Nửa ngày sau, ta mới ổn định tinh thần: “Chí Tài huynh, tuy nói mạng do trời, nhưng có thểcố hết sức, Tử Vân chắc chắn sẽ vì huynh mà cố, huynh cũng không thể từbỏ. Huynh hiện tại nhất định phải chú ý, bình thường đừng để cơ thể quámức mệt nhọc, chú ý nghỉ ngơi nhiều. Ăn không ngon miệng, vẫn phải dùngbữa đúng giờ, tiêu hóa không tốt, có thể ăn ít cơm đi. Duy trì lấy thuốc trị bênh.”
Hi Chí Tài cười nói: “Yên tâm, Chí Tài không phải người không hiểu biết, chắc chắn sẽ chăm sóc chính mình thật tốt.”
Tào Tháo thở dài: “Chí Tài, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Đúng rồi, VănNhược, Bá Ninh đâu? Khi nào trở về?” Lại một người đại tài đã tới, maymà ta nhanh chân.
Tuân Úc nói: “Bá Ninh sắp về rồi. Ôi,những việc này đều cần có người có sở trường xử lý. Người của chúng tavẫn là không đủ!” Tào Tháo cũng thở dài.
Ta tức cười nhìn bộ dáng buồn bực của bọn họ: “Chủ công, Văn Nhược tiên sinh, sự tìnhkhông gấp được. Hiện tại chủ công đã có Văn Nhược tiên sinh xử lý việcchính sự, Chí Tài huynh bày mưu nghĩ kế, Bá Ninh tiên sinh sở trườngpháp trị, như vậy, quân, chính, pháp đều có, cơ bản là tốt rồi. Huốngchi, người tới nhanh, nhiều cũng không phải chuyện tốt. Dù sao chủ côngmới bắt đầu, nhiều người tới sẽ không có thời gian quan sát, tốt xấu lẫn lộn, e rằng tác dụng ngược. Có câu: thà thiếu chứ không cần đồ bỏ đi.”
Tào Tháo cùng Tuân Úc đều dùng ánh mắt nhìn ta như quái vật. Hi Chí Tàicũng cười sằng sặc: “Tử Vân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/174381/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.