Cửa thành Thiên Thủy đã đóng lại, cầutreo cũng đã kéo lên, toàn bộ binh sĩ thủ thành võ trang nắm chặt vũ khí trong tay, mang theo thống khổ và bi phẫn nhìn song phương giằng co bên dưới thành – ta và Thục quân. Nhìn Thục quân vây quanh, ta cười lạnhbước lên nghênh đón: “Thế nào, thật muốn tìm cái chết sao?” Thục quânđang muốn xông lên, lại bắt đầu lui về phía sau.
Lúc này, trong Thục quân truyền tới tiếng quát mắng: “Vì sao lùi lại, tiến lên cho ta.”
Ta cười lớn: “Là ai dám nói lớn trước mặt ta thế, lăn ra đây cho ta.”
Thục quân ồn ào, mọt viên đại tướng xông ra, nhìn thấy ta liền ngạc nhiên: “Triệu Như?!”.
Ta nhìn kỹ, thì ra làMạnh Đạt: “Hừ, ta đang nghĩ ai mà lớn giọng như vậy, thì ra là kẻ thaychủ. Thế nào, vì sao không lên nữa? Sợ Triệu Như à? Ngươi vừa rồi nóilớn lắm mà?”
Nghe ta chế giễu, MạnhĐạt mặt đỏ bừng, hắn nhìn chung quanh, vẫn không dám lên trước, gọi mộttiểu binh: “Nhanh đi báo thừa tướng, Triệu Như chặn ở cửa thành.”
Ta cười lạnh nhìn đạiquân bất động trước mặt, không bao lâu, tả hữu Thục quân trong phươngtrận cũng xuất hiện hai viên đại tướng, là Lưu Phong và Quan Bình. Nhìnthấy sự hồ nghi, do dự của ba người, ta cất tiếng cười lớn: “Khổng Minh à Khổng Minh, kế hoạch tập kích bất ngờ của ngươi đây sao. Hừ, loại nhưcác ngươi mà cũng tới trêu chọc ta?” Ba người nghe xong đưa mắt nhìnnhau, nhưng vẫn không dám tiến lên nửa bước.
Đại quân Thục cuối cùngcũng tới nơi, Gia Cát Lượng vội truyền lệnh trước tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615590/quyen-4-chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.