Chương trước
Chương sau
Rời khỏi Lạc Dương, chúng ta vội vàngđi thẳng tới Uyển thành mới thở phào nhẹ nhõm, đối với Tào Tháo, takhông thể không đề phòng, dù sao Giang Đông mới định không lâu, để lạiTôn Chu hai nhà thật sự là một sự uy hiếp. Sau khi tới một khách điếm ởUyển thành, ta mới cầu kiến Đại Kiều: “Phu nhân, chúng ta đã cách LạcDương trăm dặm, Như xin chỉ thị tiếp theo đi nơi nào?”
Sau khi rời khỏi LạcDương, ta từ bỏ mọi thứ trước kia, nếu phải chiếu cố Tôn gia, ta dứtkhoát tự phong làm tổng quản của Tôn gia, dù sao Đại Kiều cũng sẽ khôngnhận đệ đệ này nữa, lấy thân phận người hầu ở cùng bọn họ ta còn cảmthấy thoải mái một chút. Đối với quyết định của ta, Đại Tiểu Kiều khônghé răng, một bộ dáng mặc kệ ngươi. Ta cũng không chấp bọn họ nhìn ta sắc mặt không tốt, sống cùng hung thủ giết chồng, giết cha, ai cũng khôngmuốn, cho nên bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, bọn họ không ép tađi, ta đã thỏa mãn rồi.
Đại Kiều nhìn ta khinhthường: “Ngươi nói chúng ta không thể về Giang Đông, nơi khác ta làm sao mà biết? Tùy ngươi. Dù sao ngươi dẫn theo nhiều người như vậy, chúng ta cũng không chạy thoát được.”
Ta cố nhịn khóc nói: “Phu nhân, những người đó chỉ là thuộc hạ trong thương đội, nếu phu nhânkhông thích nhìn thấy bọn họ, ta bảo bọn họ tránh xa một chút là được.Nhưng mà, nếu chúng ta tìm được nơi nào để an cư, vẫn cần tới họ càyruộng, kiếm tiền. Xin phu nhân tạm thời nhẫn nại.” Đại Kiều hừ mộttiếng, không thèm nói gì thêm.
Lúc này Tôn Thiệu đẩy cửa bước vào: “Triệu Như, nếu ngươi ở đây, vậy ta có chuyện đặc biệt muốnnói với ngươi. Ngươi từng nói rời khỏi Lạc Dương sẽ nghe sắp xếp củachúng ta, đúng không?”
“Không sai. Chẳng lẽ công tử đã có ý định?”
“Nếu không thể về Giang Đông, vậy chúng ta đi Ích châu.”
Ta ngạc nhiên: “Nhưng mà, công tử, Ích châu là địa bàn của Lưu Bị, chúng ta…”
“Thế nào? Ngươi sợ?” TônThiệu vẻ mặt xem thường: “Hừ, ngươi không dám đi hả, bởi vì người ở đólà kẻ địch của ngươi. Nhà chúng ta và bọn họ không có cừu hận gì, huốnghồ, chúng ta đến đó, Tào Tháo cũng không xen vào được, Tôn gia cũngkhông cần sống đề phòng lo lắng dưới sự giám thị của các ngươi.”
Ta không nói gì, ngẩng đầu nhìn Đại Kiều: “Nếu công tử đã quyết định, không biết phu nhân có đồng ý hay không?”
Đại Kiều gật đầu: “Thiệunhi nghĩ rất phải. Triệu Như, nể mặt Hầu gia, ta cũng không muốn thấyngươi mất mạng, ngươi đi đi.”
Mất mạng sao? Ta cười lắc đầu: “Triệu Như đã hứa với Ngô hầu sẽ chiếu cố Tôn gia, tuyệt không đổi ý. Các ngài đã quyết định đi Ích châu, vậy thì đi thôi.”
Tôn Thiệu và Đại Kiều liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn ta: “Ngươi dám đi cùng chúng ta?”
Cười ảm đạm, ta trả lời:“Ta lúc này đã không còn là người của Ngụy vương, chỉ là lão bách tính.Nếu Lưu Bị còn muốn giết ta, ta cũng không có cách nào. Chỉ cần các ngài có thể bình an sống sót, ta sẽ hoàn thành lời hứa với Ngô hầu, sốngchết với ta mà nói, sớm đã không là gì. Nói lùi lại một bước, ta chínhlà lo cho các ngài khi tới Thành Đô đó, Lưu Bị là con người hỉ nộ khôngrõ, Triệu Như sợ hắn sẽ lợi dụng các ngài, lợi dụng xong rồi sẽ gây bấtlợi.”
Tôn Thiệu cười lớn:“Ngươi nói nhiều như vậy, mục đích vẫn là không muốn chúng ta đi ThànhĐô. Hừ, cái gì lợi dụng xong rồi sẽ gây bất lợi cho chúng ta. Chúng talúc này chẳng qua là một đám không có nhà để về, cả ngày bị người khácgiám thị, xem sắc mặt người khác mà sống, còn giá trị lợi dụng gì nữa?”
Ta nói gì cũng vô ích,cần gì phải nói thêm: “Công tử nói rất đúng. Triệu Như không nói gì nữa. Chúng ta khi nào thì đi, đi như thế nào, xin công tử dặn dò.”
Tôn Thiệu nói : “Ngày mai đi. Nhưng mà, chúng ta không tin được Tào Tháo, không dám đi qua Kinhchâu, ai biết ở đó có chuyện gì? Ngươi lại nói chúng ta không thể điGiang Đông, vậy chúng ta chỉ có thể chọn tuyến đường đi Hán Trung, từ đó nhập Xuyên. Ngày mai sẽ lên đường, tới Trường An trước, từ đó đi HánTrung.”
Ta giật mình: “Công tử, đây không phải chủ ý của ngài chứ?”
Tôn Thiệu cười hắc hắc:“Ngươi tự nhận là quản gia Tôn gia, còn nói nghe lời chúng ta, vậy đừnghỏi nhiều. Muốn thì đi cùng, không thì lăn đi.”
Sắc mặt ta nhất định rấttrắng, cố chịu đựng cười nói: “Xin nghe theo công tử an bài.” Rời khỏichỗ Đại Kiều, ta chạy về phòng khóc lớn lên. Khóc xong, nghĩ lại chuyệnnày có chỗ cổ quái. Chúng ta mới rời khỏi Lạc Dương mấy ngày, Tôn Thiệucòn là một hài tử, nó sẽ không nghĩ ra những chuyện này, nhất định cóngười dạy nó. Tuyến đường này quả thật quái đản, bỏ gần tìm xa, sợ TàoTháo gây bất lợi cho họ?
Nghĩ một hồi, ta lặng lẽtrở lại bên ngoài phòng Đại Kiều, dán lỗ tai lên tường nghe trộm. Quảnhiên, chuyện có kỳ quặc.
“Chúng ta thật đi Thành Đô sao?” Người hỏi là Tiểu Kiều, nàng cũng tới, xem ra bọn họ rất nghiêm túc.
“Phải di nương, Ích châubên kia phái người liên hệ với hài nhi hôm qua, hắn nói bên kia có thểsắp xếp tốt cho chúng ta, Hoàng Thượng còn chuẩn bị cho hài nhi kế thừahầu vị của phụ thân, cũng đã chuẩn bị xong đất phong cho chúng ta. Chẳng qua, chúng ta không thể về nhà thôi. Dù sao sau này coi như có nơi dung thân, sống ở đó chắc không thành vấn đề. Với lại, Triệu Như cũng khôngthể theo chúng ta đi Thành Đô, hắn đi chính là chịu chết, đợi tới địagiới, hắn tất nhiên sẽ dừng lại.”
