Nhìn trận địa đột nhiên xuất hiện, Ngô quân hoàn toàn rối loạn, khí thế dũng mãnh xông lên hồi nãy nháy mắttan rã, chiến mã dừng bước, bộ binh dừng chân, bị bao vây trong trậnđịa, áp lực, thất vọng, thống khổ nhanh chóng tràn ra, tiếng binh khígiao nhau hoàn toàn dừng lại, tiếng hít thở nặng nề chiếm cứ không gian. Một lát sau, có tiếng nức nở không kìm được vang lên, lúc hy vọng độtnhiên biến thành tuyệt vọng, mùi vị vô cùng khó chịu. Ta biết đó là cảmgiác gì, lúc trước bị Trình Phổ nhốt trong địa lao, lúc hy vọng biếnthành tuyệt vọng, nỗi đau trong lòng không thể tưởng tượng nổi, đau tớichết lặng, đau tới mất đi tri giác. Không ai cười nhạo sự thất bại trong tiếng nức nở ấy, rất nhiều Tào binh không đành lòng nhìn ánh mắt tuyệtvọng của Ngô quân, không đành lòng khi nghe tiếng nức nở bất lực này. Ngô tướng theo Tôn Sáchrời khỏi thành trên mặt cũng mang vẻ tuyệt vọng, loại tuyệt vọng này vào lúc nhìn rõ mặt ta lập tức biến thành cừu hận, đặc biệt là Trình Phổ,ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn ta trừng trừng, ánh mắt giống nhưmãnh thú muốn xé rách thân thể ta, cắn nuốt linh hồn ta. Nếu ánh mắtcũng có thể giết người, ta đã bị bọn họ chém thành từng mảnh rồi. Ta thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn Tôn Sách. Phản ứng hoàn toàn khácvới tướng sĩ Ngô quân, ta không hề nhìn thấy chút đau đớn nào trên mặthắn, cũng không nhận ra bất kỳ sự tuyệt vọng nào, ngược lại, trong nháymắt hắn nhìn thấy ta, sát khí lạnh lẽo bức người kia liền biến mất, đổithành nụ cười, thản nhiên, tràn ngập vui mừng và khoái ý, đến khí tứcphát ra trên người hắn cũng không còn là sát khí, mà là buông lỏng vànhẹ nhõm, giống như mỗi sáng sớm hắn tản bộ trong hoa viên vậy. Nụ cườinày không chỉ khiến người xung quanh đều ngẩn ngơ, đến ta cũng hồ đồ. Tôn Sách cùng ta nhìnnhau trong chốc lát, nụ cười của hắn càng tỏa ra rực rỡ, trường thươngcầm trong tay nâng lên, Ngô quân phía sau hắn cũng yên tĩnh trở lại:“Lão tướng quân, ta nói thế nào? Các ngươi đấu không lại Tử Vân.” Aicũng không ngờ câu đầu tiên của hắn lại nói với Trình Phổ. Trình Phổ đứng sau TônSách nửa thân ngựa chậm rãi tiến lên, tới chỗ hai bên giằng co thì dừnglại, cầm đại đao trong tay chỉ vào ta: “Triệu Như, ngươi đến đây, tamuốn chịu trách nhiệm cho hành động của mình.” Ta khẽ thở dài, Trình Phổ là hối hận vì không giết ta ở Khúc A. Quay lại nhìn Thái Sử Từ: “Tứ ca, huynh ra đi, đừng làm lão tướng quân bị thương.” Thái Sử Từ nhẹ nhàng gậtđầu, chậm rãi bước ra đối diện với Trình Phổ: “Lão tướng quân đã xôngpha ở bắc môn gần một canh giờ, nhất định đang mệt, mỗ khuyên lão tướngquân đừng hy sinh vô ích nữa.” Trình Phổ cố chấp lắc đầu không nói gì, đánh ngựa vọt lên. Ông ta ra tay theo kiểu không muốnsống nữa, căn bản không cố kỵ an nguy bản thân, so chiêu với Thái Sử Từ, mắt lại luôn trừng ta, cũng may Thái Sử Từ không chỉ võ nghệ cao hơn,còn trẻ hơn, biết kính trọng người già, hơn nữa chúng ta không tính giết chết các tướng lĩnh, bởi vậy, hắn chỉ làm Trình Phổ tiêu hao khí lực,kéo dài thời gian mà thôi. Dưới sự dẫn dắt của Trình Phổ, Lữ Phạm cũng không do dự nữa, nhào tới đánh với ta, mà thân binhgia tướng bọn họ cũng mang thế liều mạng xông vào trận địa, muốn dùngthân mình phá trận để Tôn Sách thoát đi. Đối với sự cứng rắn của bọn họ, ta chỉ có thể hạ ngoan tâm phất tay, chúng tướng bên ta cũng hướng Ngôquân xông lên, chém giết từng cặp, tả hữu Hổ Báo kỵ hai bên cũng phân ra một bộ phận binh mã tiếp đón Ngô quân, một hồi binh đối binh, tướng đối tướng chém giết bắt đầu. Giữa sân chỉ còn Tôn Sách và ta vẫn đang nhìnnhau, đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích. Một lát sau, Tôn Sáchnhìn chung quanh, tựa hồ thở dài, lập tức đánh ngựa tới gần ta. Đã từngra lệnh, nên xung quanh không ai xuất thủ với hắn, ta cũng cảm giác được trên người hắn không có chút sát khí, hoàn toàn không có bộ dáng muốnđánh với ta, liền đứng một chỗ, không nhúc nhích chờ hắn tới. Lúc chúngta còn cách nhau mười bước, hắn ngừng lại, ta nhìn qua một lần chiếntrường có chút hỗn loạn thành khẩn nói với Tôn Sách: “Bá Phù, Ngụy vương có lệnh, bỏ vũ khí có thể tùy tiện ra đi, ngươi ra lệnh đi, đừng chếtthêm người nữa.” Trận chiến này Giang Đông đã chết không ít đại tướng,trong đó có những người từng cười đùa với ta, cùng uống rượu vui vẻ,nhìn bọn họ ra đi, trong lòng ta rất khó chịu, đặc biệt hôm qua biết tin Lăng Thống tự sát. Tôn Sách lắc đầu: “Namnhi Giang Đông ta há lại là hạng người sợ chết? Chết trận sa trường làvinh quang của nam nhân. Nếu sợ chết, bọn họ sẽ không cùng ta tới đây.Tử Vân, lúc ta đi đã dặn Khám Trạch, ngày mai hắn sẽ mở cửa thành chocác ngươi vào. Theo tính tình của ngươi, tất sẽ không làm khó dân chúngtrong thành cùng những tướng sĩ bị thương không thể đi, đúng hay không?” Ta gật đầu: “Ngụy vươngsớm đã hạ lệnh, đại quân vào thành chỉ tiếp quản phòng ngự, không quấyrầy dân chúng, về những tướng sĩ bị thương, sau khi dưỡng thương, binhlính có thể tự về nhà, tướng lĩnh phải tạm thời trở về Kiến Nghiệp, chỉcần bọn họ không một lòng muốn chết, tất nhiên không có gì đáng ngại.” “Như vậy đa tạ. Còn cómột chuyện, ta đã đem Lâm nhi gả cho Bá Ngôn, trước mắt Bá Ngôn bệnhnặng, ở lại trong thành, sau khi các ngươi vào thành đừng đả thương hắnđược không?” Ta cúi đầu nhìn tay mình: “Bá Phù, đôi tay này đã dính máu hai vạn thủy quân, ngươi muốn ta nóigì đây?” Ngẩng đầu nhìn hắn, ta nhếch miệng cười: “Bá Ngôn là hiền tếcủa ngươi, tất nhiên chính là người của Tôn gia, ta đã hứa đương nhiênkhông đổi. Với lại, Bá Ngôn là người tài hoa, chúng ta về sau còn phảitrọng dụng hắn, ngươi yên tâm đi. Nhưng mà, những người ngươi mang rahôm nay, sẽ không còn lại mấy, nếu ngươi còn không bảo bọn họ dừng taylại.” Tôn Sách lặng lẽ nhìn tatrong chốc lát, đột nhiên thở dài: “Đừng cười, ngươi cười rất đau lòng.Tử Vân, cho dù ta chết trong tay ngươi, cũng không muốn ngươi cười nhưvậy. Đồng ý với ta, lát nữa hãy cười thật đẹp cho ta xem.” Tuy rằng đã hạ quyết tâmcắt đứt đoạn tình này, nghe câu đó xong nước mắt ta vẫn nhanh chóng trào ra. Quay đầu xóa đi nước mắt rồi, ta mới trở lại nói: “Ta đồng ý. BáPhù, Công Cẩn ở bên kia chờ ngươi, ta mang các ngươi về Lạc Dương gặp tỉ tỉ và hài tử.” Tôn Sách nở nụ cười: “Tử Vân, ta sẽ không thúc thủ chịu trói, muốn dẫn ta đi, phải xem bản lĩnh của ngươi.” “Được, một trận chiến này ta và ngươi đều trông mong đã lâu. Nhưng mà, Bá Phù, ngươi thật muốnthuộc hạ của mình chết hết ở đây sao? Bảo bọn họ dừng tay đi, chủ taNgụy vương có lời muốn nói.” Tôn Sách quay lại nhìnnhìn, tình hình đang nghiêng về một phía, đã sắp xong rồi. đại tướng Ngô quân xông lên trước, Hổ Báo kỵ hai bên lập tức xông vào phía sau Ngôquân, chia cắt mấy ngàn người thành từng nhóm từng nhóm vây lại, đám Ngô quân đó bị vây khốn căn bản không có nửa khả năng sống sót. Chỉ là bọnhọ nếu không liều chết chống cự, Tào quân cũng không động thủ giết chóc, trên chiến trường hình thành vô số vòng tròn nhỏ, Ngô quân trong vòngbất động, Tào quân ngoài vòng cũng không nhúc nhích. Nhưng đại tướng Ngô quân không may mắn như vậy, bên Tào có những ai chứ, toàn là hung thần, tất cả đều một người bị hai người vây, thậm chí ba người. Mới một lát,ngoại trừ Thái Sử Từ kính già nên Trình Phổ vẫn còn chống đỡ vất vả trên ngựa, Lữ Phạm, Chu Hoàn, Hàn Đương bọn họ sớm đều đã ngã ngựa bị bắtlàm tù binh, đây là do thuộc