🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trận chiến với hắc hồ chín đuôi, có thể tưởng tượng được gian nan đến mức nào. Nói cách khác, độ khó của ván này dường như đã được dồn hết vào trận quyết đấu cuối cùng.

Mạnh Kình một mình chặt đứt bảy cái đuôi của hắc hồ chín đuôi. Địch Tử Uyên thì một mình đối đầu với cả một bầy cô hồn dã quỷ đang phát rồ. Đến khi máu nhuộm đỏ cả áo, hai người gần như mất đi nửa mạng sống mới tìm được một cơ hội hiếm hoi.

Địch Tử Uyên dùng kiếm gỗ đào ngang chặn cổ của hắc hồ chín đuôi, hai chân kẹp chặt lấy eo đối phương, còn Mạnh Kình tấn công trực diện, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của đối phương.

Tám lưỡi quạt hợp lại thành một thanh kiếm sắc nhọn, mượn quán tính xung kích, lập tức xuyên thủng trái tim của hắc hồ chín đuôi.

Chiêu thức này vừa chuẩn vừa độc, mang theo khí thế được ăn cả ngã về không. Nếu không phải Địch Tử Uyên né kịp, có lẽ Mạnh Kình đã ghim anh vào vách động cùng với con hồ ly kia.

Không ngờ, hắc hồ chín đuôi vẫn còn một kỹ năng tự bạo trước khi chết, khi ấy, hai người hoàn toàn không kịp rời khỏi hiện trường, cơ thể của nó phát nổ kèm theo một tiếng vang lớn, dư ba lan khắp bốn phía trong ánh sáng mờ mịt.

Trong lúc cấp bách, Địch Tử Uyên dứt khoát lấy thân mình che chắn cho Mạnh Kình. Hai người bị luồng khí mạnh mẽ hất văng mấy chục mét, va vào hai thân cây trên đường. Máu dồn lên cổ họng, anh nghiến chặt răng, vẫn cố gắng ôm chặt cô trong lòng mà không buông tay.

Sau đó……

Những chuyện xảy ra sau đó thì Mạnh Kình không biết. Tóm lại, khi cô mở mắt ra, bản thân đã nằm trên giường trong phòng ngủ của mình.

Cô liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, avatar của Địch Tử Uyên trong giao diện nhóm vẫn sáng, điều đó chứng tỏ anh cũng đã sống sót trở về thành phố Thần Linh.

Ừ, còn sống là tốt rồi.

Dù vết thương trong trò chơi có thể tự động hồi phục sau khi vượt ải, nhưng sự mệt mỏi về tinh thần thì cần tự điều chỉnh, không thể tránh được.

Cô thở dài, nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu, ngủ đến tận trưa ngày hôm sau.

……

Xét thấy dạo gần đây biểu hiện của Địch Tư Uyên trong game rất ổn, có thể nói đã tiến bộ rõ rệt và ổn định, Mạnh Kình hứa sẽ thực hiện một nguyện vọng của anh.

Ý của cô là, bất kể anh muốn gì, cô đều có thể mua để thưởng cho anh, ai ngờ, Địch Tử Uyên chỉ muốn cô đi dạo trung tâm thương mại với mình, mua sắm vài thứ cho căn nhà mới.

Thôi được, coi như đi dạo giải khuây.

Có cô đi cùng, Địch Tử Uyên hào hứng lượn khắp các tầng của trung tâm thương mại, lần lượt chọn bộ bàn ghế bằng gỗ hồ đào, khung ảnh và tranh treo tường trang trí, bàn trà đá cẩm thạch, nồi chiên không dầu, lò nướng, máy pha cà phê, máy chạy bộ, ghế massage……

Tất nhiên, đến lúc thanh toán, anh mới nhớ ra thẻ mua sắm mà mình đang dùng vốn do cô tặng.

“Kình Kình, em đúng là đại kim chủ của tôi.”

Mạnh Kình ngồi trên sofa gần đó uống trà sữa, nghe vậy thì điềm nhiên gật đầu.

“Biết thế là tốt. Nhưng phải nói, mắt thẩm mỹ và gu của anh quả thật không tệ, hai bức tranh đó tôi cũng rất thích.”

