Trên đường đi, ta cẩn thận nghĩ lại lời nói của Hi Chí Tài, đúng, rất có đạo lý. Ta nhất định phải dùng cách nào đó che dấu dung mạo của mình. Đặcbiệt về sau, ngày một trưởng thành, nữ tính sẽ rõ ràng hơn, như vậykhông thể được. Nhất định phải tìm cách, làm cho vẻ ngoài giống một namtử thân thể cường tráng mới được. Ôi, thật khó. Xem ra, ta chỉ có thểmỗi ngày hóa trang. Ngẫm lại thật buồn cười, con gái nhà người ta hóatrang để đẹp hơn, ta lại muốn đem bản thân làm xấu đi, thật phiền toái!
Dọc đường bắc thượng, trước tiên ta đi thăm nghĩa mẫu và đại ca, cả hai đều rất tốt. Nghĩa mẫu thấy ta trở về rất thắc mắc, Thái Sử Từ còn chưa trở lại. Ta lại phải lừa người, nói ta chỉ tới U châu, chưa kịp xuất quan,trong nhà có chuyện, lại phải trở về. Nghĩa mẫu cũng không nói gì. Khổng Dung vẫn thường xuyên phái người đến thăm, quan tâm để ý. Ta mang theothượng đẳng nhân sâm cùng sơn dược giao cho Điển Vi, bảo huynh ấy hàngngày cho nghĩa mẫu dùng để bồi bổ thân thể, lại phái người tặng choKhổng Dung một ít để đáp tạ. Việc buôn bán của hiệu thuốc cũng khôngtồi, hết thảy đều thuận lợi. Ta còn dặn bọn họ tận lực thu thập lươngthực.
Rời khỏi Bắc Hải, ven đường bắc thượng, lại không thấy đám người quân Hoàng Cân già yếu kia đâu. Bọn họ trốn ở đâurồi? Thật không biết làm sao. Mang theo một chút bất lực, ta trở vềtrong núi Từ Vô. Mọi người thấy ta về đều cao hứng phi thường. Ta nhìnbộ dáng cười híp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/174382/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.