Đảo mắt đã trở về Lạc Dương được mộttháng, từ Kiến Nghiệp về Lạc Dương, chúng ta dùng mất hai tháng, lúc trở về Lạc Dương, thời tiết giá băng đã qua, hoa mai năm nay đã tàn hết.Ngồi dưới tàng cây mai, ta đang ngẩn người, nhiều năm rồi, ta cùng BáPhù bọn họ bao nhiêu lần muốn cùng nhau thưởng mai phẩm cầm, nhưng mộtlần cũng chưa có dịp, mỗi lần bỏ qua, mỗi lần phát thệ, đến giờ vẫn chưa có, đây có phải là duyên phận của ba chúng ta không? Hữu duyên mà vôphận!
Nghĩ tới Tôn Sách bọn họ, trong lòng ta vẫn tràn ngập thống khổ. Sau khi trở lại Lạc Dương, bọnhọ cùng gia quyến bị giam trong một trạch viện lớn, Tào Tháo đã saingười chuẩn bị từ trước để cầm tù bọn họ. Tuy rằng người hầu đều làngười của ta, nhưng ta muốn đưa Tôn Sách và Chu Du về nhà vẫn là khôngthể, nghĩ tới sau khi chúng ta trở lại Lạc Dương, vẻ mặt muốn đánh đòncủa Hi Lo khi đem Tôn Sách bọn họ đi, ta liền buồn bực. Không có cáchnào, ta không dám chống lại mệnh lệnh của Tào Tháo, nếu không, ông ấytrực tiếp hạ lệnh giết người, ta cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Tào Tháo có mệnh lệnh, ta chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, cũng may nơi ở của bọn họ do ta chuẩnbị, tuy hiện giờ bị cầm tù, nhưng hết thảy chi phí đều không thiếu, TônSách và Chu Du cũng chỉ phải đeo hình cụ, không thể cùng người nhà ởchung, nhưng mỗi ngày đều có thể gặp nhau, những hình phạt khác đềukhông phải chịu, cũng miễn cưỡng qua được. Ta mỗi ngày đều qua đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615588/quyen-4-chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.