Có lẽ chỉ trong những khoảnh khắc như thế này, cô mới có thể liên hệ anh với hình ảnh thiếu gia nhà giàu ở thế giới thực.

Thực ra, đôi lúc như thế này, dường như cũng khá thú vị.

……

Những món đồ nội thất lớn mua trong trung tâm thương mại sẽ được nhân viên giao tận nơi sau 24 giờ, không cần tự mình vận chuyển.

Mạnh Kình đồng ý với Địch Tử Uyên rằng, chờ mình thay đồ xong sẽ gặp anh ở cổng chung cư Bạch Hải, tối nay cùng đi ăn sushi.

Kết quả, vừa thay đồ xong, cô chợt nghe tiếng gõ cửa nhịp nhàng từ phòng khách.

Trong tình huống bình thường, Địch Tử Uyên sẽ không tùy tiện ghé thăm khi chưa được cô cho phép. Người có thể tự nhiên đến tìm cô như thế, chỉ có thể là hàng xóm Hoa Việt.

Cô ra mở cửa, quả nhiên thấy Hoa Việt trong bộ trang phục thường ngày màu nhạt, tay đút túi quần, mỉm cười đứng ngoài hành lang. Anh ta rất hiếm khi ăn mặc thế này, so với dáng vẻ nhã nhặn bại hoại thường ngày, lúc này lại thêm phần tươi trẻ và thư thái.

Cô hơi nghi hoặc: “Anh Hoa có chuyện gì sao?”

“Chuyện lần trước hẹn hôm nào đó đi ăn hải sản hấp, cô Mạnh có nhớ không?” Hoa Việt ngừng lại một chút, cố ý bổ sung: “Tất nhiên, ăn hải sản chỉ là phụ, chính là tôi có việc cần bàn.”

Nếu anh ta nói có việc cần bàn, thì nhất định là chuyện quan trọng, điểm này Mạnh Kình không nghi ngờ, nhưng cô vẫn từ chối lời mời ăn hải sản.

“Bàn việc thì được, hải sản thì thôi, tối nay tôi có hẹn đi ăn sushi rồi.”

“Ăn sushi cũng không sao.” Hoa Việt mỉm cười ý vị sâu xa. “Là hẹn với anh Địch à?”

“Ừ.”

Anh ta nói: “Đúng lúc, chuyện này có thể bàn bạc với anh Địch, gần đây tôi gặp một người bạn, mọi người ăn sushi cùng nhau được không?”

Mạnh Kình ngây người, cảm thấy tình hình phát triển hơi kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu.

“Vậy tối nay, 6 giờ, bàn 17, quán sushi Chiêu Nam, không gặp không về.”

*

Hễ là cuộc hẹn với Mạnh Kình, Địch Tử Uyên sẽ không chưa từng đến muộn, anh đã ngồi chờ trong tiệm sushi Chiêu Nam từ sớm.

Mười phút sau, Mạnh Kình đến, cô ngồi bên cạnh anh, yêu cầu nhân viên phục vụ thêm hai chiếc ghế đối diện.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua chiếc áo sơ mi caro xanh trắng của anh, không khỏi thầm cảm thán, mức độ hoàn thiện của thời trang đúng là nhờ vào gương mặt. Nếu đổi sang người khác mặc chiếc áo này, có lẽ sẽ giống đồng phục bệnh nhân, nhưng anh mặc vào lại toát lên vẻ thanh thoát và cuốn hút kỳ lạ.

Cô thuận miệng khen một câu: “Áo này đẹp lắm.”

“Thật sao? Vậy sao này mỗi lần gặp em, tôi sẽ mặc áo này.”

“…… Không cần đâu.”

Địch Tử Uyên nhìn hai chiếc ghế vừa được thêm vào phía đối diện, như ý thức được điều gì đó.

“Kình Kình, lát nữa có người khác đến à?”

“Ừ, Hoa Việt và bạn của Hoa Việt.”

“Xem ra mọi người có chuyện quan trọng cần thảo luận, tôi ở đây có làm phiền không?”