Giọng nói của Đại Kiều vang lên: “Lời ngươi nói cũng không phải sai, nhưng mà Triệu Như sẽ không tự dừng lại. Thế này đi, tới thời điểm, ta có cách không cho hắn đi theo.”
Trong phòng trầm xuống,ta cũng lặng lẽ bỏ đi. Ích châu phái người đến? Bọn chúng hành động cũng thật nhanh. Mặc dù ta không cho người giám thị Tôn gia, nhưng bọn họvẫn được thuộc hạ của ta bảo vệ, căn bản không một mình ra ngoài hoặc tự hành động, người Ích châu làm thế nào liên hệ với Tôn Thiệu? Ngày hômqua, hôm qua mới liên hệ, như vậy nghĩ lại, người Ích châu nhất định đãsớm chờ ở nơi này, có lẽ từ sau khi chúng ta rời khỏi Lạc Dương, hắn đãđi theo bên cạnh chúng ta, người này cũng thật lợi hại. Nghĩ đi nghĩlại, hai ngày nay có hơn mười cựu nhân của Tôn gia tìm tới, Đại Kiều đều giữ bọn họ lại, bọn họ tới có ý nượng tựa chủ tử, ta cũng không thể nói gì. Xem ra, trong đám người đó có kẻ có ý đồ riêng. Nhưng mà, ta khôngthể trắng trợn điều tra, nếu không, không phải là mang Tôn gia đi quyẩn, mà là giám thị bọn họ cả đời.
Nhưng mà, ta cười khổnhìn hai bàn tay mình, đôi tay này đã đưa vô số người lên tử lộ, lần này tự mình đưa mình tới địa ngục vậy. Tuy rằng theo lời Đại Kiều nói họkhông muốn ta đi theo họ chịu chết, có lẽ vì tình nghĩa trước kia khiếnhọ không muốn giết ta, có lẽ cảm thấy ta đi theo là bất lợi với họ, bấtluận xuất phát từ nỗi lo nào, sự quan tâm nhàn nhạt trong giọng nói củaĐại Kiều vẫn khiến ta xúc động rơi lệ. Nhưng ta sao có thể mặc kệ bọnhọ, đừng nói bây giờ, sau này lúc Tào quân đồng loạt tấn công Ích châu,Lưu Bị không lợi dụng Tôn gia mới là lạ, nói không chừng còn có thể choTôn Thiệu trốn về Giang Đông liên lạc với thủ hạ cũ khởi binh nữa! Ôi,đây là việc ta không thể dung thứ, không thể khiến Tôn gia diệt vong.
Nhưng mà, ta thật sự cóthể đi theo bọn họ tới Thành Đô sao? Đi thật, nơi đó chỉ sợ chính là nơi ta chết. Lưu Bị dụng tâm rất rõ ràng, ngoại trừ lợi dụng Tôn gia, còncó thể lợi dụng ta, đến đó, bọn chúng sẽ khiến Tôn gia giao ta ra. Làđối thủ của bọn họ, ta có thể tưởng tượng bọn chúng muốn đối phó ta thếnào, bọn chúng tạm thời không cần mạng ta, nhưng sẽ dùng ta liên lụy tới Vân ca ca, thậm chí khiến Vân ca ca trở lại bên cạnh Lưu Bị, nếu khôngmuốn để bọn chúng toại nguyện, ta chỉ có thể đem mạng ra cho bọn chúng.Ôi, Gia Cát Lượng, lần này có phải là chủ ý của ngươi không? Là đối thủ, ngươi làm vậy chẳng có gì oán trách, nhưng ta thật muốn biết, ngươi làm thế nào đối mặt với Triệu Vân Nhi, có lẽ, ta có thể lợi dụng tình cảmcủa hắn với Triệu Vân Nhi, khiến bọn họ không lợi dụng Tôn gia nữa,khiến ta có thể hồn về cố hương! Kỳ thật, sinh tử với ta mà nói chẳng là gì, lúc đích thân bỏ thuốc vào chung rượu kia, ta cũng đã hạ quyết tâmphải chết, nếu lần này chủ ý để ta đi theo Tôn gia nhập Xuyên thật làcủa Gia Cát Lượng, vậy ta ngay cả một chút lưu luyến cũng không còn, tim cũng chết hoàn toàn. Bỏ đi, chỉ cần Lưu Bị thật sự buông tha Tôn Chuhai nhà, cho dù ta chết thì có làm sao?
Dưới sự sắp xếp của người thần bí, ngày hôm sau chúng ta lập tức lên đường đi Hán Trung. Dọcđường đi, thuộc hạ của ta cũng lần lượt kéo tới, xa đội đã đạt tới consố hơn sáu trăm người. Nhìn đám thuộc hạ già trẻ lớn bé có đủ, ta khôngngăn được nước mắt rơi xuống, ngay vào lúc ta cho rằng đã mất đi mọithứ, bọn họ vẫn không vứt bỏ ta, bọn họ mới là tri kỷ của ta. Tập trungmọi người lại, ta cố nén thương cảm hỏi thăm bọn họ: “Lần này đi theo ta hoàn toàn khác với trước kia. Các ngươi có thể đối mặt với những trậnchiến sinh tử, cũng sẽ cáo biệt cuộc sống thư thái hiện giờ, sa vào cuộc sống lao khổ của bách tính. Các ngươi đều có bản lĩnh hơn người, ta hyvọng các ngươi hiểu rõ hậu quả khi đi theo ta.”
Mọi người đều cười, TầnDũng đứng ở bên cạnh ta cũng cười: “Công tử, ngài nói lời này vô ích.Bọn họ nếu đã tới đây, cũng sẽ không đi.”
Nhìn mỗi khuôn mặt trướcmắt đều tràn ngập chân thành, ta cũng biết Tần Dũng nói chính là lờitrong lòng bọn họ, vái bọn họ một vái, ta nói: “Xin lỗi, Triệu Như vốnhứa sẽ giúp mọi người sống những ngày an nhàn, hiện giờ lại đưa cácngươi vào hiểm cảnh. Ta biết các ngươi không sợ chết, nhưng Triệu Nhưkhông thể làm chuyện vô nghĩa như vậy.”
Đám thủ hạ vừa nghe xong, đều kêu lên, rất không hài lòng với lời ta nói. Ta cười khổ: “Ta cũngbiết không cho các ngươi đi theo cũng phí công, ta đồng ý mang các ngươi đi, nhưng có một điều kiện, phụ tử, huynh đệ cùng đi, chỉ có thể để lại một người. Các ngươi đừng tranh cãi nữa, coi như Triệu Như cầu cácngươi, để trong lòng ta thoải mái một chút, được không?”
Đám thuộc hạ đều trầmmặc, Tần Dũng nghĩ một hồi, tiến lên trước nói: “Việc lần này của côngtử thật sự là phiêu lưu rất lớn, nếu chúng ta đều phải trả giá cho côngtử vậy phải lưu lại người thay công tử và các huynh đệ ra đi chiếu cốchuyện sau này. Thế này đi, phụ tử cùng đi, nhi tử ở lại; huynh đệ cùngđi, đệ đệ ở lại. Người ở lại phải gánh vác tính mạng và cuộc sống củangười nhà công tử, chiếu cố gia quyến các huynh đệ.”
“Nếu Tần huynh đã nói như vậy, chúng ta đành nghe lời công tử.” Sau một lúc lâu, bọn họ cuối cùng đồng ý điều kiện này.
Ta cẩn thận tuyển chọnbốn trăm người trong số họ giữ lại, còn lại cho bọn họ trở về đợi tin.Những người ở lại lưu luyến đưa tiễn thêm trăm dặm nữa mới quay ngườitrở về.
