Yếu đuối như vậy, thê lương đến thế.
Khung cảnh bốn năm trước như những mảnh ghép phân tán được hợp lại, thành hình ảnh hiện ra trước mắt. Lúc anh đáp máy bay đến bệnh viện, người thân đã mất. Xử lý xong tang lễ cha mẹ anh đến sở cảnh sát giao thông, nhìn hình ảnh sự cố hiện trường, toàn thân tê liệt. Chiếc xe bị đâm biến đổi hình dạng nằm lật nghiêng, ở chỗ ngồi điều khiển từng mảng lớn màu đỏ tươi chói mắt, cùng với, bên cạnh thân thể mẹ là phần chi bị cắt cụt còn nhỏ máu…..
Khi đó, cảm xúc Cốc Trì một lần nữa không thể khống chế, nắm chặt tấm ảnh, anh ngửa mặt kêu khóc, một lần lại một lần, tiếng kêu thất thanh: “Cha, mẹ….” Nhưng đáp lại anh, trừ bỏ không khí xa lạ đất khách quê người, từ đầu đến cuối ngay cả tiếng thương tiếc thân nhân qua đời cũng không có. Bọn họ đi như vậy thực vội vàng không kịp chuẩn bị, đôi mắt khép không thể mở nữa, vĩnh viễn ngủ say ở một thế giới khác. Từ đó, thế giới trở nên hoang vắng, trừ việc chôn sâu đáy lòng nỗi nhớ khắc sâu, thì không còn gì bên cạnh anhDiễễnđàànLêêQuýýĐôôn.
Một mình, từ lúc ấy thực sự chỉ một mình.
Liều mạng bốn mạng, có lẽ trong mắt người ngoài Cốc Trì chính là không từ thủ đoạn tiến lên, hoàn toàn không bỏ qua người nào, chịu đựng bốn năm, lần nữa ôm chặt Giản Nặc trong ngực, anh cuối cùng dỡ xuống phòng bị, bên cạnh cô yên ổn chìm sâu vào giấc ngủ. Lần nữa trở về như xưa, cảm giác hạnh phúc khiến hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-gian-tri/18605/chuong-30-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.