Edit: OhHarry
Beta: Táo
Cuối cùng tôi chỉ báo tin Giang Tuyết Hàn qua đời cho mỗi dì Uyển. Dì khóc nức nở ở đầu máy bên kia, vừa khóc vừa trách Ông trời bất công, chửi Bách Tề Phong vô lương tâm, cũng mắng mẹ tôi sao mà không chịu nghĩ thoáng ra, chỉ vì một gã tồi mà từ bỏ cuộc sống tươi đẹp.
Ban đầu tôi cũng định báo cho Bách Tề Phong, nhưng sau khi nghe dì Uyển chửi thế, tôi cảm thấy với lương tâm của Bách Tề Phong, chắc hẳn ông ta có hay tin cũng chẳng cho mẹ tôi được cái ừ hử nhíu mày, thế là tôi cũng chẳng phí công nữa.
Chắc hôm đó ở trên núi bị nhiễm lạnh nên khi về đến Hải thành, sang hôm sau tôi đã bị nặng luôn, họng đau, mũi nghẹt, mở mắt ra là chóng mặt, không có chút sức nào. cảm
Có thể nói là cố ý hoặc vô tình, suốt mấy ngày liền tôi không liên lạc với Ma Xuyên, tôi nghĩ với tính cách của cậu ta, nếu tôi không chủ động tìm thì chắc đến tận lúc về Thố Nham Tung, cậu ta cũng sẽ không liên lạc với tôi. Nào ngờ đến ngày thứ tư, khi tôi vẫn đang nằm bẹp dí ở nhà thì cậu ta bỗng gọi điện tới.
Cậu ta đã kí xong ba bản hợp đồng hôm kia tôi đưa và cũng đã chuẩn bị hoàn tất cả bản sao chứng minh nhân dân, cậu ta gọi cho tôi để hỏi xem đưa lại hợp đồng như nào.
Mũi tôi tịt cứng, lúc nói chuyện, vì giọng mũi nặng nên từ trước với từ sau cứ dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3378037/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.