Nhìn trận địa đột nhiên xuất hiện, Ngô quân hoàn toàn rối loạn, khí thế dũng mãnh xông lên hồi nãy nháy mắttan rã, chiến mã dừng bước, bộ binh dừng chân, bị bao vây trong trậnđịa, áp lực, thất vọng, thống khổ nhanh chóng tràn ra, tiếng binh khígiao nhau hoàn toàn dừng lại, tiếng hít thở nặng nề chiếm cứ không gian. Một lát sau, có tiếng nức nở không kìm được vang lên, lúc hy vọng độtnhiên biến thành tuyệt vọng, mùi vị vô cùng khó chịu. Ta biết đó là cảmgiác gì, lúc trước bị Trình Phổ nhốt trong địa lao, lúc hy vọng biếnthành tuyệt vọng, nỗi đau trong lòng không thể tưởng tượng nổi, đau tớichết lặng, đau tới mất đi tri giác. Không ai cười nhạo sự thất bại trong tiếng nức nở ấy, rất nhiều Tào binh không đành lòng nhìn ánh mắt tuyệtvọng của Ngô quân, không đành lòng khi nghe tiếng nức nở bất lực này.
Ngô tướng theo Tôn Sáchrời khỏi thành trên mặt cũng mang vẻ tuyệt vọng, loại tuyệt vọng này vào lúc nhìn rõ mặt ta lập tức biến thành cừu hận, đặc biệt là Trình Phổ,ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn ta trừng trừng, ánh mắt giống nhưmãnh thú muốn xé rách thân thể ta, cắn nuốt linh hồn ta. Nếu ánh mắtcũng có thể giết người, ta đã bị bọn họ chém thành từng mảnh rồi. Ta thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn Tôn Sách.
Phản ứng hoàn toàn khácvới tướng sĩ Ngô quân, ta không hề nhìn thấy chút đau đớn nào trên mặthắn, cũng không nhận ra bất kỳ sự tuyệt vọng nào, ngược lại, trong nháymắt hắn nhìn thấy ta, sát khí lạnh lẽo bức người kia liền biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615587/quyen-4-chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.