"Chờ đợi, rõ ràng đó là mục tiêu giúp cô chịu đựng suốt một ngàn năm trăm hai mươi sáu ngày qua."
Thời tiết vào đầu mùa thu, mưa đột nhiên rất to, như là vì ai đó cảm thán mà khóc lóc, lại như trừng phạt kẻ quấn quýt si mê mà cô đơn chờ đợi, sấm sét rền vang trên bầu trời như cười khẩy tình cảnh bọn họ.
Giản Nặc ngẩng đầu, làn mưa lạnh như băng ẩm ướt chảy xuống, cùng với những giọt lệ chua xót hòa vào nhau, trượt dài trên má cô, nghiền nát dưới chân, cứa nát từng dây thần kinh khiến cô đau đớn đến bất lực.
Vô thức nhìn về phía hình bóng chiếc xe đã đi xa, gắng sức chạy theo đuổi kịp tốc độ lái xe của anh, miệng gào thét trong làn mưa bụi, “Cốc Trì … Cốc Trì …”.
Nhưng đáp lại cô, chỉ có gió bão, mưa tạt mạnh. Trừ những cái đó ra, không còn gì khác.
Bóng dáng cô độc trong làn mưa bụi, đôi vai gầy yếu suy sụp ngồi xuống, mang theo bao nỗi ủy khuất cùng không cam lòng. Chứng kiến tình ảnh này, Lạc Nghệ Hằng đau lòng không nói nên lời. Muốn chạy ra ôm cô, nhưng đôi chân anh lại cứ dính chặt một chỗ không thể nhấc nổi.
Bốn năm qua đi, hai người đó cách xa muôn sông nghìn núi, cuối cùng gần trong gang tấc lại vẫn xa không thể với tới. Chẳng lẽ kiên trì của cô, cuối cùng cũng không cứu vãn hay đi ngược lại cái được cho là số phận sao? Cốc Trì, vì sao không cho cô ấy một lý do? Nếu đơn giản không cần, vì sao trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-gian-tri/18572/chuong-4.html