Ngày hôm sau lên đường,một tháng sau chúng ta tới Trường An. Vừa vào thành Trường An, Điền Trùđã ra đón xa đội: “Tử Vân, các người một đoàn muốn đi đâu vậy? Ra khỏiTrường An là vùng đất xa xôi, cuộc sống sẽ không bằng trong nội địa!”
Ta làm gì có biện phápnào: “Đa tạ Điền Thái Thú. Chúng tôi muốn đi Tây Vực, phu nhân khôngmuốn ở lại Trung Nguyên, rất thương tâm. Thay đổi hoàn cảnh hoàn toànmới sẽ tốt hơn.”
Điền Trù thở dài: “Nếu như vậy, hôm nay nghỉ tạm một ngày, để ta tiễn đưa mọi người được không?”
Đại Kiều nói: “Không nhọc đại nhân, chúng tôi đang vội đi.”
Ta nghe vậy, cười khổ nói với Điền Trù: “Phu nhân không muốn, tôi cũng chỉ có thể nghe lệnh, chúng tôi xin cáo từ.”
Điền Trù nắm chặt lấycương ngựa: “Tử Vân, ngươi đừng như vậy. Kỳ thật, mỗi quận huyện chúngta đều nhận được mệnh lệnh của Ngụy vương, nói ngươi dẫn Tôn gia đếnđâu, đều không được lãnh đạm, phải tiếp đãi thật tốt, tiễn tới tận cảnhgiới. Ôi, nếu phu nhân không muốn ở lại, ta cũng không dám miễn cưỡng.Nơi này là một chút kính ý của Trù, ngươi… ngươi nhận đi.” Ông ta vừanói vừa lệ nóng quanh tròng, quay đầu không đành lòng nhìn ta.
Trong lòng ta cũng chuaxót dị thường, cố nén thương cảm cười nói: “Vẫn là Điền huynh hiểu rõta, ta chính là thương nhân, ngốc sao mà không nhận. Vậy không khách khí nữa, đa tạ Điền huynh. Lúc Điền huynh rảnh rỗi, giúp ta quan tâm bà con còn ở sơn trang, Triệu Như sợ là… Cáo từ.” Hạ quyết tâm, ta kéo ngựaxoay người rời đi.
Rời khỏi Trường An, cácchâu huyện trên đường quả nhiên đón đưa rất cung kính, trong lòng tacười khổ, hiểu rõ Tào Tháo thực tế vẫn không yên lòng, ngoài mặt cũngđành phải cảm ơn. Đi hơn một tháng, cuối cùng chúng ta cũng tới thànhThiên Thủy. Rời khỏi Thiên Thủy, đi qua Kỳ Sơn, chính là địa giới Íchchâu. Trời vào buổi trưa, ta lệnh cho xa đội ngừng lại, hôm nay nghỉngơi một ngày.
Tôn Thiệu chạy tới: “Triệu Như, vì sao lại ngừng lại?”
Ta trả lời: “Công tử, rời khỏi thành này, chúng ta coi như chính thức rời khỏi Hán Trung. Nhưmuốn gặp người dẫn đường cho các ngài, được không?”
Tôn Thiệu lạnh nhạt nói: “Đương nhiên có thể, có điều phải đợi ra khỏi thành. Ở đây hắn không tin được ngươi.”
Ta ngẫm nghĩ: “Có phảihắn do Gia Cát Lượng hay Lưu Bị phái tới không? Xem ra Lưu Bị đã có camđoan với các ngài, phải không?”
“Không sai. Ta khuyênngươi, vẫn nên ở lại trong thành tốt hơn. Thật theo chúng ta sang bênđó, bọn họ sẽ không tha cho ngươi.”
Ta cười cười: “Như vậyđi, chúng ta nghỉ tạm một đêm ở đây, ngày mai đợi ta đưa các ngài qua Kỳ Sơn nói tiếp, được không?”
“Hừ, nghe hay không là ở ngươi. Có điều, ta nhìn thấy ngươi là bực mình rồi.” Nó xoay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng Tôn Thiệu, ta gọi Tần Dũng: “Tần Dũng, chúng ta ngày mai rời thành, ngươi theo lời ta sắp xếp xa đội. Những chuyện khác ta không dặn nữa, ta chỉ nhấn mạnh một điểm, ngày mai sau khi rời thành, nhất định phải bọc Tôn gia vàogiữa, một khi có biến, lập tức mang xa đội trở về thành, hiểu chưa?”
Tần Dũng gật đầu: “Tôi hiểu, công tử yên tâm.”
Ta nhìn vào mắt hắn gằntừng tiếng: “Rời khỏi Thiên Thủy, chính là Thục giới, ngươi nghe cho kỹ, nếu chúng ta có thể bình an tới Dương Bình quan, sẽ nói chuyện tiếp;nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ ta giao cho ngươi.”
Tần Dũng sửng sốt: “Côngtử, ngài…, ngài không thật sự dẫn bọn họ tới Ích châu chứ? Rời khỏi đây, có nhiều ngọn núi như vậy, công tử cứ việc dẫn bọn họ đổi trang phụctrốn đi, tôi có thể…”
Ta nhìn xe của hai vị phu nhân đã sắp vào khách điếm, lắc đầu cười: “Tần huynh, ngươi là ngươiduy nhất biết bí mật của hai nhà Tôn Chu, bọn họ giao cho ngươi ta yêntâm nhất. Không phải ta đa nghi, lần này đi đường rất nhiều nghi ngờ, có một suy nghĩ tới giờ ta chưa dám khẳng định, nhưng bất kể thế nào, lầnnày ta vẫn là lành ít dữ nhiều.”
Tần Dũng kinh hãi: “Công tử…”
Ta nắm tay hắn, dùng sứcbóp mạnh: “Ngươi đừng nói gì, nghe lời ta. Ngươi biết con người ta, chonên, ta có bất trắc gì, ngươi phải hoàn thành những trách nhiệm của ta.Câu ta vẫn nói từ lúc ngươi bắt đầu đi theo ta, chỉ sợ lần này sẽ trởthành hiện thực. Chưa nói ra khỏi thành có nguy hiểm gì không, cho dùbình an tới Thành Đô, kết cục của ta thế nào còn không rõ. Nhưng mà,ngươi không thể đi theo ta tới Thành Đô, hiểu không?”
Tần Dũng cả người runlên, nói không ra lời. Ta cười ảm đạm: “Ngươi phải biết, sớm muộn gì tacũng có ngày này. Ngươi có nhớ ta kể cho ngươi chuyện cô nhi Triệu thịngày xưa không? Ta từng nói, nếu lỡ ra, ta không làm được Trình Anh, chỉ có ngươi nhất định có thể làm Trình Anh. Cho nên, chỉ khi ngươi đồng ý, ta mới có thể buông xuống mọi gánh nặng, có lẽ còn có thể tìm một đường sống. Với lại,, nếu không làm vậy, ta sao có thể bảo vệ tính mạng hainhà Tôn Chu? Ta không thể ra đi còn mang theo tiếc nuối, ngươi hiểukhông?” Tần Dũng rưng rưng gật đầu. Ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đãkhông còn lưu luyến.
Ngày hôm sau, khi chúngta đi tới cửa thành, Trương Cáp đang đợi ở đó. Đêm qua hắn tới tìm, takhông gặp, nhìn thấy chúng ta, hắn tới gần đón: “Tử Vân, ngài thật muốnra ngoài sao?”
Ta nhìn hắn gật đầu: “Ngươi muốn cản chúng ta sao?”
Trương Cáp thở dài: “Mạt tướng không dám. Ngụy vương có lệnh, không cho chặn đường ngài.”
“Vậy tướng quân vì sao ở đây?”