hạ của Vân ca ca hạ thủ lưu tình, không hại tính mạng bọn họ. Nhưng thiên tướng cùng thân binh gia tướng của bọn họ đều chết thảm trọng, có người chết rồi vẫn đang đứng thẳng. Nhìn thấy tình hình này, Tôn Sách đành thở dài một tiếng, cao giọng nói: “Dừng tay cả đi.” Chung quanh yên tĩnh trở lại, Tôn Sách mặt hướng Tào Tháo : “Tào công có gì muốn nói?” Tào Tháo thúc ngựa tiếnlên đứng ở bên cạnh ta, liếc mắt nhìn ta trước, sau đó mới nói: “Bá Phùhiền chất, cô biết ngươi chí hướng không thể mất, nhưng vì tính mạng thủ hạ của ngươi, có muốn cùng cô đánh cược hay không?” “Đánh cược?” Tôn Sách trừ bỏ lúc Tào Tháo gọi hắn là hiền chất miệng nhếch lên một cái, cũngkhông có biểu hiện đặc biệt nào. Tào Tháo gật đầu, lạiliếc mắt nhìn ta xong mới nói tiếp: “Ngươi cùng Tử Vân lần đầu gặp mặt,đã cược một lần, ngươi thua. Hôm nay, cô cũng cùng ngươi đánh cược, vẫncó liên quan tới Tử Vân, ngươi có đồng ý hay không?” Tôn Sách thẳng lưng: “Xin lắng tai nghe.” Tào Tháo vuốt vuốt chòmrâu: “Rất đơn giản. Ngươi cùng Tử Vân không thể tránh một trận chiến, cô sẽ đánh cược trận chiến này. Nếu ngươi chết, cô sẽ giết những người đó, tránh bọn họ liều chết báo thù cho ngươi; nếu ngươi thua, thủ hạ củangươi toàn thể đầu hàng, cô không giết bọn họ, muốn đi cũng không cản;nếu ngươi thắng,” nói tới đây, Tào Tháo hung hăng lườm ta một cái rồimới nói tiếp: “Ta tha cho các ngươi đi, đến Chu Công Cẩn ngươi cũng cóthể mang theo.” Giọng ông ta rất lớn,chiến trường lại yên tĩnh, bởi vậy mọi người đều nghe rất rõ ràng, ánhmắt cơ hồ tập trung toàn bộ lên mặt Tôn Sách, bao gồm cả Trình Phổ đangthở dốc và Chu Du trong xe ngựa. Tôn Sách nghe Tào Tháo nói xong, ánhmắt hắn chuyển từ Tào Tháo sang ta, giống như tìm hiểu tâm ý của ta vậy. Ta cũng thẳng mình, không lùi bước nhìn về phía hắn. Điều kiện của Tào Tháorất có ý tứ, lựa chọn đầu tiên bịt chặt khả năng tự sát của Tôn Sách,khiến tất cả tướng sĩ Ngô quân tuẫn táng theo, hắn không làm được; tiếptheo Tào Tháo cho hắn biết, chỉ cần ngươi nhận thua hoặc đầu hàng, thủhạ của ngươi đều có thể sống, điều này với một tướng quân mà nói rất cósức hấp dẫn; sau đó, Tào Tháo cho Tôn Sách một hy vọng, chiến thắng tasẽ có thể rời đi, còn có thể mang Chu Du đi cùng, hy vọng này đáng đểhắn cố gắng. Tôn Sách thấy phản ứng của ta cũng hiểu lầm, hắn chỉ sợ cho rằng đây là nước cờ để ta thả hắn đi, bởi vì người quyết đấu với hắnchính là ta, chỉ cần ta muốn, tất nhiên sẽ thua hắn, do đó cho hắn mộtđường sống. Nội dung vụ đánh cược này đúng là do ta và Tào Tháo bàn bạc trước, nhưng mà, hy vọng trao cho Tôn Sách và Ngô quân hoàn toàn không giống với những gì hắn nghĩ. Tôn Sáchlà thần ở Giang Đông, trong lòng tướng sĩ Giang Đông, hắn là người không ai thắng được, võ nghệ của hắn, năng lực của hắn, con người của hắnchính là nguyên nhân khiến người Giang Đông quy phục hắn. Cho nên, nếutrong thời gian ngắn muốn định Giang Đông, vậy phải khiến tướng sĩ vàdân chúng Giang Đông an phận thủ thường không nổi dậy quấy rối, thủ đoạn quan trọng nhất chính là khiến vị thần tất thắng trong lòng bọn họ bịngười ta đánh bại hoàn toàn, khiến vị thần trong lòng bọn họ từ trên đài cao ngã xuống, như vậy bọn họ mới có thể mất đi ý chí chiến đấu. Màmuốn đạt được mục đích này, không thể dùng mưu kế, sẽ khiến những kẻtrung thành với hắn tìm được cớ, cho nên, ta phải đường đường chínhchính đánh bại hắn trên chiến trường, để hắn bại bởi Chiến thần, như vậy mới có thể đánh vỡ mọi hy vọng và ảo tưởng của người Giang Đông. Trận chiến giữa ta và Tôn Sách đã không còn là lời hứa của hai chúng ta, mà do tình thế phải làm, cho nên ta mới nhẫn tâm dùng một khúc Cầm thương chặt đứt tình cảm giữa chúng ta. Chu Du lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ dụng tâm của ta, ta mộtchút cũng không dấu diếm cho hắn biết Tào Tháo vì sao đồng ý trận chiếngiữa ta và Bá Phù, mà hắn từ sau khi hiểu ra, ánh mắt nhìn ta đã trànngập giá lạnh tuyệt vọng, tình cảm và ái mộ trước kia đã hóa thành nướcsông cuồn cuộn, chảy về đông không trở lại nữa. Tôn Sách suy nghĩ khônglâu, câu trả lời của hắn cho Tào Tháo chính là chậm rãi giơ thương trong tay, mỉm cười, đem một thân bá khí tỏa ra: “Được, tuy là ta đánh với Tử Vân, nhưng có thể cùng Tào công đánh cược, Sách sẽ đem toàn lực ứngphó.” Nhận được sự đồng ý củaTôn Sách, trên mặt Tào Tháo không có vẻ tươi cười, ông ta gật đầu,nghiêng người nói với ta: “Ta biết lòng ngươi, nhưng đừng lại bày ra trò trọng thương nữa, nếu không, ta cũng vẫn sẽ không tha cho bọn họ.” Nóixong còn hung hăng lườm ta một cái. Trong lòng ta cười khổ,Tào Tháo tuy trong lòng không nghi ngờ ta, lại vì một kiếm của Vân ca ca ở dốc Trường Bản mà hoài nghi trong lòng, cho rằng ta cố ý, cho nên mới cảnh cáo như vậy. Nhưng mà, cho dù ta hôm nay muốn dùng vết thương đểBá Phù chịu trói, Bá Phù cũng không muốn đả thương ta, với lại, vì đạtđược mục đích, ta cũng không thể bị thương. Bởi vậy, ta cũng hung hănglườm lại Tào Tháo một cái, ý là: ngài hoài nghi ta làm lại trò cũ? TàoTháo bĩu môi, lập tức trở lại bên cạnh Chu Du. Sau khi Tào Tháo rời đi,trên chiến trường hoàn toàn yên tĩnh, ngọn lửa nhảy múa trên cây đuốcsáng phát ra ánh sáng mông lung rực rỡ, ta có thể thấy rõ ràng từng hành động của Tôn Sách, phản chiếu trong mắt là một làn sương vàng rực, lànsương vàng này giống như đem hắn bao phủ như ẩn như hiện trong mây. Tanhắm chặt mắt trong chốc lát, dứt bỏ mọi băn khoăn trong lòng, sau đóchậm rãi lấy ra vũ khí trên người, mở mắt nhìn Tôn Sách, trả cho hắn một nụ cười, trong lòng không còn chút vướng bận nào. Tôn Sách đem thương thépchậm rãi đặt ngang trước ngực, trên mặt tuy vẫn còn nụ cười, lại tỏa ramột thứ hào khí không gì sánh được, loại hào khí này ta đã thấy quanhiều lần, đó là khí thế chỉ khi Tôn Sách gặp được đối thủ đáng để ý mới có, chính là khí thế của Giang Đông Tiểu bá vương: “Tử Vân, trận chiếnnày ta chờ đợi đã lâu, tới cho ta lĩnh giáo thương pháp của Chiến thầnvô địch thiên hạ đi!” Ta gật đầu: “Ta biết,ngươi khao khát trận chiến này, cho nên, Như nhất định khiến ngươi vừalòng.” Tay phải giơ lên, tiếng vũ khí từ bên hông trong trẻo phát ra. Ánh mắt Tôn Sách theođộng tác của ta trở nên cổ quái và ngưng trọng lại, hắn rất chăm chúnhìn tay ta, chỉ thấy một loại binh khí hắn chưa gặp bao giờ: “Thươngcủa ngươi…, như vậy sao?” Mỉm cười, ta duỗi taytrái lấy thương từ bên yên chiến mã ra, chậm rãi nâng nó lên trước mặtTôn Sách: “Đây mới là thương của ta. Bá Phù, ngươi từng thấy nhiều lần,lại không biết nó là tương, hơn nữa là dùng sắt tạo thành trườngthương.” Đúng là thứ này, thương của ta vẫn luôn đeo bên mình, chẳng qua bình thường nó được cài trên yên ngựa, giống một cây thiết côn bìnhthường, là loại vũ khí thương nhân thường mang theo bên mình để phòngthú phòng rắn, dò đường gạt nước. Không bất ngờ nhìn ánhmắt không tin của Tôn Sách, trong tò mò có ba phần nghiền ngẫm, khóemiệng hắn run rẩy: “Không ngờ, con người ngươi bất ngờ, đến binh khícũng vậy.” Linh hoạt nhẹ nhàng némtrường thương qua một bên, ta không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của TônSách: “Loại binh khí này dùng để đánh với Bá Phù huynh thật quá mức tầmthường. Trận chiến giữa ta và ngươi tuy không phải kinh thiên động địa,cũng có thể lưu truyền sử sách. Cho nên, vì trận chiến này, Như đã đặcbiệt chế ra một loại vũ khí khác, ta nghĩ, Bá Phù huynh hẳn sẽ thíchnó.” Ta khẽ vung vũ khí trongtay phải giữa không trung, tiếng đinh đang giòn giã vang trên chiếntrường, nhìn rõ rồi, mọi người đều ngây người tại chỗ, Vân ca ca làngười duy nhất tỉnh táo, huynh ấy đang dùng ánh mắt đồng tình và đaulòng nhìn ta và Tôn Sách. Tôn Sách cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Đây là binh khí gì?” “Đồng linh thoi.” Ta trả lời: “Nó được cải tiến từ mũi tên, đầu làm bằng thiết thoi, đồng linh * được gắn vào chuôi thiết thoi, sau đó được nối với gân trâu, đoạncuối gắn một trái cầu sắt, có thể đập có thể đánh. Dây gân trâu vô cùngdai chắc, lại mềm mại vừa phải, có thể nói đao thương không phạm được,co duỗi tự nhiên.” Nhìn ánh mắt trầm tư của Tôn Sách, ta nói chậm lại:“Vật này đặc biệt vì Bá Phù ngươi mà luyện ra, cũng chỉ dùng một lầnnày.” Tôn Sách con ngươi corút, võ nghệ hắn cao siêu, mười tám món binh khí không gì không tinhthông, cho nên cũng hiểu rõ một hai phần, sức lớn, tốc độ lại mau, nếuthật liều mạng cùng ta đánh một trận, cho dù ta dốc toàn lực, cũng không thể đảm bảo chúng ta không ai bị thương. Ta muốn thắng hắn, không muốnlàm hắn bị thương, lại muốn cản hắn học theo Vân ca ca tự sát, không thể không dùng cách khác. Vì luyện thật tốt cách dùng Đồng linh thoi này,một năm qua, ta chịu không ít khổ không nói, còn khiến Vân ca ca bịthương không ít, không có cách nào, ta chỉ có thể kéo Vân ca ca tậpcùng. Một lát sau, Tôn Sách đột nhiên bật cười lớn: “Tốt, tốt, tốt, vì ta, ngươi mất không ít tâm tư,nếu như vậy, Sách cũng sẽ không khiến ngươi thất vọng, đến đi, để tathưởng thức mỹ nhạc của Đồng linh này đi!” Ngươi cuối cùng nghĩthông suốt nguyên nhân đánh cược rồi sao? Bá Phù, nếu như hận ta có thểkhiến lòng ngươi dễ chịu hơn một chút, vậy hận ta đi. Cố nén nỗi đautrong lòng, ta nâng tay khiến chuông đồng phát ra một chuỗi âm thanhđinh đang: “Không sai, tiếng nhạc trên chiếc chuông đồng này là vì BáPhù huynh mà tấu.” Vừa nói xong, ta và TônSách gần như đồng thời giục chiến mã trở lui hơn mười bước, rồi xoayngười xông về phía nhau. Trường thương của Tôn Sách xoay thành một cơnlốc trước đầu ngựa, cuốn ngù thương** cũng xoay tròn theo, đếnbụi trên mặt đất cũng bị kéo cuộn lên. Ta ngưng thần chăm chú nhìntrường thương của hắn, Đồng linh thoi trong không trung vẽ thành một nửa vòng tròn, lấy tốc độ nhanh nhất phi thẳng tới mặt Tôn Sách. Thoi dài,thương ngắn, thương chưa tới gần đầu ngựa của ta, thoi đồng đã bay tớitrước người Tôn Sách, dưới ánh lửa chiếu rọi phát ra tia sáng đen tuyền, như phi tiêu đoạt mệnh. Tôn Sách không dám khinh suất, thu vội tay lại, thân thể khẽ nghiêng một chút trên chiến mã, trường thương đã trở lại,cán thương và thoi đồng chạm nhau, keng một tiếng, thoi đồng bị đẩy sang một bên, đồng linh kêu lớn một tiếng. Ta mỉm cười, tư thế vọttới trước không đổi, cổ tay nhẹ rung, thoi đồng giống như có sinh mệnhvươn lên phía trước, lập tức nghiêng xuống đầu ngựa của Tôn Sách. Sắcmặt Tôn Sách không đổi, bình tĩnh nhẹ nhàng kéo dây cương, đồng thờitrường thương trong tay đỡ lấy thoi đồng, đinh một tiếng, lần nữa hấtthoi đồng ra. Đúng lúc mũi thương và thoi đồng chạm nhau, ta lại độngnhẹ cổ tay, thoi đồng mượn lực đẩy của mũi thương, nảy nghiêng về phíatrước một chút, nhắm thẳng vào bụng Tôn Sách. Tôn Sách lật cổ tay, cánthương đúng lúc chắn ngang, ngăn một đòn này. Lúc này, thoi đồng biếnhóa ba lượt, lực đạo đã dùng hết, ta và Tôn Sách vừa đúng lúc giao ngựavượt qua nhau, hiệp thứ nhất như vậy chấm dứt. Tuy rằng qua hiệp đầutiên, hai người chúng ta đánh ngang tay, nhưng trên mặt Tôn Sách ngàycàng ngưng trọng, thoi đồng thay đổi thất thường khiến hắn phải suynghĩ, ta âm thầm có chút đắc ý. Hiệp đầu tiên ta cũng không dùng hếtsức, kế tiếp sẽ không khách sáo nữa. Sau khi chiến mã đổi bên, thoi đồng trong tay ta thu ngắn nửa thước, đang xoay bên người, một vòng, haivòng, ba vòng, càng xoay càng nhanh, cuối cùng biến thành một cái ô bênngười, cam đoan tới nước cũng không lọt qua, khẽ thúc chiến mã, nhanhchóng phóng về hướng Tôn Sách. Tôn Sách lặng lẽ chờ, chờ ta tới gần trong vòng hai mươi bước, chiến mã của hắn mới đột nhiênhành động, trường thương trong tay giống như độc xà, nhanh chóng màthẳng tắp hướng dây thừng đang xoay đâm tới. Hắn vừa động, ta lập tứcbiến chiêu, thoi đồng đang ở trước người đột nhiên từ tròn biến thànhthẳng, nhưng quán tính quay tròn chưa mất, cứ vậy quấn lấy trường thương của Tôn Sách, rất có ý muốn đoạt thương. Vũ khí là sinh mệnh củađại tướng, không ai lại khinh địch buông vũ khí trong tay, huống chi lại để vũ khí kẻ địch quấn lên. Phản ứng đầu tiên của Tôn Sách cũng giốngtất cả các võ tướng khác, rút thương về, sợ bị dây thừng quấn quanh. Tanuốt nụ cười, thoi đồng đang thẳng lại biến nghiêng, đâm tới tay tráicủa Tôn Sách, tốc độ cực nhanh, khiến người ta khó thấy nổi biến hóa của nó. Tôn Sách phản ứng cũng nhanh, vội nghiêng người, tránh sang bên,đồng thời trường thương trong tay nghiêng bay tới, nhắm tới đầu ngựa của ta. Ta mỉm cười, vốn đangdùng hai tay nắm dây thừng, giờ một tay nhẹ tách ra, tay phải dùng sức,một đoạn dây thừng khác đang nấp bên hông lập tức bay ra, khối cầu hìnhtròn khẽ ngăn trước mũi thương của Tôn Sách, keng một tiếng thanh thúy,mũi thương nghiêng sang một bên, mà thiết cầu dựa vào trợ lực khi vachạm vào đầu thương nảy lên, hướng mắt ngựa của Tôn Sách đánh tới. TônSách thở nhẹ một tiếng, vội thu hồi trường thương, đồng thời kéo đầungựa, tránh được một kích này. Trong lúc đó, thoi đồng ở bên trái TônSách giống như u linh lao tới quấn quanh thân thể hắn, Tôn Sách phản ứng cực nhanh, thương hất sang tay phải, tay trái kéo dây cương, chiến mãquay nửa vòng lượn sang bên phải, tránh được một chiêu này của ta. Lầnnày giao đấu, ta chiếm được một chút thượng phong. Hai cỗ chiến mã lần nàykhông đổi bên nữa, ánh mắt Tôn Sách nhìn ta đã ngập tràn kinh dị. Tacười đáp trả, hai tay không ngừng, Đồng linh thoi trở về rồi lại xuấtkích, thoi đồng và thiết cầu cùng lúc tấn công Tôn Sách cả trước và sau, phải và trái, rồi lại trên dưới, mấy tiếng chuông đồng vang lên, bất kỳ vị trí nào trên người hắn và chiến mã đều là mục tiêu công kích của ta. Trong nhất thời, Tôn Sách bị ta khiến cho trên dưới phải trái đều không ngừng chống đỡ, có chút chật vật. Dây dưa hơn mười hiệp, hai ngựa nháymắt đổi phía, Tôn Sách đột nhiên hướng ta cười, thân ngựa lao ra hơnmười thước mới dừng lại, xoay người tăng tốc xông về phía ta. Lúc tathoáng sững sờ, trường thương của hắn đâm thẳng tới, mang tiếng gió tớitrước ngực phải của ta. Ta không dám khinh suất, thoi đồng nhanh chóngphóng ra, lao tới trước mặt hắn. Nhưng lần này Tôn Sách không để ý tớibiến hóa của thoi đồng, hơi nghiêng đầu tránh khỏi, trường thương trongtay vừa gõ vừa đánh, vừa đâm vừa ép, chiêu chiêu đều hướng vào chiến mãcủa ta, trong nhất thời khiến ta luống cuống. Vất vả né qua được phảnkích lần này của Tôn Sách, ta lao ra một khoảng rất xa mới ghìm chiến mã trở lại đối mặt với Tôn Sách. Từ một loạt động tác của Tôn Sách, ta đãhiểu ý nghĩ của hắn, hắn cũng nhận ra ta không muốn thương tổn hắn, chỉsợ còn có thể cho rằng ta cố ý sử dụng loại binh khí này để thua cho hắn đi, nếu ta không thể hiện bản lĩnh, sợ rằng sẽ bại mất. Khẽ thở dài, ta vỗ chiếnmã phóng về phía Tôn Sách, không chút lưu thủ, dây gân trâu được truyềnlực dài thẳng tắp, giống như cán một cây thương, thoi đồng lúc này trởthành mũi thương, trong tiếng chuông