uyên mấy lần muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng buông một tiếng thở dài, đặt đũa xuống.

Anh nói: “Kình Kình, có lẽ em không yên tâm lắm về kỹ năng của tôi, nghĩ tôi không đủ tư cách làm đồng đội của em, nhưng em hãy tin tôi, gần đây tôi tiến bộ lắm.”

“Tôi không phải không yên tâm về anh.” Mạnh Kình gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát của anh, hiếm khi cô cân nhắc cách dùng từ: “Ý của tôi là, ván này anh sẽ chịu thiệt thòi về lợi ích, bởi vậy tôi sẽ bồi thường cho anh bằng cách khác, anh có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì.”

“Em giúp tôi thuê nhà ở khu D, cho tôi thẻ mua sắm, lại còn mời tôi đi ăn, nếu tôi còn đưa ra điều kiện nữa, thế thì quá không biết điều rồi?”

“…… Ừm.”

Cô nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Giọng điệu của Địch Tử Uyên nghiêm túc: “Thật lòng mà nói, Kình Kình à, tôi tự biết mình, nếu không có cơ duyên xảo hợp lần này, em chắc chắn sẽ không tới tìm tôi, có lẽ sau này hai ta cũng khó mà gặp mặt, em bằng lòng tổ đội với tôi là may mắn của tôi, chứng tỏ em công nhận giá trị của tôi, về phần giá trị đó là bao nhiêu, tôi sẽ chứng minh cho em thấy trong game.”

“……”

“Tôi chấp nhận lời mời của em, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu.”

Thái độ bày tỏ của anh vừa rõ ràng vừa dứt khoát, lúc này dường như nói gì cũng thừa thãi, Mạnh Kình nhìn anh một lúc, không biết tại sao, cô bỗng mím môi cười.

“Được, vậy chiều nay chúng ta đến trung tâm hợp đồng, ký hợp đồng ngắn hạn một lần nữa.”

*

Theo quy định của hệ thống, bất cứ đạo cụ dư thừa nào cũng không thể mang từ thành phố của Thần vào game, nhưng quần áo thì có thể, miễn là người chơi có thể mặc lên người, muốn mặc bao nhiêu cũng được.

Vì đã biết chủ đề của ván game tiếp theo là thành phố Quỷ Cát Vàng, phán đoán sơ bộ chắc hẳn sẽ thám hiểm ở một nơi tương tự như sa mạc, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, nên phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

Vậy nên Mạnh Kình quyết định dẫn Địch Tử Uyên đi mua một số trang bị.

Mặc dù ở thế giới thực Địch Tử Uyên là cậu ấm nhà giàu chính hiệu, nơi cao cấp nào cũng đã đến, nhưng từ khi vào thành phố của Thần, anh chẳng dám đi đâu vì sợ tốn tiền.

Lần này vừa bước vào trung tâm thương mại được cho là đắt đỏ nhất khu D, anh có cảm giác như đã trải qua mấy đời.

“Kình Kình, chúng ta mua gì thế?”

“Trang phục outdoor (*),giày leo núi, áo chống trắng, khăn quàng cổ, vì chúng ta cần chống nắng ban ngày, chống lạnh ban đêm, còn phải phòng cát nữa.”

(*) Trang phục outdoor chính là những kiểu quần áo quen thuộc với dân phượt thủ, dân leo núi, trekker…… có chức năng sưởi ấm và bảo vệ cơ thể trong thời tiết khắc nghiệt.

Anh cảm thán: “Phải mua nhiều như thế sao?”

“Có bảo anh trả tiền đâu.” Mạnh Kình cầm một chiếc áo khoác outdoor, tiện tay ném vào lòng anh: “Đi thử đi.”

“À……”

Khi Địch Tử Uyên bước ra, anh phát hiện Mạnh Kình đang bảo nhân viên đóng gói một bộ quần áo outdoor, kiểu dáng cô chọn hình như không giống cái mà anh đang mặc.

Anh đánh bạo hỏi: “Kình Kình, tôi có thể lấy cái cùng kiểu với em không?”

“Kiểu của anh đắt hơn của tôi mà, tại sao không thích?”

“Tôi muốn mặc cùng kiểu với em, như thế nhìn mới giống chiến hữu thân thiết.”

“…… Bệnh à.”

Tuy miệng mắng như thế, nhưng xét thấy đây không phải yêu cầu gì quá đáng, Mạnh Kình vẫn đồng ý.

Cùng kiểu áo khoác, cô chọn màu xám bạc, Địch Tử Uyên chọn màu xanh đậm.

Địch Tử Uyên mãn nguyện, hớn hở cầm túi đồ giúp cô, cùng đi đến gian hàng tiếp theo.

“Kình Kình, mũ cũng cùng kiểu được không?”

“Im miệng mau.”

*

Sau khi thẻ hợp đồng ngắn hạn được kích hoạt, giao diện liên lạc dành cho đồng đội lại xuất hiện.

Trong thời gian này, để rèn luyện cho Địch Tử Uyên, Mạnh Kình dùng thẻ khóa học của mình, dẫn anh đi học vài khóa học bơi, leo núi, huấn luyện dã ngoại, cố gắng luyện tập cho anh, bổ sung cho các điểm yếu một cách toàn diện.

Sau đó cô phát hiện, ngoại trừ chỉ số thông minh, Địch Tử Uyên không có điểm yếu gì đặc biệt.

Có lẽ theo thời gian, khi tâm tính của anh được mài giũa nhiều hơn, anh sẽ trở thành một đồng đội không tồi.

Tuy rằng cô không chắc liệu mình có đủ kiên nhẫn ấy hay không.

Một ngày nào đó cuối tháng, vẫn là một buổi chiều tà hoàng hôn buông xuống.

Mạnh Kình theo thời gian đã hẹn, trang bị đầy đủ, mở cửa phòng ngủ ra.

Khoảnh khắc hỗn độn ngắn ngủi trôi qua, cô mở mắt ra, trong tầm mắt là một sa mạc rộng lớn, cát vàng trải rộng vô tận, gió mạnh hoành hành lập tức ập vào mặt.

Cô vừa buộc chặt khăn che mặt, thì ngay giây sau đã bị ai đó vỗ vai từ phía sau.

“Kình Kình, em tìm tôi hả? Tôi ở đây nè!”

“…… Tôi có tìm anh đâu.”

Địch Tử Uyên không để ý lắm, anh kề bên tai cô nói nhỏ.

“Em nhìn kìa, ván này đều là người chơi tổ đội.”

“Ừ, đúng thế.”

Dù những người chơi này không phải đều tham gia thông qua hoạt động tròn một năm, nhưng rõ ràng hệ thống đã căn cứ vào tình hình tổ đội hai người để ghép, nhìn quanh đều là những cặp đứng cạnh nhau, tách biệt với những người khác.

Ở trung tâm của những người chơi, có một người mặc áo choàng mũ rộng vành màu đen, che kín mặt, tay chống gậy, chậm rãi cất lời.

Giọng của gã trầm thấp, nhưng lại xuyên thấu hoang mạc lộng gió, từng câu từng từ, rõ ràng mạch lạc truyền vào tai mọi người.

“Các nhà thám hiểm, tôi là người dẫn đường của các bạn, A Tư Mã, hãy lắng nghe điều tôi sắp nói, điều này vô cùng quan trọng đối với các bạn.”

“Hãy chọn một trong ba địa điểm sau làm chỉ dẫn thiêng liêng cho chuyến hành trình này của các bạn.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.