“Không phiền, anh cứ ngồi yên đi.” Mạnh Kình nói: “Chuyện này có lẽ cũng liên quan đến anh đấy.”

“Hả? Liên quan đến tôi sao?”

Sự tò mò của Địch Tử Uyên chỉ kéo dài vẻn vẹn nửa phút, ngay khi anh ngẩng đầu lên, qua vách ngăn thủy tinh, anh thấy Hoa Việt mở cửa bước vào.

Tò mò lập tức chuyển thành kinh ngạc, bởi vì anh nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc phía sau Hoa Việt.

Cô gái tóc đỏ, mặc chiếc váy ôm sát màu đen và đi giày cao gót kiêu kỳ, dáng dấp yểu điệu bước vào trong tầm mắt họ.

“…… Không phải cô Nhan đó sao?!”

Không sai, chính là diễn viên tuyến 18, nữ phụ phản diện trong bộ phim 《Tình yêu thầm lặng của thiếu gia ác ma》, xinh đẹp quyến rũ như hồ ly — Nhan Vi.

Không thể không thừa nhận, ngay cả Mạnh Kình cũng hơi lọt vào sương mù.

Cô còn chưa kịp mở lời, thị lực của Nhan Vi tốt, chỉ vào hai người kinh ngạc thốt lên.

“Má ơi! Là hai người? Sao lại là hai người?”

Cô ấy thốt lên như thế, số người bất ngờ tại hiện trường lại thêm một người, bởi Hoa Việt cũng không biết ba người bọn họ quen biết nhau.

“Ba người từng gặp rồi sao?”

“Đâu chỉ là từng gặp? Chúng tôi còn từng là bạn tù, tuy rằng lúc vượt ngục lạc nhau, nhưng tim chúng tôi luôn hướng về nhau!”

“……”

Mạnh Kình nhìn thoáng qua Hoa Việt, giải thích ngắn gọn đầy đủ.

“Một ván game có bối cảnh nhà tù, chúng tôi từng chia sẻ manh mối và hợp tác hoàn thành nhiệm vụ với cô Nhan.”

“À, thì ra là thế.”

“Anh Hoa và cô Nhan cũng từng hợp tác à?”

Nhan Vi ngồi xuống đối diện, vừa lật thực đơn vừa hừ nhẹ.

“Chưa từng hợp tác, mấy ngày trước mới gặp ở khu D.”

Nghe vậy, Địch Tử Uyên càng tò mò hơn: “Tình cờ gặp? Là mới gặp đã thân, cho nên trở thành bạn sao?”

“Mới gặp đã thân cái gì? Anh ta là bạn trai cũ của tôi!”

“……”

Tay Địch Tử Uyên run lên, trà lúa mạch trong tay suýt đổ.

Hoa Việt đón lấy ánh mắt dò hỏi của Mạnh Kình, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, thấp giọng giải thích rõ.

“Tôi lớn hơn Vi Vi ba tuổi, xem như lớn lên cùng nhau, yêu nhau sáu năm, sau đó chia tay khi cô ấy tốt nghiệp đại học.”

Không ngờ hai người này là thanh mai trúc mã.

“Sao anh không nói rõ lý do chia tay?” Nhan Vi lườm anh ta một cái: “Tôi theo anh từ năm mười sáu tuổi, còn cố ý thi vào cùng đại học cùng thành phố với anh, còn anh thì sao? Thế mà anh ngoại tình với đàn em khóa dưới, anh có biết xấu hổ hay không thế?”

“Anh không có.”

“Anh không có? Tôi tận mắt thấy hai người ôm nhau, nhiều năm rồi mà anh vẫn nói dối không chớp mắt nha cái tên họ Hoa kia!”

Địch Tử Uyên lại rót một ly trà lúa mạch, muốn xem mà không dám xem, chỉ nhìn chằm chằm nhìn mặt bàn, vểnh tai chăm chú hóng drama.

So với anh, Mạnh Kình điềm tĩnh hơn nhiều, cô vừa hóng hớt vừa gọi phục vụ để order món, việc gì cũng không chậm trễ.