kêu, mũi thương lao thẳng tới TônSách. Chắc chưa từng nghĩ tới Đồng linh thoi còn có thể biến hóa nhưvậy, Tôn Sách ngây người một chút, lập tức nâng thương đón đỡ. Hai câytrường thương khác xa nhau liền va chạm, tạo ra từng đóa hoa lửa, dướiánh lửa lóe ra tinh quang mỹ lệ. Trong lòng ta lại âm thầm kêu khổ, biết Tôn Sách khí lực lớn, lại không ngờ lớn tới vậy, đánh giáp lá cà trongchốc lát, khí huyết ta đã nhộn nhạo, chỉ dùng nội lực chống chọi vớihắn, ta chịu thiệt không ít. Hai ngựa rời nhau, ta hít thở mấy hơi thật sâu, ổn định lại khí huyết, ánh mắt lại vô cùng bìnhtĩnh. Ánh mắt Tôn Sách nhìn ta đã tràn ngập tán thưởng, chắc rằng đốivới việc ta có thể đón đỡ công kích luân phiên của hắn cũng cảm thấykhông tệ! Nghiêng đầu nghĩ, ta cười, nếu vậy cho hắn thưởng thức mộtchút thương pháp của ta đi, chắc hắn sẽ tận hứng! Nghĩ vậy, ta lần nữađẩy nội lực vào dây gân trâu, biến nó thành một cây trường thương, hướng Tôn Sách nhẹ cản lại, không ngoài dự liệu nhìn thấy khát vọng trong mắt hắn. Hai ngựa lại đổi bên lầnnữa, thương thừng trong tay ta không biến hóa gì, nhanh chóng phát huytinh tế của thương pháp, Tôn Sách thấy ta nhanh chóng xuất chiêu, ngưngthần chống đỡ, dùng toàn lực tiếp từng chiêu, ta nghĩ, đây cũng là trậnchiến hắn đánh thoải mái nhất từ trước tới nay, cũng là một lần được rahết sức. Về phần ta, sức mạnh và tốc độ của Tôn Sách so với Lữ Bố khôngkém là mấy, mà uy lực của thương thừng kém hơn thiết thương không ít,cũng may thương thừng dài hơn một chút, gân trâu gặp lực cũng có thể tán bớt, ta trong lúc vô ý còn chiếm được chút ít lợi thế, cho dù như vậy,phương pháp tấn công không chút mưu lợi khiến ta chịu thiệt không ít, ha ha, trong mấy năm nay, ta chưa từng chịu nội thương trên chiến trường,hôm nay được nếm mùi vị bị thương, lúc trước trận chiến với Lữ Bố cũngkhông hơn được! Đôi công như vậy hơn nămmươi hiệp, tướng sĩ bốn phía đứng xem từ ủng hộ không ngừng tới lặngngắt như tờ, bọn họ còn khẩn trương hơn cả ta và Tôn Sách, đây chính làmị lực của cuộc chiến giữa hai cường giả. Ta từ trong mắt Tôn Sách cũngthấy được sự thỏa mãn, đây là trận chiến cuối cùng của hắn trong kiếpnày, ta cuối cùng cũng khiến hắn thoải mái. Thừa dịp hai ngựa đổi bên,ta ngậm chặt miệng, nuốt xuống một búng máu tươi, xoay người lại đối mặt với Tôn Sách, trên mặt ta đã nở nụ cười trở lại, một trận chiến này mọi người đều đã tận hứng, cũng nên chấm dứt. Lần nữa xáp lại, ta không đôi công cùng Tôn Sách nữa, đợi một thương của hắn đâm tới, tay ta vậnsức, lực đạo lập tức phân tán, thoi đồng đi trước đâm thẳng tới cổ họngTôn Sách, đoạn dây thừng ở giữa đón nhận trường thương của Tôn Sách,trong nháy mắt đụng nhau, dây thừng đột nhiên mềm nhũn xuống, khiếntrường thương dùng lực thất bại. Lực đạo toàn thân Tôn Sách đột nhiênmất đi điểm chống đỡ, trường thương giống như đâm vào không khí, khiếnmột thân khí lực của hắn vồ hụt. Lúc này thoi đồng đã tới trước mặt hắn, Tôn Sách thở mạnh một hơi, ngửa đầu nghiêng người tránh khỏi thoi đồng. Ta không thể để hắn tránh nhẹ nhàng như thế, cổ tay đảo một phen, thoi đồng rõ ràng đang lướt bên cạnh Tôn Sách đột nhiên nảy lên, quay nửa vòng, hướng hông hắn đâm tới. Tôn Sách mắt thấy rõ, trường thương vội thu về, cán thương đánh tớithoi đồng. Nhưng đúng lúc này, thoi đồng đột nhiên đổi phương hướng, lập tức gấp khúc, không chạm vào mà ngược lại quấn thành vòng trên cánthương, ta dùng hết sức mạnh thu lại, Tôn Sách cũng cảm giác được một cỗ sức mạnh đang muốn đoạt lấy trường thương trong tay hắn. Hai tay hơidùng sức, hô lớn một tiếng, nắm chặt cán thương, sau đó giật ngược vềphía mình, muốn kéo lại binh khí của ta. Cảm giác hắn dùng lực thu hồi trường thương, ta cười trộm, nhẹ buông tay, lại buông cả lực khôngchế thoi đồng. Ha ha, giống như hai người chơi kéo co, lúc song phươngdốc toàn lực để kéo, nếu một bên buông tay, bên kia sẽ thế nào? Sẽ đầurơi máu chảy. Trước mắt chính là tình trạng của Tôn Sách, lúc hắn dốctoàn lực kéo trường thương về, ta lại thu về khí lực, giống như kéo co,kình lực của hắn không có lực đối chọi, trường thương lập tức lui lại,thân thể hắn cũng giật về phía sau. Mắt thấy thân thể TônSách đang ngã về phía sau, toàn thân không hề phòng bị, ta mỉm cười, tay trái vung thiết cầu, gõ vào đầu ngựa khiến hắn họa vô đơn chí, chiến mã bị kinh hãi hơi ngửa đầu ra sau, Tôn Sách vừa ngồi thẳng người lạinghiêng ngả, thiết cầu sau khi gõ vào đầu ngựa cũng không thu về, màmượn lực tiếp tục xông lên, quấn vào tay phải Tôn Sách, đồng thời, thoiđồng trượt khỏi cán thương bay về phía cổ hắn. Tôn Sách không kịp điềuchỉnh, dứt khoát nâng tay phải chụp lấy đoạn dây thừng đang bay tới cổmình, trường thương trên tay trái cũng không nhàn rỗi, chủ động cuốn lấy dây thừng trên tay phải. Hắn lại muốn cướp binh khí của ta, nào biếtđâu động tác này của hắn chính là ta cầu còn không được, khẽ cười mộttiếng, thoi đồng bay tới cổ hắn đã trở lại, đối phương hướng quấn lấyhông hắn, thiết cầu lại vận sức, muốn rời khỏi cánh tay phải của hắn. Tôn Sách sao có thể đểdây thừng chạy mất, liền mặc kệ thoi đồng đang cuốn lấy hông hắn, dứtkhoát dùng hay tay giữ lấy dây thừng đang quấn lấy cán thương, dùng sứckéo mạnh. Ta cố ý kinh hô một tiếng, lại cắn chặt môi, hai tay dùng sứctóm lấy đầu kia dây thừng, làm ra vẻ thà chết không cho hắn kéo qua.Nhưng khí lực của Tôn Sách lớn hơn ta, thân thể ta bị hắn kéo nghiêngtới trước, cả người lần ngựa bị hắn kéo tới gần, Tôn Sách thấy ta cốgắng chịu đựng không để hắn kéo qua, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý,giống như đang nói, ta biết ngươi sẽ bại bởi ta. Đợi tới lúc ta sắp bị hắn kéo tới bên cạnh, đầu hai con ngựa đã gặp nhau, ta đột nhiên cười, TônSách cả kinh, hoàn toàn chưa kịp phải ứng, sức lực của ta đã tan mất,hai tay đồng thời buông dây thừng. Kình lực của Tôn Sách lại một lần nữa mất lực kéo, so với vừa nãy còn thảm hại hơn, thân thể lay động mạnh,hắn chỉ có thể thuận theo lực đạo đẩy về sau cố gắng không chế thân thểkhông ngã xuống ngựa. Ta không chần chờ, vội kẹp chiến mã nhảy dựng lênphía trước, đúng lúc tới bên người hắn, lúc hắn ngửa người ra phía sau,tay phải ta dùng sức túm lấy dây thừng đang quấn bên hông hắn, hắn đangmuốn ổn định thân thể lại bị kéo về phía trước, tay trái theo thói quenmuốn túm dây cương để thăng bằng trở lại. Động tác của hắn tất nhiên nằm trong tính toán của ta, dây thừng giống như có linh tính đã bò lên taytrái hắn, đồng thời thu lại, đem tay trái và hông hắn trói lại một chỗ. Gặp phải nguy khốn, TônSách hai chân kẹp lấy bụng ngựa, tay trái đồng thời bắt dây cương, tayphải chộp lấy tay ta. Nhưng mà, tay phải hắn đang cầm trường thương,không dùng lực đạo, trường thương cũng bị đẩy về sau, hắn muốn buôngtrường thương bắt lấy tay ta cũng đã muộn nửa nhịp, thiết cầu đang quấntrên tay hắn, tay trái ta chỉ cần dùng chút sức, đã đem thiết cầu cuốnvào với dây thừng kéo một cái, cánh tay phải của Tôn Sách nhất thời cũng bị khóa bên hông. Như vậy, hai tay hắn đều bị ta trói vào hông, khôngdùng sức được. Ta lại nhân cơ hội đưa tay ôm ngang người hắn, dùng sứctoàn thân kéo sang chiến mã của ta, Tôn Sách dù khí lực lớn mấy cũngkhông dùng được, cứ vậy bị ta ôm khỏi lưng ngựa, ngã về phía ta. Đồng thời lúc ta ôm lấyhắn, cũng phải nhấc chân phải rời khỏi bàn đạp, bởi vậy, sau khi kéođược Tôn Sách qua, ta cũng nhảy xuống ngựa, Tôn Sách có thể nói là bị