“Tử Vân, rời khỏi ThiênThủy, chính là Kỳ Sơn, ra khỏi Kỳ Sơn, chính là Ích châu, chẳng lẽ ngàikhông tiếc tính mạng sao?”
Ta cười ảm đạm: “Sinh tử với ta mà nói đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, đa tạ Tướng quân quan tâm.”
Trương Cáp không đànhlòng: “Tử Vân, ngài cần gì khổ sở ủy khuất chính mình như vậy? Bao nhiêu người lưu luyến ngài chứ! Nghe lời ta khuyên, trở về được không? Ngàiphải biết, chủ công sẽ không tổn thương tới ngài.”
Vậy sao? Trong đầu ta chỉ nhớ tới câu nói hai mươi hai năm tình cảm từ đây chấm dứt của Tào Tháo. Lắc mạnh đầu, ta nhìn Trương Cáp cười: “Bất kể về sau thế nào, Như đềucảm kích tình nghĩa lần này của tướng quân. Ngụy vương nếu thành nghiệplớn, tướng quân cũng sẽ làm nên sự nghiệp bất hủ. Triệu Như kiếp nàykhông còn phúc khí, chỉ có thể chúc mừng tướng quân trước ở đây.”
Trương Cáp thở dài một tiếng: “Ngài…, ngài tại sao phải cố chấp khổ sở như vậy.”
Ta cười ảm đạm, nhìnquanh một chút rồi nói: “Tướng quân, ta phải đi rồi. Chúng ta làm đồngliêu nhiều năm, Triệu Như trước khi đi xin dặn tướng quân một câu, ngàiphụ trách bảo vệ Thiên Thủy trách nhiệm to lớn, đối với tình huống nàocũng không được thiếu cảnh giác, nếu không, sẽ cho kẻ thù cơ hội nhòmngó. Còn nữa, gặp bất kỳ tình huống nào, đều phải lấy Thiên Thủy làmtrọng, ngàn vạn nhớ lấy!”
Trương Cáp gật đầu tỏ rađã hiểu: “Tử Vân yên tâm, ta biết chức trách của mình. Nhưng mà, ngàinếu thật đến Ích châu, nếu không chết cũng trở thành địch nhân của Cáp,chỉ sợ sau này không còn ngày gặp lại.”
Ta cười cười: “Chỉ mongta còn có mạng cùng tướng quân làm kẻ địch.” Nắm lấy tay Trương Cáp lắclắc: “Vậy chúng ta cáo từ! Tướng quân xin bảo trọng!” Trương Cáp cũngnắm chặt tay ta lắc một hồi mới chịu buông, bảo binh lính mở cửa thành.
Xa đội rời khỏi ThiênThủy mấy chục dặm đường, không thấy có nguy hiểm như ta nghĩ, chẳng lẽlà do ta đa nghi? Nhưng mà ta rõ ràng có cảm giác rất nguy hiểm. Càngđi, cảm giác này càng mãnh liệt. Quay đầu nhìn sang, thành Thiên Thủysớm đã không còn nhìn thấy, con đường trước mặt trở nên gập ghềnh hơnnhiều.
Ta suy nghĩ trong chốc lát, lệnh cho xa đội dừng lại, gọi Tần Dũng tới: “Chỉ huy mọi người xếp thành hình chùy*, trước rộng sau hẹp, chú ý bốn phía.” Tần Dũng gật đầu đi chuẩn bị.
Tôn Thiệu theo đi lên: “Tại sao lại dừng? Triệu Như, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Ta chăm chú nhìn nó mộtlát: “Công tử, thế sự phức tạp, làm chuyện gì cũng phải chuẩn bị, hiểukhông? Đúng rồi, người kia có thể xuất hiện chưa?”
Tôn Thiệu hừ một tiếng,không để ý tới ta. Ta cũng không để ý tới nó, lệnh cho hai thuộc hạnhanh chóng chạy về Thiên Thủy gọi mở cửa thành, chuẩn bị cho xa đội trở về. Nhìn hai người đã đi khuất tầm mắt, ta gọi Hoàng Liễu, Khương Huân: “Hai người các ngươi võ nghệ tốt nhất ở đây, đi theo bên cạnh Tôn côngtử, một bước không rời, không được để cậu ấy xảy ra sơ suất gì.” Haingười tuân mệnh, vây Tôn Thiệu vào giữa. Không để ý Tôn Thiệu cao giọngkháng nghị, ta mệnh lệnh cho xa đội tiếp tục đi.
Sự thật chứng minh tachuẩn bị mọi thứ đều chính xác, xa đội mới đi thêm mấy dặm đường, mọithứ chung quanh đều lộ ra không thể nghi ngờ. Ta vội vã lệnh cho xa độidừng đi tiếp, chuẩn bị quay đầu trở về.
Tôn Thiệu chạy lên trước: “Triệu Như, vì sao lại dừng lại?”
Ta không để ý đến nó, một lần nữa nhìn kỹ bốn phía, khẳng định ý nghĩ của mình. Hiện giờ muốn vềthành Thiên Thủy cũng khó, bởi vì chúng ta mà trở về thành, Thục quân sẽ bám sát theo sau chúng ta thừa cơ chiếm lĩnh cửa thành. Nhưng mà, không trở về chỉ có một con đường chết. Bất chấp vẻ mặt phẫn nộ của TônThiệu, ta quay đầu ngựa của nó, lệnh cho xa đội cấp tốc trở lại.
Quả nhiên, vừa lệnh choxa đội về thành, Thục quân liền hành động. Nhìn đội ngũ bốn phía xuấthiện, Tôn Thiệu chấn động, nó cũng hiểu ra đối phương sẽ không pháinhiều người như vậy tới tiếp đón bọn họ. Ta lạnh lùng cười, nói với TônThiệu: “Xem ra, Thục quân đang chờ chúng ta. Bọn họ đã sớm mai phục ởchỗ này.”
Tôn Thiệu giận dữ, từ trong đội xe của Tôn gia lôi ra một người: “Đây là chuyện gì?”
Người kia khoảng bốn mươi tuổi, thấy đã không dấu nổi nữa, dứt khoát cười lớn: “Các ngươi trúngkế Gia Cát thừa tướng nhà ta rồi. Hừ, Tôn Sách cái gì chứ, lúc trước hắn giết cả nhà ta, hôm nay, ta muốn toàn gia các ngươi chết ở đây. Cácngươi còn có thể trở về thành sao? Các ngươi chưa kịp về, quân ta đãgiết vào thành rồi. Dùng các ngươi để mở cửa thành, ta chết cũng đáng.”
Tôn Thiệu tức giận đếnkhông nói nên lời. Tần Dũng thấy ta không nói lời nào, một đao giết chết gã khốn kia: “”Công tử, làm sao bây giờ?”
Ta nói: “Trở về thành.” Tần Dũng lập tức lệnh cho mọi người đánh xe chạy trở lại.
Tôn Thiệu kêu lên trướcmặt ta: “Không được, xa đội chưa vào thành, Thục quân đã vào trước rồi,chúng ta… chúng ta không thể liên lụy tới người Thiên Thủy.” Chút kiếnthức này nó cũng biết.
Ta lớn tiếng quát nó: “Cứ trở về trước hãy nói, có ta ở đây, bọn chúng không vào thành được đâu. Đi nhanh lên.”
Nhưng mà không kịp, chúng ta dù hành động mau hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn vòng vây của Thục quân. Xa đội mới quay lại hơn trăm bước liền bị bao vây. Nhìn Thục quân trước mắt, ta thở dài, ngăn Tôn Thiệu xúc động, lệnh cho xa đội dừnglại. Thấy chúng ta dừng bước, Thục quân cũng không động. Ta ghìm cươngngựa đứng sau xa đội, lặng lẽ chờ.
