Có lẽ số phận tồn tại đơn giản chỉ là muốn đùa cợt, trêu ngươi mỗi con người chúng ta, khiến cho chúng ta cuốn vào những sóng gió biến động của cuộc đời, khiến nhiều người lầm lỡ để lạc mất tình yêu dành cho nhau bấy lâu nay. Họ dần dần không còn nhận ra chính mình, không thể tìm được phương thuốc nào chữa khỏi những lầm lỡ của mình .
Khi tình cảm không còn gì ràng buộc, lẽ dĩ nhiên người ta sẽ không đo đạc khoảng cách với người mình yêu, chỉ mơ hồ nhìn thấy bước chân của người đi xa dần rồi biến mất. Hạnh phúc của mình đã cầm chắc trong tay, giờ lại như dòng chảy của chiếc đồng hồ cát, từ từ rời bàn tay của mình, vụt mất trong vô vọng, muốn giữ cũng không thể nào giữ được.
Anh và cô quen nhau khi còn là những cô cậu sinh viên, dần dần có cảm tình và nên duyên. Thuở ấy, họ hạnh phúc lắm, hứa sẽ bên nhau mãi không rời xa. Sự sắp đặt trớ trêu của số phận đã khiến cho họ phải xa cách. Nhưng khi hai trái tim luôn hướng về nhau, bền chặt mãi cho đến bạc đầu, thì tình yêu mãi mãi không già. Nam nữ chính cũng vậy, anh không buông tay, em cũng không buông tay, giữ trọn lời hứa cùng nắm tay đi đến hết cuộc đời.