ta vừa ôm vừa kéo khỏi lưng ngựa, ngã nhào xuống đất. Ta không dám khinhsuất, đè chặt thân thể hắn bên dưới, túm lấy dây thừng, không cho hắnvùng vẫy. Tôn Sách sau khi bị ta ôm xuống đất, quả thật vùng vẫy trongchốc lát, hai tay tóm lấy tay ta muốn đẩy ta ra, nhưng hắn không thoátđược, hơn nữa hai tay đều bị dây thừng trói chết, vùng vẫy một chút, hắn chậm rãi buông tay, nhìn ta khẽ nói một câu: mọi chuyện xong rồi. Tướng sĩ bốn phía đã nhìn rõ trận chiến giữa ta và Tôn Sách, sau khi ta ôm Tôn Sách xuống ngựa,Tào quân bùng lên một trận hoan hô, mà Ngô quân phút chốc ảm đạm thấtsắc, chậm rãi ném binh khí, đến Trình Phổ cũng thở dài ném binh khí đi,xuống ngựa chịu trói. Ta đợi binh lính đi lên trói Tôn Sách lại, mớichậm rãi thu hồi Đồng linh thoi, quấn trở lại quanh hông. Không muốn aibiết ta bị thương, cố ý không lộ vẻ gì nhìn binh sĩ mang Tôn Sách tớitrước mặt Tào Tháo, Tào Tháo không nói gì, chỉ cho binh sĩ mang hình cụcho hắn, giam cầm cùng chỗ với Chu Du. Liếc mắt nhìn xe ngựa, ta chậmrãi lên ngựa trở về doanh trướng, mọi người chỉ cho rằng ta có chútthương cảm mà thôi. Trở lại lều trại, ta mớiđem mấy ngụm máu nén trong cổ họng phun ra, khí lực toàn thân giống nhưđã dùng hết, mỏi mệt muốn chết, dứt khoát ngã xuống giường, vùi mìnhtrong áo choàng, không ngăn nổi nước mắt ào ra. Đợi ta cảm thấy khá hơnngồi dậy, mới phát hiện Vân ca ca đã ngồi bên cạnh chăm chú nhìn ta thật lâu: “Ca, bên ngoài xong cả chưa?” “Ừ, đã xong hết. Muội có bị thương không? Sắc mặt không tốt.” Ta lắc đầu: “Không sao, quá trình mọi người đều nhìn thấy, ta không sao.” “Vậy là tốt. Hai người bọn họ ở một chỗ, muội…” Ta xuất thần trong chốc lát: “Trong lòng có chút đau, để ta nghỉ một lát, trời sáng nói sau!” “Ai, muội đó. Muội cứumạng hai người bọn họ, lại đích thân chôn vùi bọn họ, ngoại trừ tự tổnthương, muội còn có thể làm gì?” Vân ca ca thở dài khiếnta càng đau lòng, lặng lẽ nhìn ảnh lửa trong doanh trướng trong chốclát, ta thì thào lẩm bẩm: “Có lẽ, đây chính là số mạng. Muốn sống sót,cũng chẳng dễ dàng.” Tào Tháo không nuốt lời,Ngô quân bị tước vũ khí đều bị đưa tới trại tù, sống ở đó một thời gian, sau đó đợi đại quân thu binh sẽ cho họ về nhà. Mà đám người Trình Phổlà đại tướng, sắp bị áp giải về Kiến Nghiệp, đợi sau này tính tiếp.Nhưng mà, chỉ sợ cả đời bọn họ sẽ bị giam lỏng. Trời sáng, Khám Trạch quả nhiên mở cửa thành Khúc A, Tào quân rất nhanh chóng tiếp quản việcphòng thủ, tòa thành quan trọng bậc nhất Giang Đông cuối cùng cũng rơivào tay chúng ta, tới đây, cuộc chiến Giang Đông sau ba tháng tới hồichấm dứt. Ta không theo Tào Tháovào thành Khúc A, mà đưa Tôn Sách cùng Chu Du về tọa thuyền của ta, tuyrằng Tôn Sách và Chu Du hiện đều là kẻ tù tội, nhưng ta không muốn bọnhọ nhục nhã xuất hiện trước mặt kẻ thắng, chúng ta đều ở lại đây đợi Tào Tháo xử lý xong công việc ở Khúc A rồi cùng nhau về Kiến Nghiệp. TàoTháo biết tâm tư của ta, dù sao toàn bộ Giang Đông đã rơi vào tay, trọng thần thủ hạ của Tôn Sách đều chết đã chết, tù đã tù, không cần khiếnTôn Sách tiếp tục chịu nhục, bởi vậy, Tào Tháo ngầm đồng ý cho ta đưa họ lên thuyền. Ngày đầu lên thuyền, bangười chúng ta không nói chuyện với nhau, ta là không biết nói gì chophải, Chu Du hận ta thấu xương một câu cũng không nói, Tôn Sách thươngtâm vì cơ nghiệp nhiều năm bị hủy hoại trong chốc lát, trầm mặc nhìnnước sông không nói lời nào. Ngày hôm sau, ta cho người chuẩn bị một bàn tiệc trên sàn thuyền, mang tâm tình bội tội mời hai người ăn cùng. Sau khi ngồi xuống, trong thời gian ngắn giữa chúng ta vẫn là trầm mặc, một lát sau, Chu Du cườikhẽ một tiếng, bưng chung rượu trước mặt lên nhìn, lại ngửi một chút,cười nhạo nói: “Bầu rượu này có phải để tiễn đưa không? Vậy mà chẳngphải là rượu ngon. Thế nào, bữa rượu cuối cùng, ngươi đến rượu ngon cũng tiếc cho chúng ta uống sao?” Hắn cười nhạo khiến tatrong lòng đau đớn, Tôn Sách nhìn hắn một chút nhíu mày: “Công Cẩn, đánh cược chịu thua, đây là số mạng của ta và ngươi, đừng nói những lờinày.” Ta nén nỗi đau tronglòng, cho binh sĩ lui xuống, yên lặng rót đầy rượu cho hai người, quỳgối trước mặt Tôn Sách: “Bá Phù, ta biết ngươi hận ta, kiếp này Vân Nhưphụ ngươi, nếu có kiếp sau, Như nhất định dùng tính mạng đền bù chongươi.” Tôn Sách ngạc nhiên mộtchút, đưa tay đỡ ta lên: “Ngươi làm gì gậy? Ta không hận ngươi, ta nóirồi, đây là số mệnh của chúng ta, số mệnh đã định, ta sẽ không tráchngười khác.” Người khác? Ta đã làngười khác, ngực giống như bị thiêu đốt, đau tới không nói nên lời. Yênlặng đi tới bên mạn thuyền, phun ra một búng máu, lau đi nước mắt, tatrở lại gượng cười nói: “Công Cẩn, ta từng nói muốn đưa các ngươi về Lạc Dương gặp tỉ tỉ và đám trẻ, rồi mới tiễn các ngươi đi. Đến lúc đó, VânNhư nhất định sẽ dùng rượu ngon tiễn các ngươi, cho nên, Vân Như xin các ngươi nhẫn nại mấy ngày.” Chu Du không nói gì, chỉmột ngụm uống cạn chung rượu trong tay. Tôn Sách nhìn kỹ ta, nghĩ mộthồi lại nói: “Công Cẩn nói với ta, Tào Tháo đã đồng ý để ngươi đích thân đưa tiễn chúng ta?” Ta gật đầu: “Đúng vậy, ta nghĩ, các ngươi sẽ nguyện chết trong tay ta, Vân Như cũng chỉ có thể làm nốt chuyện này.” Tôn Sách mạnh mẽ kéo ta tới trước mặt hắn: “Ngươi bị thương?” Ta sững sờ, cựa mình mộtcái, đã vất vả quyết tâm cắt đứt đoạn tình này, ta không muốn công sứclại đổ sông đổ bể: “Một chút thôi, đã khỏe lại rồi. Ta cũng không có bản lĩnh cam đoan có thể lành lặn khi ngươi hạ thủ.” “Vân Như,” giọng nói TônSách có chút trầm thấp, hắn giữ chặt tay ta không thả: “Tại sao làm mình bị thương? Hôm qua ta suy nghĩ rất lâu, ngươi rõ ràng có thể chấm dứttrận chiến rất nhanh, tại sao để ta khiến ngươi bị thương?” Ta thật sự ngẩn cả người, Chu Du cũng dừng động tác nhìn về phía ta. Thấy ta không trả lời, TônSách nắm chặt hai tay ta, giọng nói vô cùng ôn nhu: “Sao lại ngốc vậy?Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi bị thương, lòng ta vẫn sẽ đau sao?” Dưới ánh mắt vẫn dịu dàng của Tôn Sách, tất cả kiên trì của ta đều biến mất, ta ngồi thụp xuốngcạnh hắn, không ngăn được nước mắt chảy ra: “Ta không muốn để ngươi mang tiếc nuối ra đi. Ta muốn ngươi được tận hứng. Bá Phù, ta không thểkhông bắt giữ ngươi, cầu ngươi tha thứ cho ta. Ta, ta là người phá hủythành quả phấn đấu cả đời của ngươi, ngươi phải hận ta, phải hận tachứ!” Tôn Sách trầm mặc mộthồi, bàn tay cầm tay ta tăng thêm vài phần sức lực: “Ta cũng không phảimột kẻ tự đại, từ ngày đầu chinh chiến, đã chuẩn bị nhận lấy kết cụcthất bại. Cho dù ngươi không tồn tại, ngày này cũng sẽ tới, chẳng qua sẽ muộn hơn một chút, hoặc không phải là ta sẽ nhận kết cục này mà thôi.Kỳ thật, kết cục thế nào không sao hết, ta muốn là một cuộc đời tiêu sái tự nhiên. Mấy năm nay ta sống rất thoải mái, vô cùng cao hứng, cảm giác tùy tâm sở dục rất không tồi.” Ta nức nở, cuối cùngkhông nói nổi một lời. Tôn Sách cười cười, lau nước mắt trên mặt ta nói: “Từ lúc ngươi bỏ đi, ta luôn nghĩ sẽ có một ngày chúng ta có thể gặplại, không ngờ ngươi đã sắp xếp xong xuôi. Vân Như, còn nhớ không? Từnay trở đi, mọi chuyện đều đã qua, Sách không muốn thấy ngươi rơi lệnữa.” Ta lặng lẽ nhìn hắn, mộtlát sau nở ra nụ cười: “Được, từ giờ, Vân Như không đổ lệ nữa, ta sẽcười, sẽ cười đến cuối cùng, ta sẽ để các ngươi mang theo nụ cười của ta mà ra đi.” Tôn Sách buông ra ta, nhìn về phía Chu Du: “Công Cẩn, ngươi đi theo ta tới hôm nay, có tiếc nuối hay không?” Chu