Chỉ chốc lát sau, Thụcquân tách ra, mười viên đại tướng vây lấy Gia Cát Lượng xuất hiện trướcmặt bọn họ. Hắn nhìn ta, ta cũng nhìn hắn. Một lúc lâu sau, Gia CátLượng cười: “Tử Vân, chúng ta lại gặp mặt. Ngươi một thân võ phục càngthêm anh tuấn, cuối cùng ta đã được thấy bản sắc Chiến thần.”
Thấy Gia Cát Lượng hănghái như vậy, ta cũng cười: “Xem bộ dáng hăng hái của Khổng Minh huynh,chắc cảm giác nắm quyền cũng không tệ. Thế nào, hương vị lấy thiên tửhiệu lệnh chư hầu có được không?”
Gia Cát Lượng lắc đầucười nói: “Lượng thật sự bội phục ngươi, chiêu này dùng rất hay, Lượngmất mấy năm nay mới nghĩ ra, thật sự là tiện nghi cho Tào Tháo.”
Ta cũng cười: “KhổngMinh, Như cần phải cảm tạ dã tâm của Lưu hoàng thúc, không có hắn, Nhưsao có thể đoàn tụ với Vân ca ca sau nhiều năm. Tạ các ngươi thành toàntình nghĩa huynh đệ của chúng ta.”
Gia Cát Lượng thở dài:“Tử Vân, hôm nay ngươi đã vào tuyệt địa, Lượng không muốn tổn thươngngươi, đừng từ chối nữa!”
Ta cười cười: “Ngươi sắpxếp gặp mặt thế này, nhất định phí hết tâm huyết, không chỉ vì ta. Nóithật, quan hệ của ta và ngươi không cần phải giả tạo như vậy.”
Gia Cát Lượng gật đầu:“Lượng vì cái gì, Tử Vân chẳng lẽ còn muốn ta nói ra? Vương thượng vẫnrất coi trọng ngươi, ta cũng muốn cùng Tử Vân thờ chung một chủ. Cònnữa, chỉ cần ngươi cho phép, người đi theo ngươi tuyệt đối không nguyhiểm tới tính mạng.”
Tôn Thiệu tức giận mắng lớn: “Các ngươi lại vô sỉ như vậy, dám dùng mưu kế của bọn tiểu nhân.”
Ta xua tay với hắn, trởlại nói với Gia Cát Lượng: “Vậy lời hứa với Tôn gia của các ngươi nóivới công tử đều là giả?”
Gia Cát Lượng lắc đầu:“Ta không hứa gì. Đương nhiên Hoàng thượng hứa gì cũng không nói với ta. Nhưng mà, ngươi phải tin tưởng Vương thượng sẽ không làm khó cô nhi quả mẫu chứ? Sinh tử của bọn họ không cần lo. Nhưng mà, đãi ngộ thế nào,được quyết định bởi lựa chọn của Tử Vân.”
Ta còn chưa kịp nói gì,Tôn Thiệu đã kêu lên: “Ta bất tài, trúng gian kế gạt người. Hôm nay đãthế này, Tôn gia thà chết không khuất phục. Triệu Như, ngươi tự đi đi,đừng quản chúng ta nữa.”
“Thiệu đệ nói rất đúng, ta cũng…” Chu Dận từ trong xe nhảy ra.
Ta lắc đầu cười, xua tayngăn cản Tôn Thiệu xúc động, đồng thời cho thuộc hạ đẩy Chu Dận trở lạixe: “Tôn công tử, tâm ý của ngài Triệu Như hiểu rồi, nhưng Ngô hầu cuộcđời trung dũng, đối đãi với ta thân thiết, lời hứa của Như với Ngô hầusẽ không bỏ. Công tử không cần lo lắng, Như đã có chủ ý.” Quay đầu lạinhìn về phía Gia Cát Lượng, ta hít sâu một hơi: “Khổng Minh, nói rõ điều kiện của ngươi đi!”
Gia Cát Lượng gật đầu :“Tử Vân nghĩa bạc vấn thiên, Lượng cũng bội phục. Chỉ cần ngươi quythuận, Tôn gia tuyệt đối không có tổn thất gì, không chỉ có vậy, khôngthể không phong hầu. Thế nào?”
Ta nghĩ một chút: “Quythuận ý tứ có phải là giúp ngươi lấy được Thiên Thủy và Hán Trung không? Hoặc là hoàn toàn để ngươi sử dụng, giúp các ngươi thống nhất thiênhạ?”
Gia Cát Lượng rất chân thành gật đầu: “Tử Vân, ngươi là người hiểu chuyện, còn cần Lượng nhiều lời sao?”
Ta thở dài: “Như biết,ngươi và Lưu hoàng thúc đều muốn diệt trừ Triệu Như cho thống khoái, hôm nay, nếu Triệu Như dùng chính mình để đổi lấy Tôn gia rời khỏi nơi này, huynh có bằng lòng không?”
Gia Cát Lượng nhíu mày: “Nói như vậy, ngươi không đồng ý quy thuận chúng ta?”
Ta thở dài: “Chủ công đối với Triệu Như ơn trọng, Ngô hầu đối với Triệu Như tình thâm. Nếu ta bịcác ngươi lợi dụng, sẽ có lỗi với chủ công; nếu không cho các ngươi lợidụng, lại có lỗi với Ngô hầu. Tình thế khó xử như vậy, chỉ có thể dùngphương pháp này.”
Gia Cát Lượng lắc đầu: “Như vậy, chúng ta có lợi ích gì chứ?”
Ta cười: “Ít nhất, ngươi và Lưu hoàng thúc đều có thể xóa được nỗi hận lớn trong lòng.”
Gia Cát Lượng thở dàinói: “Tử Vân, chẳng lẽ ngươi không hiểu? Lượng có thể có địch thủ nhưngươi cũng là chuyện may mắn, tại sao phải hận? Lượng cũng nói rõ, việchôm nay không còn do ngươi làm chủ nữa, chúng ta vốn không muốn thươngtổn ngươi, hậu doanh sớm đã chuẩn bị chỗ ở cho ngươi, chủ ta cũng đã sắp xếp mọi thứ cho cuộc sống của ngươi sau này. Nói thật, bất kể thế nào,hành động của ngươi đều nằm trong tay ta, cho nên Tử Vân, ngươi không có cơ hội nói điều kiện. Đương nhiên, nếu như ngươi cố gắng kháng cự,những người đi theo ngươi, bao gồm cả Tôn Chu hai nhà, chỉ sợ… đều không giữ được. Nếu thật như vậy, trong lòng Tử Vân chỉ sợ càng đau sâu hơn.”
Ta hoàn toàn hiểu ra,nhìn Gia Cát Lượng liên tục thở dài: “Thì ra bất kể ta hàng hay khônghàng, các ngươi cũng sẽ không cho ta tự do. Ngươi nói quy thuận cũng làgiả, mục đích là muốn giam giữ ta. Chuẩn bị chỗ ở rồi sao? Là xe tù vànhà giam thì có!”
Gia Cát Lượng nở nụ cười: “Cũng không thể không làm. Võ nghệ của Tử Vân chúng ta không dám coikhinh, vẫn phải phòng bị thật tốt. Ngươi cũng đừng buồn, chẳng qua làràng buộc ngoại thân thôi. Đợi ngươi bỏ lại mọi thứ đi theo ta, chúng ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi, văn thần hay võ tướng, hoặc là sốngcuộc sống ngươi muốn đều được. Thế nào?”