“Một phần King Salmon, sashimi tôm sú nâu, sashimi cá ngừ vây xanh, sushi lươn, sushi cá hồi xông khói và sushi gan ngỗng, mỗi loại một phần.” Cô đưa thực đơn cho Địch Tử Uyên: “Muốn ăn gì thì tự chọn.”

Lúc này, Hoa Việt đã tạm thời xoa dịu được cảm xúc của Nhan Vi, anh ta bảo cô ấy bình tĩnh chớ nóng, bảo rằng đây không nơi mắng mình.

“Chẳng phải chúng ta có chính sự muốn bàn với cô Mạnh và anh Địch sao?”

“…… Đúng rồi, tạm thời không so đo đàn ông rác rưởi như anh.” Nhan Vi hất tay anh ta ra, quay sang Mạnh Kình, mỉm cười tươi tắn: “Tốt quá, tôi vốn đang lo họ Hoa sẽ tìm mấy người chơi chẳng ra gì, không ngờ là hai người, thế này thì rất đáng tin cậy.”

Mạnh Kình bình tĩnh giơ tay: “Trước tiên khoan bàn tới lập đội này nọ, dù sao chúng tôi cũng chưa rõ nội dung cụ thể của buổi gặp hôm nay là gì.”

“Anh ta chưa nói với cô sao? Là hoạt động kỷ niệm một năm của tôi.” Nhan Vi nói: “Tôi chọn phần thưởng là bốn lá bài cuối cùng, nhưng điều kiện rất xảo trá, nếu không có hai người, chắc tôi sẽ từ bỏ.”

Cô ấy mở giao diện trao đổi trên đồng hồ, rồi đưa cho bọn họ xem:

【Tự chọn ba người chơi lập đội, tham gia thám hiểm quy mô lớn, chủ đề ván này là: Chiến trường dị năng.】

【Lưu ý:  Sau khi trò chơi kết thúc, mỗi người trong đội đều nhận được một lá bài phần thưởng. Nếu trong quá trình chơi có thành viên bị loại nhưng các đồng đội còn lại qua cửa, thành viên đó được hồi sinh, tuy nhiên, sẽ không nhận được lá bài phần thưởng và điểm tổng kết là 0.】

Tóm lại, cơ chế của ván này rất đặc biệt, đội bốn người, chỉ cần cuối cùng có một người qua cửa là được, đồng đội đã chết cũng có thể hồi sinh, nhưng không được nhận phần thưởng và điểm tổng kết.

Tuy rằng không có phần thưởng và điểm rất khó chịu, nhưng nếu muốn gom đủ bốn lá nhóm cuối, đôi khi phải chấp nhận rủi ro.

Địch Tử Uyên nhìn Mạnh kình, lặng lẽ trưng cầu ý kiến của cô.

Mạnh Kình suy nghĩ rất lâu. Thực lòng mà nói, cô cảm thấy hứng thú với trò chơi này, nhưng quy tắc đặc biệt của nó lại khiến cô hơi lo ngại.

Cô hỏi Hoa Việt: “Chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau không?”

Hoa Việt hiểu ý của cô, cũng hiểu băn khoăn trong lòng cô. Dù sao quy tắc như thế, chẳng ai dám đảm bảo mình sẽ không hiến tế đồng đội để qua cửa, dẫu đồng đội sẽ không chết, nhưng phần thưởng và điểm đều mất hết, chẳng khác nào phí công một chuyến, không có chút ý nghĩa nào.

Anh ta cẩn thận châm chước ngôn từ: “Cô Mạnh nghĩ tôi không đáng tin, điều này rất bình thường. Nhưng tôi thật sự không phải tiểu nhân đâm lén đồng đội, nhất là khi tôi còn hẹn cô tham gia thi đấu đỉnh cao, nếu chọc giận cô trong game thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của tôi, tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.”

Không có gì lâu dài, chỉ có lợi ích là lâu dài. Câu trả lời này thuyết phục được Mạnh Kình, cô gật đầu.

“Được, vậy chúng ta thử một ván, xem như rèn luyện sự ăn ý trước.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.