Du đã đi tới, đưa tay đặt vào tay Tôn Sách: “Không có. Giống như huynh nói, quá trình phấnđấu vô cùng đặc sắc, vô cùng phong phú. Bá Phù, ta cũng muốn nói vớihuynh, ta sớm đã nghĩ tới, với địa vực và binh lực Giang Đông, muốnthống nhất thiên hạ không có hy vọng gì. Nhưng ta nghĩ, huynh quan tâmkhông phải là kết quả, mà là quá trình. Bất luận thất bại hay thànhcông, chỉ cần chúng ta hưởng thụ quá trình này, sẽ không có gì tiếcnuối.” “Cho nên,” Chu Du quay ra nhìn ta: “Ta tha thứ cho ngươi, Tử Vân, đúng là ta bại trong tay ngươi, nhưng thân là mưu sĩ, thất bại của ta không thể oán ngươi.” Tôn Sách nở nụ cười: “Kỳthật, ta vẫn có chút tiếc nuối.” Nhìn ánh mắt ta và Chu Du chăm chúnhìn, hắn nói tiếp: “Ta muốn nhìn xem Vân Như mặc nữ trang như thế nào,Vân Như, cho thể cho chúng ta thấy không?” Ta dùng hết khí lực cốgắng không để nước mắt rơi xuống: “Bá Phù, ta hiểu tâm ý ngươi, cho nên, ta đã sắp xếp xong ở Lạc Dương, cam đoan các ngươi sẽ hài lòng. Ta nóirồi, ta muốn để các ngươi tươi cười mà ra đi. Ta chỉ mong, trong lòngcác ngươi đừng quên đi hình ảnh đẹp nhất của Vân Như.” Tào Tháo ở lại Khúc A hai ngày, để lại Lữ Càn tạm làm thái thú Khúc A, lãnh ba vạn binh đóng tạiđó, rồi mang chúng ta lên đường trở về Kiến Nghiệp, Sau khi về KiếnNghiệp, ta cùng Tôn Sách và Chu Du vẫn ở trên thuyền, Tào Tháo muốn ởlại xử lý các công việc phòng ngự ở Giang Đông sau này, qua vài ngày,liền hạ lệnh cho ta cùng Hạ Hầu Uyên mang ba vạn binh đi trước mang TônSách và Chu Du cùng trọng thần Giang Đông áp giải về Lạc Dương. Đi theo Tôn Sách cùng bịáp giải về Lạc Dương đại đa số là thủ hạ trọng thần của Tôn Sách, như Lữ Phạm, Hàn Đương, sống chết của bọn họ ta không quản được, chắc bị bỏ tù vài năm, chỉ cần không quá đáng Tào Tháo sẽ không giết bọn họ! TrìnhPhổ không bị chúng ta mang đi, đã lớn tuổi, trong lòng lại vướng bận,chẳng lẽ không biết giang sơn rộng lớn luôn có người mới xuất hiện?Giang Đông không khắc hai chữ Tôn gia, ông ta lại đem toàn bộ nguyênnhân Giang Đông diệt vong tính lên đầu ta, hận ta tới tận xương, kỳthật, nói ông ta hận ta, không bằng nói hận chính mình. Nỗi hận của ôngta chọc giận tới các huynh trưởng ta cùng Tào Tháo, dù sao những chuyệnta gặp phải ở nhà giam Khúc A bọn họ dù không biết toàn bộ, cũng biếtmột phần, cho nên thật sự muốn giết Trình Phổ. Ta cực lực ngăn cản TàoTháo giết ông ta, làm người phải có tinh thần kính lão, với lại đó làtrung tâm của ông ta, cần phải khen ngợi! Chủ yếu lão nhân cũng đã già,không còn được mấy ngày, để lại ông ta cũng chứng tỏ lòng đại lượng củachúng ta. Nhưng mà, ông già này mạng không tốt, sau khi trở về KiếnNghiệp vẫn rất cứng đầu, con trai ông ta chân lại mềm nhũn, từ lúc ởKiến Nghiệp đã quy thuận. Chuyện này trực tiếp chọc ông già giận tớingất đi. Được ta cứu chữa tỉnh lại, cũng đã liệt cả người, cả đời mạnhmẽ, cuối cùng kết quả thế này, khiến ta thổn thức không thôi (đổ mồ hôi, ta vốn định cho ông già này ở nhà giam một thời gian rồi chết, nhưngnhiều người thân thiết không chịu, lại muốn ta ngược một phen, cho nênta xuống tay độc ác…, mọi người đừng trách ta nhé!! Bay đi… – tác giả) Mà trước khi chúng ta vềLạc Dương, chiến báo Giang Đông đã dồn dập đưa tới, toàn bộ Giang Đôngđã rơi vào tay chúng ta. Lúc Hạ Hầu Uyên và Tào Hưu mang đại quân mớitới Tân Đô, Hội Kê đã đại loạn, quân Giao Châu cũng đánh vào Lư Lăng.Hội Kê hỗn loạn là do người Sơn Việt gây ra, sau khi thành Kiến Nghiệpbị phá, Mộc Đạt cố nén xúc động, đối với sự lo lắng của Ngu Phiên, hắncòn khuyên giải một phen, cũng thử hỏi thăm Ngu Phiên có muốn dẫn binhđi cứu viện hay không, còn tỏ ý mình nguyện làm tiên phong. Ngu Phiênkhông biết tâm ý của hắn, cũng không dám tùy tiện rời khỏi thành Hội Kê, với lại, trên sông truyền tới tin tức, tại bờ biển phụ cận phát hiện có Tào quân, liền từ chối đề nghị của Mộc Đạt, nhưng đối với sự cảnh giácvới Mộc Đạt lại hổ thẹn thêm ba phần. Lúc tin tức toàn bộ thủy quânGiang Đông bị diệt truyền tới Hội Kê, Ngu Phiên đã cảm nhận được khôngthể cứu vãn, trong lòng hắn thống khổ vạn phần, ánh mắt hốt hoảng, chỉvì Tôn Sách vẫn kiên trì ở Khúc A, hắn vẫn ôm một tia ảo tưởng, mớikhông gục ngã. Nhưng một kích trí mạnggiáng xuống. Ngay trong ngày Ngu Phiên nhận được tin thủy quân GiangĐông toàn bộ bị diệt, hơn trăm chiến thuyền Tào quân lớn nhỏ xuất hiệntrên sông Tiền Đường, đội thuyền khổng lồ, sắp hàng chỉnh tề, sát khíđầy trời khiến quân dân trong thành Hội Kê kinh hãi tái mặt. Vào mùađông mực nước trên sông Tiền Đường thấp nhất, tuy không thích hợp chothuyền chiến lớn đi vào, nhưng bỏ neo hơn trăm chiến thuyền loại trungvẫn đủ rộng, bởi vậy, Bàng Thống sau khi hạ được Ngô Quận, đã phái LiêuLập suất lĩnh ba trăm chiến thuyền men theo duyên hải đi vào sông TiềnĐường. Ngu Phiên cũng có nghĩ tới Tào quân có thể từ biển phát động tấncông, nhưng thủy quân Ngô đều đang ở Trường Giang, chiến thuyền trênsông Tiền Đường chỉ để phòng ngừa trộm cướp. Biết rõ không phải đối thủcủa Tào quân, Ngu Phiên vẫn tập trung tất cả chiến thuyền có thể huyđộng tới lập thế phòng thủ. Nhưng Liêu Lập bọn họ đều là dũng tướng tinh binh khổ luyện ngoài biển Thọ Quang hơn mười năm, dọn dẹp trên dưới một trăm chiến thuyền chỉ để đánh thủy tặc này là chuyện trong nháy mắt.Nhìn chiến thuyền Tào quân nhanh chóng lao tới, Ngu Phiên cơ hồ khàngiọng khô lệ truyền đạt mệnh lệnh thủ thành, Tào quân không tấn công vội vàng, mà dừng thuyền cách thành khoảng trăm thước, bày ra công cụ côngthành. Cung nỏ là lưỡi mâu sắc bén trên mạn thuyền tỏa ra hào quang chói lóa, Ngu Phiên trong lòng căng thẳng, nhìn lại phải trái, quả nhiên ainấy sắc mặt tái nhợt, không có ý chí chiến đấu. Đêm hôm đó, Tào quânphát lệnh tấn công, mấy ngàn múi tên mang theo tiếng xé gió lao tới,đánh lên tường thành Hội Kê, khiến bụi đất văng tứ phía, ầm ầm vangđộng, binh lính thủ thành sợ tới mặt không chút máu. Tào quân sau khibắn ra mấy đợt đại tiễn liền ngừng lại, ngoài thành Hội Kê lại yên tĩnh. Ngày thứ hai, ngày thứ ba Tào quân cũng không có hành động gì, mấy ngày tiếp theo, Tào quân không tiếp tục tấn công, chiến thuyền lặng lẽ buông neo trên sông, không vàocũng không lui. Quân dân trong thành tuy kỳ quái không hiểu, nhưng áplực của Tào quân vẫn ngày một lớn. Ngu Phiên trong lòng hiểu rõ, Tàoquân không tấn công có thể đang chờ quân đội trên bờ tới, Bàng Thống sau khi chiếm Ngô Quận cũng không xuôi nam tới Hội Kê, hẳn là đang chờ kếtquả trận chiến Trường Giang. Trước mắt thủy quân Giang Đông đã bị tiêudiệt, Bàng Thống có thể yên tâm đem quân tới tấn công Hội Kê. Tiếp qua hai ngày, NguPhiên biết được tin Bàng Thống quả nhiên cho Thành Liêm dẫn quân tới Hội Kê, mà Hạ Hầu Bộ cũng đã chiếm được Tân Đô, đang xuất phát tới đây. Ngu Phiên thở dài, ném tin tức trong tay đi, sai người mời Mộc Đạt đến,trước mắt trong tay hắn chỉ có đội quân của Mộc Đạt mạnh nhất, bất luậnthủ thành hay chặn đánh Tào quân, chỉ có thể dựa vào người Sơn Việt, hắn nhất định phải biết rõ tâm ý của Mộc Đạt. Lúc Ngu Phiên đang thở vắnthan dài, trong tay Mộc Đạt cũng cầm một mảnh giấy, đây là mệnh lệnh tagiao cho hắn: Mộc Thanh bình an, bắt đầu tổng tấn công. Nghe gia nhânbáo Ngu Phiên mời, khóe miệng Mộc Đạt lộ ra một nụ cười hung ác, tronglòng hắn lặng lẽ nói, ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng ta có thể báo thù rửa hận cho Hứa huynh đệ. “Đại nhân gọi tiểu dânđến vì việc Tào quân