Edit: OhHarry
Beta: Táo
Khóe môi Ma Xuyên trễ xuống một chút, cậu ta như chết cứng tại chỗ, không có phản ứng gì trong suốt mấy giây, mà chính việc không có phản ứng đó cũng khiến tôi tin rằng cậu ta đã hiểu ý mình.
Giữa chúng tôi có rất nhiều chuyện không cần trả lời cũng như không thể trả lời.
Cậu ta nhìn thẳng vào tôi: "... Bạn?"
Vị đắng trong miệng mãi không nhạt đi. Thứ thuốc kia như có ý thức tự chủ, chảy theo đường cong thực quản vào tim, ăn mòn máu thịt, đốt cháy thần kinh của tôi, dùng nỗi đau của thằng đốn mạt tôi để trả thù cho chủ nhân của chúng.
"Ừ, bạn. Từ giờ chỉ là bạn thôi, không gì khác." Tôi cũng bội phục chính mình, nói một lần thôi chưa đủ mà còn phải nhấn mạnh thêm lần nữa.
Ma Xuyên nhắm nghiền mắt lại, khi mở ra lần nữa, đáy mắt đã đỏ lên vì giận. Cậu ta đứng dậy, kéo giãn khoảng cách với tôi, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt lập tức biến mất, trở nên phủ đầy sương giá.
"Biết rồi, cậu không phải nhấn mạnh nhiều lần như thế."
Tôi cười: "Lỗi tôi."
Tôi vô tư thừa nhận sai lầm của mình, bất kể là lỗi từ lời nói hay từ phương diện khác.
Lồng ngực phập phồng một cách rõ rệt, cậu ta chau màu, nhất thời không nói nên lời như thể đang gắng sức xoa dịu cảm xúc của mình. Tôi bình tĩnh nhìn cậu ta, không giải thích bất cứ điều gì.
"Người Hạ các cậu luôn như thế..." Cậu ta không nói "luôn"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3378038/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.