Tiêu Dao ở trong phòng ánh mắt buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay thật đẹp, cũng thật lạnh. Nhạc Thành những ngày này thường sẽ có tuyết rơi, nhưng hình như tuyết đầu mùa vẫn chưa rơi. Có lẽ năm nay tuyết rơi chậm hơn những năm trước.
Khi cô còn học cấp ba điều cô mong muốn sau này chính là được ngắm tuyết đầu mùa cùng người đàn ông mà cô yêu. Hai người đứng cạnh nhau, lặng lẽ nhìn tuyết đầu mùa rơi.
Chàng trai đó sẽ mỉm cười qua quay nhìn cô, cô cũng sẽ cười đáp trả lại anh. Anh nhẹ nhàng xoa đi những bông tuyết đang rơi xuống đầu cô, cô cúi xuống ngoan ngoãn để anh làm. Sau khi làm xong hai người sẽ trao cho nhau một nụ hôn ấm áp, những cái ôm yêu thương. Khung cảnh thật đẹp, tình yêu thật đẹp. Nhưng hình như những thứ tươi đẹp đó không bao giờ dành cho cô.
Hiện tại cô hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa cảm nhận được điều đó, vẫn chưa cùng người đàn ông mình yêu thương bên nhau, chưa được nắm tay. Hiện tại cô đang bị một người đàn ông ép buộc, bị một người đàn ông bắt nhốt, còn ép phải mang thai con của hắn. Nghĩ lại mới thấy cuộc đời thật bất hạnh.
Những cơn gió lạnh bên ngoài cứ thế phả vào mặt từng cơn, cô không thấy lạnh bên ngoài, nhưng lại lạnh lẽo sâu bên trong trái tim mình. Đưa tay về trước lại nhận ra trên cổ tay mình có một vết sẹo nồi, cô nhìn đến thất thần. Đây là vết thương cô cố gắng tự sát ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tinh-dong-mau-toi-loi/2791843/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.