công thành?” Một Đạt đối với biểu tình âm trầm củaNgu Phiên, nói một câu ngắn gọn. “Mộc tộc trưởng có ý nghĩ gì?” Chuyện quá khẩn cấp, Ngu Phiên cũng không muốn khách sáo. “Sơn Việt tộc từ trên xuống dưới, đều nguyện ý theo sự điều khiển của đại nhân.” “Ồ?! Mộc tộc trưởng chẳng lẽ không nghĩ sẽ bàng quan sao?” Ngu Phiên sửng sốt một chút, thử hỏi. “Nếu là trước đây, ngườiSơn Việt chúng ta đương nhiên không muốn tham gia, nhưng hôm nay cókhác. Không nói tới trong thành có không ít người trong tộc, thành phángười chết, tai ương xảy ra cá trong hồ chịu chung số phận, chính là mối thù của Mộc Thanh không thể không báo.” Mộc Đạt trảm đinh tiệt thiếtnói. Ngu Phiên thở phào nhẹnhõm một hơi. Nếu Mộc Đạt nói trung tâm gì đó hắn nhất định không tin,vì sự an toàn của bản thân, người Sơn Việt cũng có thể đào ngũ sang Tàoquân, nhưng nguyên nhân báo thù, Ngu Phiên sẽ tin phân nửa, tộc Sơn Việt chính là có thù tất báo, huống chi người chết trong tay Tào quân chínhlà trưởng lão dự bị mà họ vô cùng tôn kính. Trải qua trầm ngâm, NguPhiên nói: “Trước mắt chiến thuyền Tào quân buông neo trên sông TiềnĐường, bọn họ nhất định đang đợi bộ binh đuổi tới để vây khốn chúng ta.Ta muốn phiền tộc trưởng thông báo cho thuộc hạ, nghe theo Toàn tướngquân chỉ huy, ở ngoài thành chặn giết chủ lực Tào quân, sau đó lui vàothành tham gia phòng thủ. Chỉ cần chúng ta kiên trì hai tháng, đợi mùaxuân nước lên, chiến thuyền Tào quân tất sẽ lui, bộ binh không đủ quânnhu cũng chỉ có thể lui binh, đến lúc đó Hội Kê không đáng ngại nữa.Không biết ý tộc trưởng thế nào?” Mộc Đạt nhíu mày, cố ýgiả bộ không muốn phối hợp: “Đại nhân an bài như thế, chẳng qua là bịđộng chịu đánh thôi. Không thể tiêu diệt Tào quân, Sơn Việt tộc chúng ta làm sao báo được đại cừu? Theo ý tôi, để tôi xuất quân, đem Tào quângiết không còn manh giáp mới phát tiết được mối hận trong lòng.” Nhìn ánh mắt tức giậnmuốn nghiến răng nghiến lợi của Mộc Đạt, Ngu Phiên khẽ thở phào một hơi, cười nói: “Tộc trưởng sốt ruột muốn báo thù, ta có thể hiểu, nhưng Tàoquân tuy đường xa mà tới, tinh thần lại vượng. Ta phòng thủ trước mấyngày, để Tào quân xuống tinh thần rồi hãy xông ra, tất có thể đạt đượcmục đích.” Mộc Đạt giả bộ đấu tranh, qua thật lâu mới không cam lòng nói : “Nếu đại nhân đã có chủ ý, MộcĐạt nghe lệnh vậy. Thân vệ bên cạnh tôi đại nhân đều có thể dùng. Tôitrở về sẽ hạ lệnh, phàm trong ngoài thành, chỉ cần tộc nhân của tôi đềunghe theo đại nhân hỗ trợ thủ thành.” Ngu Phiên mừng rỡ, trênmặt vẫn giả bộ tỉnh táo nói: “Như vậy phiền tộc trưởng để ý thêm. Thếnày nhé, tộc trưởng có muốn…” Mộc Đạt hiểu ý hắn, đứngdậy khoát tay: “Nếu đại nhân không rời thành nghênh địch, xin thứ choMộc Đạt muốn ở nhà giúp phu nhân nhà ta, nàng sắp sinh rồi. Về nhữngngười sẽ tới đây, xin đại nhân cứ chỉ huy, tôi sẽ nói rõ.” Ngu Phiên cũng biết việcnày, nghe hắn nói như vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.Chỉ cần Mộc Đạt thành thật ở trong thành, hắn tất nhiên sẽ buông lỏngcảnh giác với quân Sơn Việt. Bởi vậy cũng đứng dậy đưa tiễn: “Tộc trưởng sinh nhi tử chính là hỉ sự, nếu không có việc quan trọng, sau này ta sẽ không phiền tới tộc trưởng nữa. Đợi đánh lùi Tào quân, ta lại chúc mừng tộc trưởng.” “Nói hay lắm, nói haylắm.” Mộc Đạt cũng khách sáo một phen, vội vàng về phủ bố trí mọichuyện. Sáng hôm sau, hậu viện Đức Dụ tửu lâu trong thành bay lên mộtcon chim nhỏ, quanh quẩn trên không trung một hồi, lập tức bay ra sôngTiền Đường. Đúng lúc con chim bay đi, tâm phúc gia tướng của Ngu Phiên cũng mang theo quân lệnh của hắn vàthư tay do Mộc Đạt viết chuyển ra khỏi thành, chạy tới quân doanh củaToàn Tông. Toàn Tông sau khi nhận được quân lệnh, gọi đầu lĩnh quân SơnViệt Mộc Giang cùng mấy đầu lĩnh tới, đưa cho bọn họ thư của Mộc Đạt,Mộc Giang không chút dị nghị, các đầu lĩnh khác cũng nhất trí nghe theođiều khiển. Rất nhanh, đại quân khởi hành tới cách thành Hội Kê ba mươidặm tại vùng đồi núi nghỉ ngơi, chuẩn bị đón đánh Tào quân. Cùng lúc đó, Toàn Tông lựa ra ba ngàn binh theo gia tướng của Ngu Phiên trở lạithành Hội Kê, hắn phụng mệnh mang ba ngàn người này vào thành, tăngcường lực phòng thủ bên trong. Lúc đại quân khởi hành,từ trong rừng, trong các thôn trang nhỏ, vùng ao hồ bên ngoài thành HộiKê lục tục đi ra một số người, hướng thành Hội Kê đi tới, nhìn trangphục những người này đều là dân chúng bình thường, duy chỉ có bên dướitrang phục rộng thùng thình có chút gồ lên, không ai biết bọn họ chínhlà tinh binh Sơn Việt, bình thường đều sống tại các thôn trang xungquanh thành Hội Kê, lúc này mới phụng mệnh tập trung lại. Lúc tâm phúccủa Ngu Phiên mang theo ba ngàn binh trở lại dưới thành hội kê, bốn ngàn tinh binh mới tập hợp cũng vừa tới nơi. Lúc này thành Hội Kê đang đánh nhau thật náo nhiệt, Tào quân khác hẳn vẻ lười nhác mấy ngàytrước, tiến hành tấn công mãnh liệt thành Hội Kê. Cung nỏ khổng lồ mỗilần phóng ra đều cướp đi tính mạng mấy tên lính thủ thành, cường cungphóng vào tường thành, mang theo thuốc súng, , trong không khí hỗn độnmáu và thi thể, tuy đã vào đông, mùi vị vẫn khiến người ta ghê tởm muốnnôn.. Ngu Phiên đứng trên tường thành, cau mày nhìn chiến thuyền Tàoquân bên ngoài, mỗi chiến thuyền đều đang phóng ra đại tiễn, một thuyềnlại một thuyền thay nhau, từng đợt từng đợt tên trút xuống trên tườngthành, giống như Tào quân căn bản không dùng hết được đại tiễn. Vươn mắt ra xa, Tào quân lại gia tăng thêm gần trăm chiến thuyền, chẳng tráchhôm nay đồng loạt tấn công, ở chỗ xa hơn, loáng thoáng có vô số conthuyền đang đi tới, đại quân Tào cuối cùng đã đến sao? Ngu Phiên lắcđầu, không tin tưởng cười cười, hắn không nhận được tin lục quân củaBàng Thống tới, Tào quân muốn dùng từng này chiến thuyền hạ thành HộiKê, cũng quá coi thường Ngu Phiên ta. “Đại nhân, tiểu nhân phụng mệnh mang người về, hơn bảy ngàn người.” Chính là tiếng tâm phúc của Ngu Phiên. Không biết thế nào, NguPhiên trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại, đúng là tâm phúc gia tướng của mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn gật đầukhen ngơi: “Tốt lắm. Toàn tướng quân cũng quá cẩn thận, chỉ cần phòngthủ thành Hội Kê, cho ngươi ba ngàn quân là đủ rồi.” Tâm phúc kia cười nói:“Toàn tướng quân cũng nói vậy, ngài ấy cũng chỉ điểm ba ngàn quân, trởvề. Bốn ngàn người còn lại là trai tráng quanh thành, đa số phụng mệnhtộc trưởng Sơn Việt tới thủ thành. Tôi ở ngoài thành thu nạp và tổ chứclại bọn họ, cùng dẫn vào.” Triệu tập người Sơn Việttới giúp thủ thành là việc Mộc Đạt và Ngu Phiên đã nói trước, bởi vậy,Ngu Phiên nghe xong cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng hắn vẫnthấy tinh thần không yên. Không đợi hắn nghĩ kỹ, binh lính thủ thànhquát lớn: “Tào quân lên bờ rồi!” Ngu Phiên vội vàng xôngtới lỗ châu mai nhìn ra ngoài, chiến thuyền Tào quân vừa rồi còn ở xaphần lớn đang cập bờ, dưới sự yểm trợ của cự nỏ, Tào quân không ngừngnhảy lên bờ, chạy tới dưới tường thành, Tào quân động tác mau lẹ đã đemthang công thành dựng lên tường. Ngu Phiên bất chấp tất cả, vội hạ lệnhtập trung binh lực thủ thành, nhất định phải đứng vững trước thế cônglần này của Tào quân, hắn đích thân cầm cung tên bắn một tiểu binh Tàoquân đang trèo lên thang dây. Nhờ phản ứng mau lẹ của hắn, đại bộ phậnNgô quân bắt kịp hành động, trên tường thành nhất thời loạn lên, tênbắn, ném cây, tiếng hò hét không dứt. Trong lúc hỗn