Rời khỏi Lạc Dương, chúng ta vội vàngđi thẳng tới Uyển thành mới thở phào nhẹ nhõm, đối với Tào Tháo, takhông thể không đề phòng, dù sao Giang Đông mới định không lâu, để lạiTôn Chu hai nhà thật sự là một sự uy hiếp. Sau khi tới một khách điếm ởUyển thành, ta mới cầu kiến Đại Kiều: “Phu nhân, chúng ta đã cách LạcDương trăm dặm, Như xin chỉ thị tiếp theo đi nơi nào?”
Sau khi rời khỏi LạcDương, ta từ bỏ mọi thứ trước kia, nếu phải chiếu cố Tôn gia, ta dứtkhoát tự phong làm tổng quản của Tôn gia, dù sao Đại Kiều cũng sẽ khôngnhận đệ đệ này nữa, lấy thân phận người hầu ở cùng bọn họ ta còn cảmthấy thoải mái một chút. Đối với quyết định của ta, Đại Tiểu Kiều khônghé răng, một bộ dáng mặc kệ ngươi. Ta cũng không chấp bọn họ nhìn ta sắc mặt không tốt, sống cùng hung thủ giết chồng, giết cha, ai cũng khôngmuốn, cho nên bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, bọn họ không ép tađi, ta đã thỏa mãn rồi.
Đại Kiều nhìn ta khinhthường: “Ngươi nói chúng ta không thể về Giang Đông, nơi khác ta làm sao mà biết? Tùy ngươi. Dù sao ngươi dẫn theo nhiều người như vậy, chúng ta cũng không chạy thoát được.”
Ta cố nhịn khóc nói: “Phu nhân, những người đó chỉ là thuộc hạ trong thương đội, nếu phu nhânkhông thích nhìn thấy bọn họ, ta bảo bọn họ tránh xa một chút là được.Nhưng mà, nếu chúng ta tìm được nơi nào để an cư, vẫn cần tới họ càyruộng, kiếm tiền. Xin phu nhân tạm thời nhẫn nại.” Đại Kiều hừ mộttiếng, không thèm nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615589/quyen-4-chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.