Ta nhìn Tôn Thiệu cònđang giận run người, lại nhìn đám thuộc hạ ở phía sau, cười với TầnDũng, rồi quay lại nói với Gia Cát Lượng: “Khổng Minh, thế này đi, ngươi thả hai nhà Tôn Chu đi, ta bảo Tần Dũng đưa bọn họ tìm nơi ẩn cư, không can dự tranh đấu về sau, ta giao bản thân cho các ngươi, thế nào?”
Gia Cát Lượng lắc đầu:“Tử Vân, chúng ta đều hiểu rõ, không có bọn họ ràng buộc, ta căn bảnkhông thuyết phục được ngươi, điều này khác xa mong muốn ban đầu củachúng ta, Lượng không đồng ý, với lại, ngươi cũng biết, chúng ta khôngphải đơn thuần chỉ cần một mình ngươi. Cho nên, Tử Vân, ngươi đừng nghĩkế thoát thân nữa. Ta hiểu rất rõ về ngươi, cũng biết ngươi muốn làm gì, cho nên, nếu ngươi muốn dùng cái chết uy hiếp ta để bảo vệ bọn họ, tasẽ cho bọn họ đi cùng ngươi. Ngươi biết đấy, ta nói được làm được.”
Lời Gia Cát Lượng nóikhiến ta nghẹn họng trợn mắt nhìn, hắn vậy mà cắt đứt mọi đường lui củata, đến tự tìm cái chết cũng không được sao? Ngươi là giúp ta, hay làhại ta? Nhìn bộ dáng thập phần chân thật của hắn, ta hoàn toàn thấtvọng: “Khổng Minh, ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Nếu như, nếu như ta đồng ý ta sẽ không tự sát, thật sự để mặc các ngươi xử trí, ngươi có thể thảbọn họ đi không?”
Ánh mắt Gia Cát Lượngnhìn ta không một chút do dự, cũng không có dao động, càng không có sựthương hại như ta nghĩ, hắn nhìn ta, gằn từng tiếng đánh nát mọi ảotưởng của ta, cắn nát mọi hy vọng của ta: “Tử Vân, ngươi là một mưu sĩ,ngươi cần phải hiểu hai nhà này đối với chúng ta, đối với Đại Hán có tác dụng gì. Cho dù ta thả bọn họ đi, cũng sẽ có người lợi dụng bọn họ,không có ngươi bên cạnh, ngươi cho rằng bọn họ sẽ có kết quả tốt sao?Trước mắt, ngươi và bọn họ đi theo ta, mới là lựa chọn tốt nhất. Chonên, ngươi và bọn họ, ta đều phải mang về.”
Giao ra chính mình cũngkhông thể bảo vệ hai nhà Tôn Chu, kết quả này ta không muốn thấy, tuyrằng ta đã suy nghĩ trước chuyện này, nhưng ta vẫn hy vọng Gia Cát Lượng có thể tạm thời từ bỏ hùng tâm, khát vọng của hắn, có thể giúp ta mộtlần tình nghĩa. Nhưng ta hoàn toàn tuyệt vọng rồi, hắn vẫn vậy, giốngnhư trong Hoàng cung ở Hứa Đô, biết rõ ta đã lựa chọn thế nào, vẫn không có chút do dự nào lựa chọn đẩy ta vào chỗ chết. Từ đáy lòng dâng lênmột nỗi thương cảm, ta bi ai cho chính mình, trước khi tới đây đối mặtvới Gia Cát Lượng, ta vẫn ôm một ảo tưởng rất đơn thuần, muốn nói hếtcho hắn biết, muốn đánh cược một lần địa vị của Triệu Vân Nhi trong lòng hắn, hiện giờ, ta không làm vậy nữa, hắn mang đại quân chờ ta ở đây,cũng đã đoạn tuyệt hết quan hệ giữa chúng ta, ta còn có thể ảo tưởngthoát khỏi tay hắn nữa sao? Nếu đã vậy, không bằng chấm dứt hết thảy, để chuyện cũ ở lại trong ký ức xa xôi, có lẽ như vậy với chúng ta đều tốt, ít nhất trước khi chết còn giữ được một chút mộng.
Ta cúi đầu che dấu sựthương tâm trong đáy mắt, mọi người đều cho rằng ta đang suy nghĩ lờinói của Gia Cát Lượng, không ai lên tiếng giục ta, ta chậm rãi buôngxuống bi thương, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng trên cao, hôm nay là một ngày đẹp trời. Trên tay đã mang sẵn đôi bao tay làm bằng da hươu,ta nhìn hai tay, cuối cùng trưng ra một nụ cười: “Các ngươi đều rõ ràngnăng lực của Triệu Như, cũng đã chuẩn bị xong hết thảy, vậy ta không còn đường sống nào nữa. Triệu Như hôm nay chỉ có thể nhận mệnh mà chếtthôi.”
Gia Cát Lượng nhíu mày:“Tử Vân, võ nghệ ngươi dù tốt cũng không địch nổi mấy vạn đại quân. Còncó những người kia, ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn bọn họ tắm trong máutươi sao?”
Ta cười nhìn đám thuộchạ, lại nhìn Tôn Thiệu: “Đúng là ta không muốn, những người này khôngchỉ là thân nhân của Ngô hầu và Công Cẩn, đám thuộc hạ này còn là huynhđệ nhiều năm của Như, Triệu Như sao có thể nhẫn tâm nhìn bọn họ chết ởđây? Nhưng mà, so với để bọn họ rơi vào tay ngươi, trở thành công cụ uyhiếp chúng ta, còn không bằng liều chết. Công tử, ngài sẽ không tráchTriệu Như chứ?”
Tôn Thiệu cười to, trongmắt lóe lên thần quang, cực kỳ giống Tôn Sách thời trẻ: “Nhi tử của Tiểu bá vương sao có thể vì giữ mạng mà khuất phục người khác. Triệu Như,ngươi hạ lệnh đi.”
Ta gật đầu khen ngợi:“Tốt, nếu vậy, Triệu Như không khách khí nữa. Khổng Minh, ngươi quá nóng lòng rồi. Tần Dũng, xông lên.”
Nghe tiếng hô của ta, Gia Cát Lượng kinh hãi, vội hạ lệnh cho quân sĩ xiết chặt vòng vây. Nhưngmà, trong lúc đám người Gia Cát Lượng còn đang trợn mắt há mồm, nóc mười chiếc xe ngựa phía sau bị xốc lên, trong xe hiện ra Tống Vạn cùng nămmươi thuộc hạ. Mà trong tay bọn họ đã chuẩn bị gần ngàn mũi tên hướng về phía Thục quân không kịp phòng bị mà bắn, nháy mắt, Thục quân bao vâyphía sau chúng ta ngã xuống một đám lớn. Cùng lúc tên nỏ bắn ra, TốngVạn bọn họ đã chặt đứt dây cương kéo xe, phi thân lên ngựa, tiếp tục bắn tên, cùng lúc đó, đội ngũ chúng ta cũng đánh vào Thục quân ở phía sau.
Tôn Thiệu cũng chấn động, hắn đương nhiên không biết trong đội xe không có Đại, Tiểu Kiều cácnàng, ta biết rõ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, làm sao có thể để phunhân và hài tử gặp nguy hiểm tới tính mạng, để lại Tôn Thiệu và Chu Dậntrong đội xe cũng có chút bất đắc dĩ. Nhìn Tôn Thiệu còn đang ngẩnngười, ta hét lớn một tiếng: “Mau lui lại, đứng ở bên trong, đừng quayđầu. Mẫu thân ngươi đang ở trong thành.” Tôn Thiệu cuối cùng tỉnh lại,theo sát đằng sau Tống Vạn xông ra ngoài, còn Hoàng Liễu, Khương Huânbảo vệ chặt chẽ nó ở hai bên.