loạn, phíasau Ngu Phiên chợt xuất hiện những tiếng gào thê thảm, át hết tiếng hòhét xung quanh, Ngu Phiên sửng sốt một chút, sau đó mới chậm rãi quaylại nhìn, chỉ thấy tâm phúc gia tướng cùng thân binh hộ vệ của hắn đềuđã ngã trong vũng máu, đứng thay vị trí của họ là hơn mười tên Sơn Việttay cầm loan đao, mà Mộc Đạt đứng cách đó mười bước chân, lạnh lùng nhìn hắn. Sơn Việt phản rồi, Ngu Phiên trong đầu gào lên một tiếng, đứngchết trân tại chỗ. Mộc Đạt lạnh lùng nhìnNgu Phiên, đi đến gần lỗ châu mai trên tường thành nhìn xuống, xoayngười nói với Ngu Phiên: “Đại nhân, nhân mã của ta đã khống chế những vị trí trọng yếu và cửa thành, thành Hội Kê đã rơi vào trong tay ta, xinđại nhân hạ lệnh dừng chống cự.” Môi Ngu Phiên run rẩy vài cái, rốt cục vươn ra ngón tay chỉ vào Mộc Đạt: “Ngươi, ngươi, ngươi lại làm phản. Vì cái gì?” Mộc Đạt hừ lạnh mộttiếng: “Vì cái gì? Vì báo thù. Các ngươi ức hiếp tộc Sơn Việt chúng tahơn mười năm, chưa bao giờ coi chúng ta là người, dùng chúng ta làm nôbộc, cưỡng bức lao động nặng nề, chiến tranh thì đẩy tộc ta ra chịuchết, mà ruộng đất tốt, nơi an thân lại không có phần của chúng ta, chodù ban chút đất vườn, cũng phải thu tô thuế nặng nề. Chúng ta có chútbất mãn, sẽ bị các ngươi trấn áp tàn nhẫn. Ngươi còn hỏi chúng ta vì cái gì, ta nói cho ngươi biết, lúc Hứa Quần Hứa huynh đệ chết, ta đã pháttrọng thệ, nhất định phải báo thù cho hắn. Chúng ta ẩn nhẫn mấy năm,chính là vì ngày hôm nay. Vốn ta muốn giết lão thất phu Trình Phổ kia,đáng tiếc hắn đã đi mất.” Ngu Phiên lảo đảo vàibước, sâu sắc hận bản thân đã nhìn sai, sâu sắc hận bản thân không nghelời Trình Phổ, cho người Sơn Việt vào thành. Bởi vì quân Sơn Việt trởgiáo, tường thành bắt đầu một trận chiến, mà người Sơn Việt bị triệu tập tạm thời thủ thành cũng gia nhập hàng ngũ đoạt thành. Phòng thủ trêntrường thành lâm vào khốn cảnh, Tào quân bên dưới liền nhân cơ hội bòlên tường thành, gia nhập đội quân chém giết bên trong. Không bao lâu sau, NguPhiên đã bị dồn đến góc tường thành, nghĩ Ngô quân tới cứu viện hắn đềuđã chết trong tay tinh binh Sơn Việt của Mộc Đạt. Đợi Ngu Phiên khôngthể lùi được nữa, Mộc Đạt mới ngăn thủ hạ tiếp tục tấn công, đi tớitrước mặt hắn nói: “Đại nhân còn không hạ lệnh đầu hàng sao? Chẳng lẽđại nhân nhẫn tâm nhìn thủ hạ của ngươi cùng mấy vạn dân chúng Hội Kêmất mạng sao?” Ngu Phiên nhắm mắt lại,hít thở mấy hơi thật sâu, hét một tiếng dừng tay với Ngô quân vẫn đangchém giết xung quanh. Đợi bốn bề yên tĩnh lại, Ngu Phiên nhìn Mộc Đạtnói: “Lần này thất bại là trách nhiệm của ta, hai bên đánh nhau binhlính không có tội, càng không liên quan tới dân chúng. Nếu Tào quân camđoan không thương tổn dân chúng, Ngô quân ta nguyện hàng.” “Chúng ta nhận đầu hàngcủa đại nhân, cam đoan sẽ không tổn hại tới bất cứ ai buông vũ khí.” Vừa nói xong, Liêu Lập và Hạ Hầu Thượng đã sóng vai đi tới. Đứng trước mặtNgu Phiên, Hạ Hầu Thượng khôm người thi lễ: “Mạt tướng Hạ Hầu Thượng, là chủ soái lần tấn công này. Tại hạ nhiều lần nghe Triệu Như Triệu tướngquân nói đại nhân là bậc quân tử, lời nói gói vàng, mỗ đối với đại nhânkính ngưỡng đã lâu. Xin đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cố hếtsức làm yên lòng dân chúng trong thành, cứu chữa tướng sĩ bị thương,quyết không làm ra hành vi cầm thú. Triệu tướng quân cũng gửi lời tớiđại nhân, Giang Đông tuy mất, nhưng thiên hạ hưng thịnh, đại nhân nếuniệm tình muôn dân thiên hạ, xin bảo trọng thân thể, đừng khiến thânnhân mình phải thương tâm.” Ngu Phiên lẳng lặng nghehắn nói, đem ánh mắt nhìn Mộc Đạt. Mộc Đạt hừ lạnh một tiếng, quay đầuđi: “Triệu tiên sinh có ơn với tộc Sơn Việt ta, lại là ân nhân của HứaQuần huynh đệ, ta sẽ không chống lại lời ngài ấy.” Ngu Phiên chậm rãi gậtđầu: “Triệu Như quả nhiên lợi hại, xem ra tộc Sơn Việt sớm đã nằm trongtay hắn. Hắn hứa với các ngươi nhiều lợi ích chứ?” Mộc Đạt giận dữ quay đầulại nhìn hắn: “Triệu tiên sinh lấy lòng thành đối xử với chúng ta, coichúng ta là huynh đệ, không để ý sinh tử cứu tộc của ta trong lúc nguynan, con người hắn và giao tình của hắn với chúng ta các ngươi làm saodự đoán được? Cho dù không phải vì lợi ích toàn tộc, cho dù không phảivì báo thù, chúng ta cũng có thể vì Triệu tiên sinh không tiếc vượt lửaqua sông.” Ngu Phiên thở dài thật sâu: “Triệu Như, Triệu Như, ôi, Phiên coi như chết không hối tiếc.” Liêu Lập lên trước giơtay nói: “Mời đại nhân giao binh khí cho tại hạ. Triệu công tử có lệnh,cho tại hạ hộ tống ngài an toàn tới Kiến Nghiệp sum họp với người nhà.” Ngu Phiên mỉm cười, nhìnLiêu Lập nói: “Đa tạ hảo ý của Triệu Như, nếu hắn đã sắp xếp xong xuôi,chắc hẳn người nhà ta cũng không phải chịu khổ, lấy con người hắn, tấtsẽ an trí tốt cho người nhà ta và dân chúng Hội Kê, ta cũng không có gìluyến tiếc.” Liêu Lập và Hạ Hầu Thượng liếc nhìn nhau, đều cảm thấy không tốt, hai người đồng thời hành động,nhưng vẫn chậm một bước, Ngu Phiên vừa nói xong, cổ tay liền động, đoảnkích trong tay lập tức đâm vào cổ họng, đợi Hạ Hầu Thương nhào tới, hắnđã buông tay, dựa mình lên tường thành. Liêu Lập miệng đầy chua xót, taluôn dặn hắn chú ý đừng để Ngu Phiên tự sát, hắn vẫn không cản được. Sau khi Ngu Phiên tự sát, chống cự trong thành Hội Kê nhanh chóng dừng lại. Mà trước đó, ToànTông cũng gặp phải chuyện tương tự. Trong lúc hắn đang nghỉ đêm trongdoanh, binh lính Sơn Việt đột nhiên làm phản, Toàn Tông suất lĩnh độiquân này, phần lớn là quân Sơn Việt, bởi vậy rất nhiều Ngô quân còn chưa hiểu vì sao, đã trở thành tù binh, phản ứng nhanh ngược lại xui xẻo trở thành người chết. Nghe bên ngoài có tiếngbinh khí giao nhau, Toàn Tông cho rằng Tào quân đã tới, nhưng hắn cònchưa kịp ra ngoài, đã thấy một bóng người nhào qua cửa lều, hắn còn chưa kịp nhìn rõ là ai, đã cảm giác mình giống như đăng vân giá vũ bay rangoài, sau đó cái gì cũng không biết nữa. Mộc Giang nhìn đầu Toàn Tôngcười lạnh một tiếng, lau vết máu lên người Toàn Tông rồi cầm đầu lâu hắn chậm rãi rời lều. Trong tất cả chín quậnlớn ở Giang Đông, Đan Dương, Bá Dương, Tân Đô và Hội Kê lớn nhất, bốnquận này cũng chiếm tới tám phần dân cư Giang Đông, trong vòng hai tháng ngắn ngủi toàn bộ rơi vào tay giặc đủ khiến thiên hạ khiếp sợ. Năng lực chiến đấu mạnh mẽ của Tào quân và thực lực cường đại là một nguyên nhân không thể bỏ qua, thành trấn hậu phương vững vàng mà sung túc cũng làmột trong những nguyên nhân thắng lợi. Đương nhiên, hành động nhanhchóng cũng bởi ta đã mưu đồ gần mười năm, Bàng Thống bất ngờ đánh Đan Đồ cũng khiến mưu đồ của ta có thể tiến hành thuận lợi, tập kích thànhKiến Nghiệp bất ngờ cũng là kết quả hoàn mỹ, thủy quân Giang Đông trongvòng một đêm bị tiêu diệt quả thật giống như giấc mộng khiến người takhó tin, mà Tào quân dễ dàng đánh hạ thành Hội Kê lại thêm vào sắc tháithần kỳ trong thắng lợi của toàn quân. Tình thế bức bách, Lâm Hải, KiếnAn hai quận vốn dân cư thưa thớt lại không được xem trọng đều xem xétthời thế, rất thông minh chủ động đầu hàng. Cùng lúc đó, thái thú LưLăng Tôn Lương đang ở Giao Châu, dưới áp lực của Thương Ngô đã lựa chọnđầu hàng. Hơn nữa Dự Chương sớm đã bị đại quân Tào Tháo chiếm giữ, cộngthêm Bàng Thống đã lấy được Ngô quận, các quận của Giang Đông toàn bộ đã thuộc về Tào Tháo. Chú thích: *Đồng linh: chuông đồng. ** Ngù thương: tua dài dưới mũi thương để trang trí và ngăn cản tầm nhìn của đối phương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]