Edit: OhHarry
"Đây không phải trang sức cao cấp à?" Ma Xuyên cúi đầu nhìn mô hình vòng trên cổ mình, nghi hoặc hỏi: "Không đắt ư?"
"Không đắt, chỉ... mấy ngàn thôi." Tôi sợ bảo đắt cậu ta sẽ không nhận, thế nên cho dù nói dối tôi cũng không dám báo giá năm chữ số.
Nhưng có vẻ mấy ngàn tệ với vị ngôn quan tộc Tằng Lộc này cũng là quá đắt, hoặc nói, cậu ta không tin món đồ này chỉ có giá vài ngàn tệ.
"Đắt quá, tôi không thể tùy tiện nhận đồ của cậu được." Cậu ta chạm vào mô hình, vừa nói, vừa nhẹ nhàng kéo xuống, cuối cùng vẫn từ chối khéo.
Tôi hơi sốt ruột: "Hồi trước tôi cũng hay tặng cậu váy đấy thôi, cậu vui lắm mà?"
Cậu ta nhíu mày: "Tôi vui gì chứ? Với cả cuối cùng tiền cho server test cũng được hoàn lại..."
Cậu ta lập tức im bặt như thể nhận ra mình đã lỡ lời.
Tuy cả hai đều biết đối phương là ai trong《Đảo Hỏi Đáp》, thế nhưng chúng tôi chưa từng đề cập chuyện này với nhau dưới thân phận là Bách Dận và Ma Xuyên.
Có thể ban đầu là vì ngại và ghét, nhưng sau đó nó dần trở thành một sự hiểu ngầm không cần nói ra. Bảy năm trôi qua, thoạt đầu nó giống như một điều cấm kỵ không ai được phép nhắc đến, nhưng hiện tại, quan hệ giữa tôi và Ma Xuyên đã dịu xuống, nó có chiều hướng bỏ lệnh cấm.
Chẳng qua, giống như điều khó khăn nhất với trẻ con khi học đi là những bước chân tập tễnh đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3378036/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.