Gia Cát Lượng bọn họ cănbản không ngờ lực tấn công của đám người Tần Dũng mạnh tới mức này, hừ,thành viên thương đội của Triệu Như mỗi người đều là tinh binh cườngtướng, Tần Dũng võ nghệ so với đại tướng của Gia Cát Lượng chỉ hơn không kém. Bốn trăm thuộc hạ này là một đội quân, một đội quân được hìnhthành từ các tướng lĩnh, không nắm chắc phá vây, ta bất kể thế nào cũngkhông để nhiều người chơi trận này với ta như vậy, điểm này Gia CátLượng không nghĩ đến, cho nên Thục quân nhất định chịu thiệt rồi.
Lúc đám người Gia CátLượng kịp phản ứng, xa đội đã giết tới giữa hậu đội, đại đao của TầnDũng mỗi lần vung lên, Thục quân chết từng mảng, hắn ở phía trước mởđường, hai thuộc hạ theo sát phía sau, giống như một mũi tên rời cung,xông thẳng vào trận thế Thục quân. Ta theo sát phía sau xa đội, nhìnbinh lính vây hai bên cười lạnh hô: “Phóng thiết tiễn ra.” Đội ngũ ởgiữa vừa nghe ta hạ lệnh, liền tung ra thiết tiễn và ám khí đã chuẩn bịtrước, nhiều năm được huấn luyện và bồi dưỡng đến giờ đã có cơ hội đượcthể hiện. Ám khí trong tay ta phóng ra tốc độ không thể chậm, một đámlính đến kinh hô cũng không kịp, bị ám khí của chúng ta tập kích mà ngãxuống.
Đây là lần đầu tiên ta sử dụng loại ám khí này. Thiết tiễn được chuẩn bị từ lâu, mang theo nó còn tiện hơn cung nỏ, số lượng cũng nhiều hơn, là đồ dùng tới sau cung nỏ,đặc biệt cấp cho thương đội để đối phó với đám đông vây đánh. Loại ámkhí này tuy nhỏ, chỉ to hơn một đồng tiền, nhưng uy lực không kém phóngchủy thủ. Loại ám khí này chúng ta mỗi người đều mang theo một túi,chừng mấy trăm cây, số lượng này có thể dùng để sát thương mấy ngànngười. Mà ưu điểm của nó là có thể công kích một số lượng lớn mục tiêu ở xa, binh lính ở gần có Tần Dũng bọn họ tiếp đón, còn đám lính ở xa sẽdo thiết tiễn của chúng ta xử lý.
Đại tướng cùng binh sĩThục quân rõ ràng bị loại vũ khí chưa từng gặp này hù sợ, không nhận rõvũ khí của địch đã ngã xuống, bản năng sợ hãi khiến bọn họ chạy khắp nơi tránh né. Đây chính là mục đích của ta, tránh phải dây dưa với đạitướng, lại tạo ra hỗn loạn trong Thục quân. Trong thời gian ngắn ngủibọn họ tránh né, xe của chúng ta đã tạo ra một đường máu, chạy trở vềthành Thiên Thủy.
Hành động của chúng tahoàn toàn nằm trong dự đoán của Gia Cát Lượng, mà sợ rằng hắn cũng đangchờ đợi cơ hội như vậy, lúc chúng ta thoát khỏi vòng vây Thục quân, đạiđội nhân mã Thục quân lập tức bám chặt theo sau chúng ta, chắc chắn GiaCát Lượng đã hạ lệnh, một khi cửa thành Thiên Thủy mở ra, dùng bất cứgiá nào cũng phải theo xa đội xông vào thành. Nhưng ta không có lựa chọn nào khác, ta không thể đi theo Gia Cát Lượng, cũng không thể để hai nhà Tôn Chu bị hủy ở đây, tuy rằng ta không mang theo Đại Tiểu Kiều, nhưngba mươi người ở đây cũng không thể chết oan, huống chi còn có Tôn Thiệuvà Chu Dận trong xa đội. Với lại, nếu không phải nghĩ tới Gia Cát Lượngsẽ làm như vậy, ta bất kể thế nào cũng không dám mạo hiểm trở lại thành, nếu không, chỉ cần Thục quân vạn tiễn cùng bắn, đám người chúng ta đềuthành bia ngắm cả rồi, sao có thể sống sót.
Vì chúng ta nhanh chóngbỏ chạy, lộ trình hai mươi dặm chỉ mất nửa canh giờ. Tường thành ThiênThủy đã hiện ra trước mắt, cũng nhìn thấy rõ ràng Trương Cáp đang mở cửa thành chờ ta, lúc ta cáo biệt với hắn, đã trao cho hắn một mảnh giấy,bên trong có suy tính và sắp xếp của ta. Trương Cáp thông minh như vậylập tức bố trí phòng thủ. Thấy thuộc hạ của ta về báo tin, hắn liền ramở cửa thành, cũng luôn đứng đợi ở đó, thấy xa đội trở về, hắn hô lớn:“Mau vào.”
Tần Dũng bọn họ che chởxa đội phóng tới cửa thành, đại đội Thục quân theo sát phía sau cũngxông lên. Ta ghìm cương ngựa cản phía sau, phi tiêu trên người đã dùnghết, cái khó ló cái khôn, tiền đồng cũng trở thành ám khí phóng ra.Trong đội ngũ của chúng ta, những người bị thương nặng đều không lui vào thành, ngược lại liều chết xông vào Thục quân, trong ánh mắt nóng cháynhìn theo của chúng ta, dùng sinh mệnh của mình tranh thủ thời gian chochúng ta. Lúc trở về đội ngũ chia năm mươi người một tổ, dừng ở phíasau, dùng cung nỏ cản phía sau xa đội, chặn Thục quân lại. Thuộc hạ bêncạnh không ngừng thay nhau, mang tên nỏ bắn ra, liều mạng ngăn cản bướctiến của Thục quân. Cung nỏ một lần có thể phóng ra hai mươi mũi tên,tên của chúng ta không nhiều, người cũng không đủ, ta hạ lệnh cho bọn họ bắn xong hai đợt lập tức rút về. Nhưng bọn họ ngang nhiên không để ýsống chết, thay nhau bắn hết toàn bộ tên trong tay rồi mới chạy về phíacửa thành.
Tôn Thiệu đã chạy vào cửa thành, lại trở lại bên cạnh ta: “Như vậy không được, chúng ta chưa kịpđóng cửa thành, Thục quân sẽ xông vào mất, làm sao bây giờ?”
Ta nổi giận: “Ngươi ở đây làm gì? Còn không theo mọi người vào trong. Nơi này có ta, chúng khôngxông qua được. Các ngươi kéo hắn vào trong đi, còn trở ra, ta lấy mạngcác ngươi.” Hoàng Liễn đã hy sinh trong Thục quân, Khương Huân cả ngườiđầy máu cùng một thuộc hạ giữ chặt ngựa Tôn Thiệu dẫn vào trong thành.
Tôn Thiệu khẩn trương,dùng sức kéo ngựa nhìn ta thét lên: “Một mình ngươi làm thế nào, chúngta vào rồi, ngươi phải làm sao?”
Ta vỗ nhẹ vào ngựa củahắn nói: “Trở về đi, ngươi còn không về, ta sẽ bị ngươi làm vướng tay.”Ngựa của Tôn Thiệu nhanh chóng quay mình chạy về.
Nhìn thấy Tôn Thiệu và xa đội phần lớn đều đã vào thành, ta quay đầu nhìn Thục quân theo sát phía sau cười lạnh. Thục quân thấy chúng ta không còn tên, bọn chúng khôngcố kỵ nữa, xông tới sát gần. Nhưng đúng lúc này, từ trong thành lao ramột đội nhân mã giết về hướng Thục quân, bọn họ là người của Trương Cáp. Thục quân vốn đã xông lên bị bọn họ cản lại, không thể không lùi về sau mười bước. Ta quay đầu lại nhìn, Trương Cáp đang cố hết sức vẫy gọi ta.
