Cầm Ngân long, cưỡiTiểu Bạch, ta đi tới huyện Vô Chung. Vốn nghĩ lập tức đi Dịch Kinh,nhưng nghe bọn Tần Dũng nói, Công Tôn Toản không trở về Dịch Kinh, vừabắt được Lưu Ngu, đang ở Kế huyện. Ta không muốn đi xem chuyện giếtngười, huống chi là giết một người tốt. Ôi, nếu Vũ ca ca gặp được loạichuyện này, lại muốn xen vào việc của người khác, ta ấy à, không đờinào. Tần Dũng cười bảo ta về núi Từ Vô, nói trong thôn có chuyện tìm ta, ta cũng đồng ý. Có điều, cũng phải đi xem chuyện làm ăn có tốt khôngđã. Vô Chung cũng coi như là yên ổn, hẳn thu được không ít lương thực,phải nhanh vận chuyển về Quyên thành. Đồn điền ở Đông A chưa nói mớiđược một năm, Tào Tháo cũng không coi trọng gì mấy, năm nay thu hoạch có lẽ gần đủ cho số gia đình quân nhân kia ấm bụng, không có khả năng cung cấp lương thực cho quân đội. Mà sáu tháng cuối năm xảy ra chiến tranhcần rất nhiều lương thực, huống hồ sang năm còn có thiên tai.
Tới Vô Chung, đã có Chu Lạc ra đón: “Công tử, cậu đã tới.”
Ta gật đầu: “Năm nay lợi tức thế nào?”
Chu Lạc cười: “Công tử, năm nay vườn thuốc mới mở một năm, tự cung cấp dược liệu chưa được nhiều lắm, có điều, tiền đồ rất tốt. Hiện tại, chúng tatrừ việc phải ra ngoài mua nguyên liệu, việc mua bán dược liệu ở VôChung đều do chúng ta nắm giữ. Hơn nữa, lần trước cậu từ Triều Dươngmang về đồ da, tiêu thụ rất tốt, cho nên, lợi tức rất cao.”
“Ta không nhìn lầm ngươi, làm tốt lắm. Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/174383/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.