Ta thở dài, vì đón xa đội về thành, phải hy sinh bao nhiêu người nữa đây. Hướng Trương Cáp lắcđầu, ta xoay người đi đầu chém giết Thục quân. Dưới sự liều chết củachúng ta, Thục quân tới gần thành không chết dưới tay chúng ta, cũngxoay người lùi lại. Mắt thấy tình hình đã dịu đi, ta vội mệnh lệnh binhsĩ quay trở lại giữ thành, được một người tính một người, còn ta ghìmchặt Tật Phong, xoay người trực tiếp đối mặt với Thục quân. Thấy binh sĩ xoay người trở về thành, Thục quân lại ào lên, ta cười lạnh đứng lặng ở đó, vẫn không nhúc nhích, Thục quân chỉ còn cách chúng ta trăm bước.Một trăm bước, năm mươi bước, thấy ta vẫn đứng bất động, bước tiến củaThục quân cũng chậm lại.
Ta ngửa mặt lên trời cười to: “Triệu Như ở đây, các ngươi ai dám tới? Chẳng lẽ không biết sự lợihại của Chiến thần sao? Ai dám lên, giết.” Sát khí mạnh mẽ từ trên người tản ra tứ phía.
Thục quân xông tới cáchta năm mươi bước thì giảm bớt tốc độ, ánh mắt nhìn ta lộ ra sự sợ hãi,từng bước chậm rãi tiến lên. Ta quay lại nhìn, Tần Dũng đã mang theongười cuối cùng vào thành. Mà Trương Cáp nhìn ta nóng ruột gào lên: “TửVân, mau vào”.
Ta lắc đầu cười, ta rờikhỏi đây, Thục quân lập tức sẽ xông lên, cầu treo căn bản không kịp kéo. Quay đầu lại nhìn Trương Cáp thần sắc tuyệt vọng, ta lớn giọng: “Cònkhông nhanh đóng cửa thành, kéo cầu treo lên, ngươi muốn dân chúng toànthành chết trong tay ngươi sao?” Nhìn Thục quân chậm rãi đi tới, TrươngCáp rưng rưng, cắn răng phất tay, cửa thành bắt đầu đóng.
Lúc ta khẽ thở phào, Tần Dũng lại xông ra: “Công tử mau lui, nơi này có ta.”
Ta sửng sốt, nhìn gươngmặt tím tái giận dữ tới có chút vặn vẹo trước mặt mình: “Tần Dũng, ngươi đang làm gì vậy? Về nhanh cho ta.”
Tần Dũng dưới tiếng thétgiận dữ của ta run lên một chút, nhưng không dừng lại, mà đi thẳng tớitrước người ta: “Công tử, có nhiều người lưu luyến ngài như vậy, ngàicũng lưu luyến nhiều người như vậy, vẫn nên trở về đi, để Tần Dũng thayngài, được không?”
Ánh mắt Tần Dũng một mảnh trong suốt, hắn quả nhiên hiểu rõ ta, đáng tiếc ngươi không có khả năng thay thế ta: “Nói thừa, ngươi có thể thay thế ta sao? Hôm qua ta nóichẳng lẽ chưa đủ rõ ràng? Còn không trở về, cả hai ta đều không cònđường sống.”
Binh sĩ vốn đã vào trongthành một bộ phận lại xông ra, lướt qua ta và Tần Dũng đánh vào Thụcquân, Trương Cáp cũng vội vã, đánh ngựa muốn ra, ta gào lên một tiếng:“Trở về, giữ thành cần hơn.” Trương Cáp bất đắc dĩ, đứng ở cửa, cửathành vẫn chưa hoàn toàn đóng lại, còn cố chấp để lại một khe hở.
Lăn qua lăn lại một hồi,Thục quân chỉ còn cách ta không tới hai mươi bước, ta hung hăng lườm Tần Dũng, đánh ngựa xông tới đám Thục quân gần ta nhất, Tần Dũng cũng không chịu rớt lại, một trận kêu gào thảm thiết vang lên, Thục quân lại lùilại phía sau hơn mười bước. Ta biết Gia Cát Lượng vì sao không cho người bắn tên, còn muốn lợi dụng chúng ta xông vào thành sao? Hừ, ta sao cóthể cho ngươi cơ hội này. Nhìn Tần Dũng vẫn đang đứng vững vàng bêncạnh, ta bị chọc giận: “Ngươi sao còn không vào thành đi.”
Tần Dũng lần đầu tiên quật cường nhìn ta không động đậy: “Cửa thành giữ lại vì công tử, ngài mau trở về.”
Ta lần đầu tiên cảm thấy Tần Dũng không nghe lời: “Ngươi làm trò gì vậy? Ngươi không trở về, chỉ có chết.”
Trên mặt Tần Dũng lại lộra nụ cười: “Tần Dũng nguyện chết thay công tử. Công tử không tiếc chính mình, Tần Dũng sao có thể luyến tiếc tính mạng này. Ta nói rồi, TầnDũng là người của công tử, chết cũng phải đi theo.”
Thục quân lại tập kết,chậm rãi đi tới, giới cụ công thành đã chuẩn bị xong. Trên tường thànhcũng bắt đầu bắn tên xuống, thuẫn thủ của Thục quân cũng giơ lên. Binhsĩ rời thành dù dũng mãnh liều mạng cũng không thể ngăn được bước tiếncủa đại quân, ta thoáng nhìn cửa thành còn chưa đóng hẳn, cầu treo cũngchưa kéo lên, người trong thành vẫn đang chờ chúng ta. Ta hiểu tâm tưcủa Tần Dũng, nhưng có rất nhiều việc đang đợi hắn làm thay ta, nếukhông ta ra đi cũng không an lòng. Nghĩ tới đây, ta hạ thấp âm lượng:“Tần huynh, ngươi biết rõ dụng tâm của ta, chẳng lẽ ngươi muốn thấy tachết không nhắm mắt sao? Ta lựa chọn đơn giản, sao ngươi không học tậpđược Trình Anh? Ngươi biết rõ, những chuyện kia, ngoài ngươi ra, takhông yên tâm để ai làm.”
Sắc mặt Tần Dũng nháy mắt trở nên tái nhợt, làn môi run rẩy, nhưng không nói thành lời. Ta nhìnhắn, trong mắt tràn ngập cầu xin: “Ngươi đừng để ta và những huynh đệkia hy sinh uổng phí, được không?”
Tần Dũng cuối cùng khôngkiên trì được nữa, hắn nhìn qua một vòng Thục quân, ánh mắt sắc bénkhiến mấy tiểu binh đang tiến lên sợ tới mức lui lại phía sau vài bước.Tần Dũng không nhìn ta nữa, mà hung hăng đánh ngựa, hướng cửa thành xông tới. Ngay trong nháy mắt hắn vào cửa, ta nghe được tiếng kêu thê lươngtuyệt vọng của hắn: “Công tử, nếu có gì không may, Tần Dũng sẽ tìm đếnngài, chờ ta. Đóng cửa, kéo cầu treo.”
Nước mắt nhanh chóng dâng lên, nhìn bóng Tần Dũng xông vào thành, ta yên lặng nói một câu: “Thậtxin lỗi, gánh nặng ngàn cân toàn bộ đặt lên mình ngươi.” Thả lỏng nhữnglưu luyến trong lòng, chuyện gì nên giải quyết thì giải quyết thôi,Khổng Minh, giữa chúng ta cũng nên kết thúc rồi.
Chú thích:
* Đội hình chùy: đội hình mũi nhọn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.